Năm thứ ba sau khi gả cho Văn Cảnh, hắn đã hồi phục thần trí.
Thế nhưng hắn lại chọn tiếp tục giả ngốc, âm thầm dưỡng sức.
Trong yến tiệc, hắn ngang nhiên lau vết dầu mỡ trên tay lên váy áo của ta trước mặt mọi người.
Cũng có khi, hắn làm bộ giận dỗi, hất cả bát canh ta nấu mất mấy canh giờ xuống chân ta.
Lần cuối cùng, hắn giả vờ kinh hãi, bỏ mặc ta trong một cửa tiệm đang bốc cháy.
Lừa gạt cả thiên hạ, nhưng chỉ sót lại một mình ta. Hắn chỉ lợi dụng ta mà thôi.
Hắn không còn là người từng nói “nàng là người tuyệt vời nhất thế gian” mà chỉ là vị Thái phó Văn Cảnh mà thiên hạ ai cũng nghe danh đều kinh hãi.
Ngày ta tự xin xuống đường (xin hòa ly), đúng lúc Văn Cảnh thu lưới, làm kinh động cả kinh thành, người người hoảng loạn.
Thế nhưng hắn chỉ nói: “Canh hôm nay nhạt hơn trước.”
Kể từ ngày biết hắn lừa ta, ta không hề tự tay nấu cho hắn thêm một lần nào nữa.
1.
Khi ta tìm đến Văn Cảnh, hắn còn đang uống canh.
Trong đôi mắt hắn, vẻ ngây dại đã hoàn toàn biến mất.
Hắn khoác lên mình bộ quan phục, quanh thân toát ra khí lạnh lẽo.
Bước lại gần một chút, ta thoáng ngửi thấy mùi máu tanh vương trên người hắn.
Nghe nói sáng nay hắn rời phủ sớm, lên triều để trừng trị những kẻ từng lợi dụng lúc hắn giả điên.
Khắp nơi bị tịch biên tài sản, cả kinh thành đều bàng hoàng.
Đây mới thực sự là Văn Cảnh, vị Thái phó máu lạnh, lòng dạ sắt đá.
Nhưng không còn là phu quân từng nói yêu ta nhất trên đời.
Ta cầm tờ hòa ly giấu sau lưng, khi định đưa ra trước mặt, ta nghe hắn đặt bát xuống và nói: “Canh hôm nay nhạt hơn trước.”
Ta gật đầu: “Việc này ngài cứ bảo nhà bếp, cũng đã lâu thiếp không tự tay nấu rồi.”
Từ ngày biết hắn lừa dối ta, ta không hề tự tay nấu bất kỳ món gì nữa, tất cả đều giao cho nha hoàn.
Thì ra, hắn luôn nhớ rõ mọi chuyện từ khi bị thương và mất trí, kể cả vị canh. Chỉ là hắn không muốn uống mà thôi.
Ngẩng đầu lên, ta bắt gặp ánh mắt đầy phẫn nộ của hắn.
Ngón tay đang siết chặt bát canh đến trắng bệch, như thể muốn bóp nát nó.
Có lẽ hắn giận vì một thứ nữ như ta lại dám lừa gạt hắn.
Nhưng rõ ràng chính hắn là người bắt đầu lừa dối ta trước.
Ba năm bên nhau, sáng tối kề cận, ta sớm nhận ra hắn đã thay đổi.
Hẳn là sau khi trở về từ chuyến đi ở ngoại ô kinh thành, Văn Cảnh đã không còn như trước.
2.
Hôm đó, trời trong nắng đẹp, Văn Cảnh nài nỉ ta dẫn hắn ra ngoại ô dạo chơi.
Không từ chối được, ta đành đồng ý.
Có rất nhiều con đường lên núi, nhưng lần nào hắn cũng kéo ta đi con đường khó nhất.
Hắn cao lớn, sức vóc hơn ta. Nửa đoạn sau, gần như hắn vừa xách bánh trái vừa nắm tay ta kéo đi.
Hôm đó, ta không nhịn được hỏi: “Tại sao lần nào cũng phải đi con đường này?”
