17.
Khi mới gả vào Vương phủ, ta đã làm Hầu phủ đảo lộn, không một ngày yên ổn.
Nhưng đó chỉ là lấy lại những gì họ nợ ta mà thôi.
Cái chết của mẫu thân ta, họ đều có trách nhiệm.
Mẫu thân ta chẳng qua chỉ là một tỳ nữ thấp hèn được Vĩnh An Hầu uống rượu say sủng hạnh, thân phận thấp kém, không ai để tâm.
Vì thế, ta tự nhiên trở thành một quân cờ của phụ thân, gả vào Vương phủ làm con tốt.
“Con gái không được chú ý nhất lại có thể gả vào Vương phủ, đó là phúc phận của ngươi.” Đó là lời phụ thân nói với ta khi ấy.
Ta mừng rỡ đồng ý, ở lại Hầu phủ, không chừng còn bị gả cho một kẻ tệ hại nào khác.
Một kẻ ngốc, so với một kẻ tệ hại, vẫn tốt hơn nhiều.
Hầu phủ, Vương phủ, đối với ta vốn chẳng khác gì nhau.
Nhưng ta không ngờ, ta lại gặp được A Cảnh.
Ngày thành thân, mọi thứ đều tối giản nhất. Không khách khứa, không lễ vật.
Chỉ một tấm lụa đỏ, một đôi nến đỏ, vậy là xong.
Tấm khăn đỏ được nhấc lên, đập vào mắt ta là khuôn mặt của A Cảnh.
Gương mặt góc cạnh, dung mạo tựa thần tiên, nhưng đôi mắt lại mang nét ngây ngô.
Hắn không giống những lời đồn đại, không hề nóng nảy hay hay giận dỗi, mà cẩn thận đưa cho ta một miếng bánh ngọc trắng, vẻ mặt lấy lòng hỏi ta: “Họ nói tân nương đói lâu lắm rồi, bánh ngọc trắng này ngon lắm, nàng có đói không? Có muốn ăn thử không?”
Thấy ta không đáp, hắn lại bưng cả mâm bánh lên.
“Không thích bánh ngọc trắng thì còn bánh khác, còn có đùi gà, kẹo rồng, táo ngọt, rượu… nhưng rượu thì không, uống không tốt!”
Ta bật cười: “Nhưng ta chỉ muốn uống rượu, phải làm sao đây?”
Hắn nhíu mày, nhìn ta bất đắc dĩ: “Vậy nàng uống một chút thôi, chút xíu thôi nhé. Họ nói uống rượu hại sức khỏe, ta phải chăm sóc nương tử, không được để nàng bị thương.”
Nói xong, hắn rót một chén rượu nhỏ đưa cho ta.
Ta nhận lấy, cười đến nghiêng ngả, rượu tràn cả ra ngoài.
Hắn còn ngốc nghếch đưa tay ra hứng.
“Rượu đổ hết rồi, nương tử không có rượu uống nữa.” Hắn nhíu mày càng chặt hơn.
Rõ ràng một giọt rượu ta cũng chưa uống, nhưng lòng lại như say.
Ta nâng mặt hắn lên, hỏi: “Tại sao chàng lại tốt với ta như vậy?”
Rõ ràng đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau…
Hắn giãn mày, đáp ngay lập tức: “Vì nàng là nương tử của ta.”
Không hề do dự, như thể điều đó là lẽ đương nhiên…
18.
“Ta cũng là phu quân của nàng.”
Vì đang bệnh, ánh mắt Văn Cảnh không còn sắc bén mà lộ chút vẻ ngây ngô.
Hắn nhớ rõ khi tên ngốc ấy bệnh, ta đã cẩn thận chăm sóc hắn thế nào, nhẹ nhàng đút thuốc cho hắn ra sao.
Nhưng hiện tại, đối diện với hắn, ta chỉ cười.
Thay vì giận dữ, điều Văn Cảnh cảm thấy nhiều hơn lại là mất mát.
Trái tim hắn như bị ai đó nắm chặt, đau đớn đến tê tái.
Hắn cảm thấy mình có lẽ đã điên rồi, mới nói ra những lời này.
