Kiếp trước vì sinh tồn, ta từng buông bỏ tất cả tôn nghiêm để lấy lòng Nhiếp Chính Vương.
Không ngờ sau khi chết ta lại được trọng sinh, trọng sinh vào lúc hắn khổ sở nhất.
Để tránh bị truy sát, Tạ Vân Hàn sa sút thành kẻ ăn xin, chỉ có thể giành ăn với chó hoang.
Tiểu nha hoàn kéo tay áo của ta, nhút nhát nói: “Tiểu thư đừng qua đó, mắt hắn đỏ ngầu, trông đáng sợ lắm.”
Ta bước đến trước mặt hắn, vẫn đưa chiếc bánh trong tay cho hắn.
Hắn đói khát cùng cực, vừa cắn một miếng bánh, vừa dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào ta.
Ta vung tay tát vào mặt hắn: “Đã nói cảm ơn chưa?”
Tiểu nha hoàn thấy ta đánh một tên ăn mày, mặt mũi đầy kinh ngạc: “Tiểu thư, người sao vậy?”
Ta không sao, nhưg có thù không trả, vậy chẳng phải ta trọng sinh vô ích rồi sao?