Như khi nhỏ ta mất mẫu thân, giờ đây người trước mắt cũng đã hoàn toàn cướp đi A Cảnh của ta.
Người trước mắt không phải người trong lòng, như ánh trăng dưới nước, tay với chẳng được.
Mẫu thân từng nói, nước mắt là thứ vô dụng nhất.
Khóc càng nhiều, người khác càng nhận ra sự yếu đuối của con.
Ta dùng tay áo lau khô nước mắt, cố gắng giữ bình tĩnh mà nói: “Việc của thiếp đã xong, Thái phó cũng đã lợi dụng thiếp để đạt được tất cả những gì ngài mong muốn.”
“Chi bằng từ nay hòa ly, mỗi người một đường?”
Văn Cảnh cười, ánh mắt lạnh lùng đáng sợ: “Ngươi không báo tin cho Hầu phủ, giờ lại muốn hòa ly với ta. Quay về Vĩnh An Hầu phủ, ngươi sẽ sống sót được mấy ngày?”
Hắn nói đúng, nếu trở về Hầu phủ, phụ thân và kế mẫu sẽ không để ta yên.
Nhưng hắn đã nhầm, ta cũng không chỉ có Hầu phủ là lối thoát duy nhất.
“Thiếp tự có cách, không phiền Thái phó phải bận tâm.”
“Ta chưa từng đồng ý hòa ly với ngươi.”
Hắn nhẹ nhàng phá vỡ toàn bộ kế hoạch của ta.
Chưa đợi ta kịp đáp, hắn đã cười nói đầy ẩn ý: “Ba năm nay, ta nhớ ngươi hiếm khi về Hầu phủ. Hay là quay lại đó vài ngày, thăm phụ mẫu?”
Ta làm theo ý hắn, khẽ gật đầu. Khuôn mặt hắn thoáng vẻ thất vọng, có lẽ nghĩ rằng ta sẽ sợ hãi.
Dẫu sao, hắn cũng là Thái phó khiến triều đình run sợ, sát phạt quyết đoán, kín kẽ không sơ hở.
Hắn nói hắn nhớ rõ ba năm qua ta hiếm khi trở về nhà.
Những chuyện trong ba năm ấy hắn nhớ rất rõ, kể cả những điều thuộc về A Cảnh ngày trước, cả những lúc ta cảm động trước tấm chân tình của A Cảnh.
Thế nhưng, hắn vẫn lựa chọn lạnh nhạt với ta, thậm chí muốn đẩy ta về Hầu phủ, buộc ta phải khuất phục mà cầu xin.
Hắn chán ghét ta, nhưng lại không muốn buông tay.
“Không biết, sau khi thiếp trở về Vĩnh An Hầu phủ, liệu Thái phó có đồng ý hòa ly không?”
Ta nhìn hắn, nước mắt hòa lẫn với nỗi đau, khô lại trên gương mặt, ngứa ngáy và khó chịu.
Giống như cuộc hôn nhân giữa ta và hắn hiện giờ.
“Ngươi biết ta và phụ thân ngươi là kẻ thù. Hiện tại, ta đã khôi phục chức vị, cả thiên hạ đều biết ta bình phục. Nếu hòa ly bây giờ, chẳng phải để phụ thân ngươi truyền khắp nơi rằng ta bạc tình bạc nghĩa, ruồng bỏ thê tử sao?”
Ta không ngờ, một Thái phó vốn vô tình tàn nhẫn như hắn, cũng có lúc quan tâm đến danh tiếng.
Ta không trả lời, chỉ đáp rằng sẽ vào phòng thu dọn hành lý rồi rời đi.
Một bên là người phu quân từng mấy lần lấy mạng ta để che mắt thiên hạ, một bên là phụ thân đã cắt đứt quan hệ nhưng vẫn nghi ngại về lập trường của ta.
Dù là Vương phủ hay Hầu phủ, đối với ta giờ đây chẳng khác gì nhau.
6.
Ngày hôm sau, Văn Cảnh sai người đưa ta về Vĩnh An Hầu phủ.
Nói là để ta thăm nhà, thực chất là muốn đẩy ta vào chỗ chết.
Vừa xuống xe ngựa, kế mẫu đã dẫn theo tỷ tỷ về thăm nhà đứng đợi trước cửa phủ.
“Ta còn tưởng ngươi ở bên cạnh Thái phó từ lúc hắn ngốc nghếch đến khi bình phục, hắn sẽ bảo vệ ngươi như trước.”
“Không ngờ, thực ra hắn cũng chẳng coi ngươi ra gì.”
“Đuổi ngươi trở về, hắn nghĩ Hầu phủ sẽ thu nhận một kẻ bị bỏ rơi sao?”
Tỷ tỷ châm chọc, ánh mắt đầy khinh miệt.
“Nhị tiểu thư, còn không mau ra mắt Vương phi.”