“Thái phó phí bao tâm tư để bắt thiếp trở về, chắc không chỉ để nói mấy lời vô thưởng vô phạt này chứ?”
“Đương nhiên là không.”
Hắn cố gắng giữ giọng bình tĩnh. Hiện tại hắn cần một người chăm sóc.
Dựa vào bản năng và lý trí, hắn biết ta là lựa chọn tốt nhất.
Ta đã ở bên chăm sóc hắn ba năm, hiểu rõ tình trạng của hắn sau khi bị thương.
“Mấy ngày này, ở lại bên ta, chăm sóc ta.”
Ta cười, cầm cuộn băng vải trên bàn chơi đùa giữa các ngón tay.
Hắn đột nhiên nhớ lại cảm giác khi từng nắm tay ta, mảnh khảnh nhưng lại rất ấm áp.
Dưới ống tay áo rộng, thấp thoáng hiện lên những vết sẹo do bỏng.
Hắn không biết ta đã sống sót bằng cách nào.
Khi đó, hắn không nghĩ sẽ để lại người sống.
Có lúc hắn nghĩ, nếu hôm ấy ta sớm chết đi, có lẽ hắn giờ đây đã không lưỡng lự đến vậy.
“Chăm sóc? Nay Vương gia bệnh nặng, chẳng lẽ không sợ thiếp ra tay lúc này sao?”
Hắn cười đáp lại ánh mắt ta, lời nói thẳng thừng như vậy chứng tỏ ta không định làm thế.
“Phủ đầy người của cấm vệ hoàng thành, chỉ riêng ngoài phòng ta đã có không ít. Ta chết, nàng cũng không thoát được.”
Nhưng hắn vẫn vui vẻ phối hợp với ta.
“Vương gia bắt thiếp về, chắc không đơn giản chỉ để làm nha hoàn chứ?”
“Vậy không bằng Vương phi tự đoán xem, rốt cuộc mục đích của ta là gì?”
Mục đích… Ngay cả Văn Cảnh cũng không nói rõ được.
Ban đầu đón ta từ Hầu phủ về, đúng là để phòng ngừa ta thông đồng với Hầu phủ.
Nhưng sau đó, trong đêm thu giá rét, hắn lại đi tìm ta.
Hắn cũng không biết đó là do giận dữ nhất thời hay còn có nguyên do khác.
Hắn nhìn ta, nhưng cơ thể yếu đuối khiến hắn không thể nhìn rõ.
Người trước mặt lúc rõ ràng, lúc mờ ảo, tựa như ánh trăng dưới nước, khi gần khi xa.
19.
Ta đặt cuộn băng thuốc xuống, chuẩn bị thay thuốc cho Văn Cảnh.
“Ngày nay, thiên tử tin tưởng lời của Vĩnh An Hầu, dù Thái phó đã thanh trừng, nhưng lại bị bệ hạ nghi ngờ.
“Ta đoán, Thái phó muốn ta giúp người ‘trừ gian thần’.”
Mục đích của Văn Cảnh không khó đoán. Hắn biết rõ ta đã lừa gạt phụ thân tại Hầu phủ, và giờ đây, để đối phó với phụ thân ta, ta chính là quân cờ tốt nhất.
Còn ta, vì kế hoạch hạ thuốc thất bại, làm Tạ Lan Chân mất mặt, đã đắc tội với Tạ gia. Nếu Văn Cảnh đẩy ta trở lại Hầu phủ, ta chắc chắn chỉ còn đường chết.
Hắn biết ta chỉ có một con đường để sống, mà hắn lại đang muốn trừ khử phụ thân ta để đoạn tuyệt hậu họa.
Nghe xong, Văn Cảnh cười mãn nguyện:
“Vương phi quả không làm ta thất vọng.”
“Đều là nhờ học từ Thái phó cả.”
Hắn sai lang trung kê đơn thuốc mạnh, ngày hôm sau triệu chứng đã giảm đi nhiều.
Nhưng thuốc mạnh tổn hại thân thể, càng làm hao tổn nền tảng sức khỏe vốn đã yếu vì thương tích trước đây.