“Đường gập ghềnh khó đi, lên núi mất rất nhiều thời gian.”
Ánh mắt hắn khi ấy lảng tránh, sắc đỏ lan từ vành tai xuống tận cổ.
Chần chừ hồi lâu, dưới sự “truy hỏi” của ta, hắn mới ngập ngừng nói: “Bởi vì… đi đường này… có thể… có thể nắm tay nàng… rất lâu… rất lâu.”
Nói xong, hắn liếc nhìn ta một cái rồi nhanh chóng quay mặt đi, khuôn mặt đỏ bừng.
Ta bật cười, nhưng khóe mắt lại cay cay.
Hắn thấp giọng “đe dọa”: “Không được cười.”
Giọng nói còn mang theo chút tủi thân vì bị nhìn thấu.
Ta gật đầu đồng ý, dưới chân núi liền chủ động nắm tay hắn.
“Thật ra đi đường nào ngài cũng có thể nắm tay thiếp, nắm bao lâu cũng được.”
Văn Cảnh nhìn ta, ánh mắt tràn ngập sự mãn nguyện, gật đầu: “Được, nàng đã hứa thì không được hối hận. Phải ngoắc tay…”
“Một trăm năm, cũng không thay đổi.”
Ta trả lời nhẹ nhàng, ngây thơ tin rằng, chúng ta có thể bên nhau suốt đời.
3.
Lên núi, ta bày bánh trái dưới bóng cây rồi tựa thân cây thêu thùa.
Văn Cảnh thì chạy khắp núi đuổi theo những chú chim.
Chợt nghe một tiếng động lớn, bước chân hắn đột ngột dừng lại.
Ta vội vã bỏ công việc, chạy lại thì thấy hắn ngã xuống đất, đầu va vào một gốc cây.
Nhưng khác với thường ngày, hắn không khóc lóc, chỉ đưa tay ôm đầu rồi bình tĩnh đứng dậy.
Ta nghĩ hắn đau đến mức mất hồn, lòng không khỏi xót xa, liền bước tới kiểm tra xem hắn có bị thương không.
“A Cảnh, cúi xuống để thiếp xem thử chàng bị thương ở đâu nhé?”
Vừa nói, ta vừa lo lắng kiễng chân, tay đưa ra định chạm vào hắn.
Nhưng bất ngờ, tay ta bị hắn hất ra, lực rất mạnh, mang theo vẻ chán ghét rõ ràng.
“A Cảnh, thiếp làm chàng đau à?”
Ta hoang mang hỏi, đúng lúc bắt gặp ánh mắt lạnh lùng thoáng qua trong mắt hắn.
Có lẽ hắn chỉ giận vì ta không chơi cùng, hoặc có lẽ ta vô tình chạm vào vết thương.
Ta tự an ủi mình như vậy.
Dường như hắn nhận ra sự nghi ngờ của ta, bèn bắt đầu khóc lóc, kêu đau.
Ta đành gạt bỏ suy nghĩ, đưa hắn xuống núi tìm thầy thuốc.
Đường lên đã khó, đường xuống còn hiểm trở hơn.
Lần này, hắn đi trước, không nắm tay ta và dẫn đường như mọi khi.
Hắn cao hơn ta rất nhiều, tấm lưng rộng ban đầu vẫn chắn hết đường phía trước.
Nhưng càng về sau, hắn đi nhanh hơn, bỏ xa ta phía sau.
Ta cố đuổi theo, nhưng lại trượt chân ngã, tay và đầu gối đều bị trầy xước.
Hắn thì cứ tiếp tục đi về phía trước, chưa từng ngoảnh lại.
4.
Quay lại thực tại, chiếc bát trong tay Văn Cảnh đã không biết từ lúc nào vỡ nát dưới chân hắn.
Ta không bất ngờ, bởi hắn luôn thích dùng cách đập vỡ đồ đạc để biểu lộ cảm xúc.
Như lần đó, hắn tức giận hất cả bát canh ta nấu xuống chân ta.