Kế mẫu liếc mắt ra hiệu cho tỷ ấy, lời tuy như trách mắng nhưng giọng điệu lại rất bình thường.
“Ngày trước nghĩ rằng tỷ tỷ chỉ được cái xinh đẹp, hóa ra dạo này thiếp thất của tỷ phu không hiểu chuyện, làm tỷ tỷ trở nên vô dụng rồi.”
“Ngươi!” Tỷ tỷ nổi giận, vung tay định tát ta.
Ta nhanh chóng giữ lấy tay tỷ ấy, cười nhạt: “Tỷ chắc chắn muốn đánh ta ở đây sao?”
“Ta có phải là kẻ bị bỏ rơi hay không, còn chưa tới lượt tỷ bình xét.” Ta ghé sát tai tỷ tỷ, khẽ nói: “Nếu Thái phó thực sự ruồng bỏ ta, cần gì phái người đưa ta về đây?”
“Nếu thật sự động thủ, tỷ tỷ đoán thử xem, giữa Hầu phủ và phủ Thượng thư của tỷ phu, nơi nào sẽ chịu hậu quả trước?”
Tỷ tỷ vốn đã quen sống trong nhung lụa, tay bị ta giữ chặt, hoàn toàn không chống cự nổi.
Mặt kế mẫu tái xanh, vội cười làm lành: “Nhị tiểu thư chỉ đang đùa với Vương phi, Vương phi đừng coi là thật.”
Ta buông tay, tỷ tỷ sợ hãi ôm lấy cổ tay, lùi lại mấy bước.
“Tỷ tỷ, trò đùa này không vui chút nào, lần sau nên chú ý hơn.”
“Ta coi là thật cũng không sao, đều là người nhà cả. Nhưng nếu Thái phó coi là thật, thì không hay chút nào.”
Chỉ vài câu, nét mặt đắc ý của tỷ tỷ đã hóa thành trắng bệch.
“Còn đứng ngoài làm gì? Mau vào trong dùng trà, Hầu gia đang chờ gặp Vương phi từ lâu.”
Kế mẫu chắn trước mặt tỷ tỷ, vội vàng đưa ta vào trong phủ.
7.
Vào phủ, không trà không nước, ta được dẫn thẳng đến thư phòng của phụ thân.
Từ khi có ký ức, ta chỉ từng vào đây hai lần.
Lần đầu là để nghe phụ thân ép gả ta cho Văn Cảnh, kẻ khi đó đang bị thương và đã trở nên ngốc nghếch, nhằm giám sát hắn.
Lần thứ hai, chính là hôm nay.
Không ai ngờ, Văn Cảnh vốn được cho là ngốc nghếch, lại bất ngờ hồi phục, nhẫn nhịn suốt thời gian dài để khiến phụ thân ta không kịp trở tay.
Hôm qua, những gia tộc bị tịch thu tài sản phần lớn đều là đồng minh của phụ thân.
Cộng thêm việc ta đã đoạn tuyệt quan hệ với Hầu phủ từ trước, hôm nay quay lại càng giống như đến để khoe khoang.
Ta hiểu phụ thân đang rất tức giận, Văn Cảnh cũng hiểu điều đó.
Chỉ là hắn đã nhầm.
Một thứ nữ có thể sống sót trong nội viện đầy sóng gió, làm sao có thể đơn giản đến vậy.
“Ngươi còn mặt mũi trở về đây sao? Ngày trước là ai nói, con gái gả đi như bát nước hắt đi rồi?”
Nghe vậy, ta lập tức quỳ xuống: “Nữ nhi biết sai.”
“Ngày trước Văn Cảnh giả ngây giả dại để mê hoặc lòng người, ngay cả nữ nhi cũng bị hắn lừa gạt.”
“Hắn không ngại lấy tính mạng của nữ nhi để che mắt thiên hạ, ngày đêm giám sát nữ nhi, khiến nữ nhi có khổ mà không dám nói.”
“Hôm nay trở về, cũng là do Văn Cảnh lơi lỏng cảnh giác, nữ nhi mới mạo hiểm quay về báo tin cho phụ thân.”
Nói xong, ta ép mình rơi vài giọt nước mắt.
Phụ thân không giống kế mẫu hay đại tỷ, không dễ bị vài lời dối trá lừa gạt.
Nếu đã trở về, ta cần phải khiến phụ thân hoàn toàn tin tưởng ta.
Nhưng chỉ nước mắt thì chưa đủ. Ta kéo tay áo rộng ra, để lộ những vết sẹo xấu xí trên cánh tay.
Đó là vết tích khi ta bị Văn Cảnh nhốt trong tiệm vải cháy. Lửa lớn, ta không thể thoát thân.
Sau này ta mới biết, cách tiệm vải đó một con phố chính là phủ nhà họ Tạ.