Dù vậy, hắn không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể gắng gượng vào triều.
Với vị trí hiện tại, thiên tử nghi kỵ, phụ thân ta đối đầu, chỉ cần một chút sơ suất, triều đình đầy những kẻ rình rập như lũ chó săn, sẽ khiến hắn tan xương nát thịt.
Làm chính trị, chính là như vậy.
Bề ngoài hào quang rực rỡ, nhưng dưới chân lại là núi đao biển lửa, chỉ cần lùi một bước là rơi vào vực thẳm vô tận.
Ta không mơ tưởng ngây thơ như Tạ Lan Chân.
Quân cờ rồi sẽ đến lúc không còn giá trị.
Vậy nên, khi ta còn giá trị, ta phải tìm được con đường cho mình.
20.
Văn Cảnh cho phép ta ra ngoài giao tiếp với các phu nhân tiểu thư, nhưng mỗi lần ra ngoài luôn phải mang theo hai nha hoàn.
Bề ngoài là nha hoàn, nhưng trong bóng tối chắc chắn còn nhiều ám vệ.
Hắn muốn đảm bảo rằng, ta sẽ không chạy trốn thêm lần nào nữa.
Nhưng hắn không biết, con đường của ta chưa bao giờ nằm ở những cuộc giao tiếp giả dối này.
Đại Tề quốc hưng thịnh, thiên tử trẻ tuổi, cung đình thường xuyên tổ chức yến tiệc.
Đúng dịp Trung thu, thiên tử mở tiệc đãi quần thần và gia quyến của họ.
Tại yến tiệc, ta gặp lại Tạ Lan Chân. Kể từ sau lần ta hạ thuốc thất bại, nàng ta không còn đến Vương phủ nữa.
Nghe nha hoàn kể, Văn Cảnh đã hạ lệnh không cho phép nàng ta bước vào Vương phủ nửa bước.
Trong cuộc trò chuyện với các phu nhân danh gia vọng tộc, ta cũng nghe được rằng gần đây Tạ Từ liên tục bị dâng sớ buộc tội, thiên tử đã sớm có ý định ra tay với Tạ gia.
Tạ Từ bận rộn lo liệu cho Tạ gia, biết rõ Văn Cảnh cũng không còn muốn bảo vệ Tạ gia, Tạ Lan Chân đành phải an phận.
Nghe nói Tạ Từ có ý chọn phu quân cho nàng ta, nhưng vì những lời đồn trước kia, nhiều gia tộc quyền quý e ngại, không dám ngỏ lời.
Trong suốt yến tiệc, ánh mắt căm hận của nàng ta không ngừng chiếu thẳng vào ta.
Văn Cảnh giả vờ thể hiện tình cảm yêu thương vợ trước mặt mọi người, càng khiến nàng ta nghĩ rằng hôm ấy ta bày mưu là để trừ khử nàng ta.
Đó cũng là lời cảnh cáo của Văn Cảnh dành cho ta.
Hắn muốn phá hủy từng “chỗ dựa” của ta, buộc ta chỉ có thể dựa vào hắn.
“Sao vậy? Nàng cũng có ngày sợ hãi ư?”
Văn Cảnh tự nhiên nhận ra ánh mắt của Tạ Lan Chân, trêu chọc ta.
“Chỉ là bị người khác nhìn chăm chăm, cảm thấy không thoải mái thôi.”
Ta nâng ly rượu lên, định uống, nhưng khi vô tình bắt gặp ánh mắt của Tạ Lan Chân, ta phát hiện vẻ tức giận trong mắt nàng ta đã biến mất, thay vào đó là nét đắc ý.
Ngoài hương trái cây, ly rượu không có mùi lạ.
Ta giả vờ uống, nhưng thực chất đã để rượu thấm vào khăn tay.
Liếc nhìn Tạ Lan Chân, nàng ta vội vàng rời ánh mắt, nhưng nét cười trên môi không giấu được.
Ta chợt nhớ ra, hôm đó nàng ta mua loại thuốc kích thích không màu, không mùi.