Nước canh nóng thấm qua giày tất, khiến ta chỉ biết gượng cười trước ánh mắt của mọi người.
Kể từ lần ấy, ta không tự tay nấu cho hắn nữa, tất cả đều giao cho nha hoàn làm.
Ta biết rõ, hắn đã không còn là người từng nói: “Nàng là người tuyệt vời nhất thế gian.”
Phu quân của ta từng vui vẻ ăn mọi món ta nấu, dù đôi khi ta làm thức ăn bị cháy, hắn vẫn ăn một cách ngon lành.
Hắn vẫn gắp lên, cười hạnh phúc mà nói:
“Chỉ cần là nàng nấu, A Cảnh đều thích.”
Nhưng giờ đây, ta đã không còn gặp được A Cảnh ấy nữa…
Mũi cay xè, ta cúi đầu, vội vàng lau khô nước mắt.
Bước qua những mảnh sứ vỡ dưới chân, ta đưa tờ giấy hòa ly cho Văn Cảnh.
“Ngày trước, ta được gả vào phủ vì vương gia cần một người có bát tự hợp để giải vận xui.”
“Nay vương gia đã bình phục, ta cũng không còn lý do để ở lại phủ nữa.”
“Ta chỉ là thứ nữ của Hầu phủ, trước đây gả cho vương gia đã là trèo cao.”
Đáp lại ta là một sự im lặng kéo dài.
Ta nghĩ, có lẽ hắn đang giận. Giận vì ta dùng canh nha hoàn nấu thay cho canh của mình suốt thời gian qua.
Giận vì một thứ nữ nhỏ bé như ta lại dám đề nghị hòa ly trước.
Tay hắn siết chặt cằm ta, buộc ta phải nhìn thẳng vào mắt hắn.
Ánh mắt ấy vừa quen thuộc, vừa xa lạ.
Quen thuộc bởi từ ngày hắn hồi phục, ánh mắt hắn nhìn ta luôn lạnh lẽo như vậy.
Xa lạ bởi A Cảnh trước đây sẽ không bao giờ nhìn ta như thế.
“Ngươi nghĩ phủ Thái phó là chỗ ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?”
Cơn giận cuộn trào trong mắt hắn, lực tay càng thêm mạnh, khiến ta đau đến rơi nước mắt.
“Ngày trước, Vĩnh An Hầu gả ngươi vào đây chẳng phải để giám sát ta, xem ta có thực sự trở thành kẻ ngốc không?”
“Giờ thấy ta bình phục, ngươi sợ rồi sao?”
“Nếu ta thực sự báo tin cho Hầu phủ, với cách làm việc trước đây của Thái phó, liệu ta có sống được đến giờ không?”
Ta mỉm cười, để mặc nước mắt lăn dài.
Hắn nghĩ ta có âm mưu, nhưng chẳng phải hắn cũng đã lợi dụng ta để che mắt thiên hạ sao?
5.
Bát tự hợp với Văn Cảnh của ta vốn là giả.
Hắn nói đúng, phụ thân ta chỉ muốn đặt một người bên cạnh hắn để giám sát, đảm bảo bệnh ngốc nghếch của hắn sẽ không bao giờ hồi phục.
Còn ta, chẳng qua chỉ là một thứ nữ muốn nhân cơ hội thoát khỏi những tranh chấp trong gia tộc.
Thực ra, ta từng mong hắn mãi mãi không bình phục, để ta có thể yên ổn mà sống bên hắn trọn đời.
Không có quân mẫu làm khó, không có tranh giành như chốn thâm cung, cũng chẳng cần lo chuyện con cái.
A Cảnh tuy ngốc nghếch, nhưng hắn có một tấm chân tình mà chẳng công tử quyền quý nào trong kinh thành sánh được.
Với ta, vậy là đủ.
Sau khi Văn Cảnh hồi phục, ta vẫn mơ tưởng rằng đó chỉ là tình cờ, rằng A Cảnh của ta sẽ quay trở lại.
Nhưng ta quên mất, ông trời với ta luôn tàn nhẫn như vậy.