Tạ gia nổi tiếng với thiếu tướng quân Tạ Từ, người có giao tình với Văn Cảnh.
Nhưng Tạ gia được nhắc đến nhiều hơn nhờ Tạ tam tiểu thư, Tạ Lan Chân.
Năm đó, khắp kinh thành đều truyền rằng:
“Thái phó Văn Cảnh nhiều năm không cưới, chỉ chờ mỗi Tạ tam tiểu thư.”
8.
Ngay cả phụ thân, khi thấy những vết sẹo trên tay ta, cũng không khỏi lộ vẻ kinh ngạc.
“Nếu phụ thân còn nghi đây là màn diễn khổ nhục kế, có thể đi điều tra vụ cháy tiệm vải ở phố Đông, Tây thành vào tháng trước.”
Ngọn lửa đó suýt lấy mạng ta. Khi được cứu ra, váy áo ta cháy xém, toàn bộ cánh tay phải không còn chỗ da nào lành lặn.
May nhờ có ông chủ tiệm vải kịp phá cửa cứu ta.
Nhưng ta đã hít quá nhiều khói, hôn mê suốt ba ngày liền.
Trong ba ngày ấy, nghe nói Văn Cảnh vì “bị hù dọa” đã ở nhờ phủ họ Tạ, được thiếu tướng quân Tạ Từ và Tạ tam tiểu thư chăm sóc, không hề quay về phủ thăm ta.
Bị hù dọa chỉ là cái cớ, lợi dụng cơ hội mới là mục đích thật sự của hắn.
Còn ta, sống hay chết, với hắn chẳng có gì quan trọng.
“Hắn quả thực tàn nhẫn, ngay cả thê tử cũng không tha.”
Lâu sau, phụ thân mới lên tiếng.
Ta thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng ông đã tin ta.
Ta kéo tay áo xuống, che lại những vết sẹo.
Những vết sẹo đã lành, không còn đau, nhưng cách sử dụng chúng mới là điều quan trọng.
“Văn Cảnh đưa con về, hắn có giao phó điều gì không?” Phụ thân hỏi.
“Không có. Hắn biết phụ thân sẽ giận dữ vì những việc hắn làm gần đây, cũng hiểu rõ mục đích phụ thân gả con đi ngày trước.”
“Hắn đưa con về, là muốn phụ thân tự tay loại bỏ ‘quân cờ thừa’ này, để sau này bên cạnh hắn bớt đi một kẻ theo dõi.”
Phụ thân gật đầu: “Theo lời con, có phải ta nên thuận theo để không khiến hắn nghi ngờ?”
“Con nghĩ rằng, phụ thân nên làm ngược lại. Nếu thuận theo, con sẽ không thể quay lại Vương phủ, thật sự trở thành quân cờ vô dụng.”
“Ngược lại, nếu Văn Cảnh biết con ở Hầu phủ vẫn được đối xử tử tế, hắn sẽ cho rằng con đã mang lại tin tức hữu ích cho phụ thân.”
“Bởi vì con đã sống ở Vương phủ ba năm, từng thật lòng đối đãi với Văn Cảnh khi hắn giả ngốc.”
“Văn Cảnh vốn đa nghi, tất nhiên sẽ nghi ngờ những gì con nói với Hầu phủ, càng không muốn con ở lại Hầu phủ quá lâu.”
“Chỉ khi con quay lại Vương phủ, mới có lợi cho phụ thân.”
Chỉ như vậy, ta mới có thể thực sự thoát khỏi nơi này.
“Ngụy Xuân, nếu từ đầu con đã suy nghĩ như thế, thì đâu đến nỗi phải chịu khổ như bây giờ.”
Phụ thân đỡ ta đứng dậy, xem như đã bắt đầu tin tưởng ta.
Đúng vậy, nếu ngay từ đầu ta chọn một con đường khác, có lẽ mọi chuyện sẽ khác.
Nhưng A Cảnh mà ta gặp ban đầu, cũng đâu phải là người như hiện tại.
9.
Có được sự che chở của phụ thân, những ngày ta ở Hầu phủ trở nên dễ chịu hơn nhiều.
Dù Đại tỷ là Du Nhã không ưa gì ta, cũng chỉ có thể trừng mắt nhìn ta vài hôm rồi quay về phủ Thượng thư.
Kế mẫu cũng nể mặt phụ thân, không dám làm khó ta, thậm chí còn đưa cho ta một khoản bạc để sắm sửa.
Tiền đã dâng đến tay, không tiêu thì thật phí.
Trước tiên, ta đến quán rượu nổi tiếng nhất kinh thành – Túy Tiên Lâu, thưởng thức một bữa thật ngon. Đói bụng thì không tiêu tiền nổi.
Ăn uống no nê xong, ta cùng nha hoàn ghé vào tiệm trang sức, đổi số bạc mang theo thành những món trang sức nhỏ gọn, tiện mang đi.