Ta thấy buồn cười, nhưng chỉ có thể giả vờ bối rối.
Đang lo tìm cớ rời khỏi yến tiệc, Tạ Lan Chân lại giúp ta một tay.
“Đi đâu?” Văn Cảnh thấy ta đứng dậy, theo bản năng nắm lấy cổ tay ta.
“Rượu này hơi nặng, ta muốn ra ngoài hóng gió cho tỉnh.”
Rượu quả thực không dễ làm say, vì cung đình đảm bảo ai cũng có thể uống được.
Văn Cảnh chắc chắn hiểu hàm ý trong lời ta, nhưng hắn vẫn buông tay.
Hắn đang chờ ta cầu xin hắn đi cùng.
Nhưng ta chỉ mong hắn đừng theo ta.
Khi đại thần và gia quyến vào cung, gia nhân phải ở lại ngoài cổng.
Vệ binh trong cung đều là người của hoàng cung, ám vệ của cấm vệ hoàng thành không thể vào.
Con đường này, chỉ một mình ta đi là vừa đủ.
Tính toán rằng Tạ Lan Chân sẽ theo sau, ta men theo trí nhớ, tiến sâu vào cung thành.
21.
“Làm phiền công công, ta có chuyện muốn cầu kiến bệ hạ.”
“Cầu kiến trẫm? Trẫm nhớ trước kia ngươi hứa với trẫm bao nhiêu điều, nhưng chẳng làm được một việc nào cả!”
Đôi giày thêu kim tuyến của hoàng đế từng bước từng bước đi đến trước mặt ta.
Ngẩng đầu lên, ánh mắt ta chạm phải đôi mắt sâu thẳm của ngài.
Đây chính là hoàng đế đương triều, Vũ Văn Tuân.
“Năm đó lang trung nói rằng bệnh của Văn Cảnh không thể chữa được, dân phụ cũng không ngờ hắn lại đột nhiên khỏi bệnh.”
“Dân phụ cũng bị hắn giấu giếm, suýt mất mạng. Nếu bệ hạ không tin, có thể điều tra.”
“Hắn khinh thường thân phận thấp hèn của ta, lại nghĩ ta là nội gián do Vĩnh An Hầu gửi đến, nên chưa bao giờ coi trọng ta.”
“Ở Vương phủ, ta ngày ngày cẩn trọng như đi trên băng mỏng. Nếu không vì tính mạng bị đe dọa, đường cùng không lối thoát, ta cũng chẳng dám mạo phạm bệ hạ ngày hôm nay.”
Ta quỳ trên đất, đầu áp xuống nền gạch lạnh buốt, chờ đợi hoàng đế cất lời.
“Trẫm làm sao tin ngươi đây?”
Vũ Văn Tuân rõ ràng biết tình cảnh của ta, hôm nay đến đây chỉ để xem ta nhục nhã mà thôi.
Nhưng kẻ ngồi trên cao không dễ dàng mủi lòng, càng không dễ bị mấy lời của ta làm lay động.
“Tài sản dưới danh nghĩa của Văn Cảnh rất nhiều, ba năm hắn thành kẻ ngốc đều do dân phụ thay hắn quản lý, mỗi năm lợi nhuận không ít.”
“Nhưng số bạc trong nội khố của Vương phủ lại không khớp. Dân phụ cho rằng, số tiền này được Văn Cảnh dùng để bôi trơn và chi tiêu ở các nơi.”
“Hiện nay, quốc lực tuy mạnh mẽ, nhưng mọi khoản bạc từ quốc khố do bệ hạ chi dùng đều phải ghi chép cẩn thận. Dù có tư khố, nhưng tiền bạc vẫn hữu hạn, không bằng các sản nghiệp không ngừng sinh lợi.”
Hoàng đế bất chợt cười: “Nhỡ đâu đây lại là kế của ngươi và Văn Cảnh, trẫm chẳng phải sẽ thiệt thòi lớn sao?”
“Nếu bệ hạ không tin, dân phụ nguyện lấy tính mạng ra đánh cược.”
Vũ Văn Tuân là một vị quân chủ đầy tham vọng.