6
Tạ Vân Hàn sau khi trọng sinh, đã đăng cơ trở thành tân đế.
Ngọn nến trong tẩm điện bị dập đi một nửa, đôi mắt u ám của hắn phản chiếu ánh sáng leo lét.
Hắn bóp cằm ta, thú vị mà quan sát biểu cảm trên gương mặt ta.
Ta run giọng hỏi: “Việc ngươi đăng cơ… là cố tình giấu ta sao?”
“Nếu không, làm sao có thể chờ ngươi tự dâng đến cửa được, ái phi?”
“Ngươi… Tạ Vân Thần đâu?”
“Kiếp trước ngươi đã che chở cho nó, đời này ngươi còn muốn bảo vệ nó nữa sao?”
Lông mày hắn thoáng hiện vẻ tàn độc, “Sao? Muốn xuống hoàng tuyền cùng nó à?”
Ta nắm lấy ống tay áo hắn, “Kiếp trước lợi dụng ngươi là lỗi của ta, nhưng nó chỉ là một đứa trẻ.”
Khóe môi Tạ Vân Hàn thoáng nở nụ cười lạnh, “Ngươi trọng sinh mà còn biết báo thù, dựa vào đâu mà nghĩ ta sẽ không trả thù ngươi?”
Ta chỉ mới trọng sinh được ba năm, không ngờ lại sắp phải chết nhanh như vậy.
Không kiềm chế được, ta bật khóc, nước mắt rơi trên mu bàn tay của Tạ Vân Hàn.
“Không được khóc!” Hắn nhíu mày, không kiên nhẫn quát lớn: “Trẫm còn chưa ra tay đây.”
Dù sao cũng sắp chết rồi, ta bèn mặc kệ, không sợ hắn nữa, mọi ấm ức trong lòng tuôn trào ra.
“Rất nhiều lần khi ta sắp bị hại chết, nó đều đứng ra che chắn bảo vệ ta. Có bao nhiêu người muốn lấy mạng và ngôi vị của nó, ta bảo vệ nó thì đã sao?
“Nếu ta thực sự muốn hại ngươi thì đã hại từ lâu rồi, ta còn cho ngươi tiền đi đường nữa.”
“Ngươi còn cho ta một cái tát.” Đôi mắt Tạ Vân Hàn đầy lạnh lẽo, hắn cười nhạt: “Lại còn không dám nhận, lấy tên của đích tỷ ngươi ra để vu oan.”
Có lẽ cái tát đó, cả đời này hắn sẽ không bao giờ quên được.
Nghĩ lại, lúc ấy ta đúng là to gan lớn mật thật.
Không biết phải giải thích thế nào, ta chỉ đành đảo mắt, ngất lịm đi.
Trong màn đen tối, ta nghe thấy tiếng cười lạnh của Tạ Vân Hàn.
“Diễn kém thật.”
…
Ta được đưa trở lại tẩm cung.
Ta không dám mở mắt, trong trạng thái mơ màng, ta thật sự ngủ thiếp đi.
Trong giấc mơ, ta mơ thấy cảnh tượng của kiếp trước.
Tạ Vân Thần, cơ thể nhỏ bé khoác long bào, ngồi uy nghi trên đại điện.
Những lời các đại thần nói, nó không hiểu được một chữ, cũng không dám nhúc nhích.
Khi hạ triều dùng bữa, ta múc cho nó một bát canh sữa bò, nhẹ nhàng dỗ dành: “Bệ hạ, ngài phải ăn uống tốt mới có thể mau chóng cao lớn trưởng thành.”
Tạ Vân Thần ngước mắt nhìn ta, hỏi: “Tỷ tỷ, ta còn có thể trưởng thành được sao?”
Dù nó chỉ là một đứa trẻ, nhưng cũng cảm nhận được cơn sóng gió đầy nguy hiểm trước mắt.
Cữu cữu của Tạ Vân Thần là Thẩm Đại tướng quân, người có công trạng lớn.
Liễu Tể tướng vì muốn đưa con rể mình là Tạ Vân Tề lên ngôi, đã cấu kết với ngoại bang, khiến Thẩm Đại tướng quân cùng hai người con tử trận ngoài biên cương, cả gia tộc Thẩm thị suy sụp từ đó.
Tạ Vân Thần trên đời này không còn thân nhân, cũng chẳng còn chỗ dựa.
Giờ đây nó chỉ là một con rối, một con rối có thể bị giết bất cứ lúc nào.
Tạ Vân Tề khi nắm quyền đã tác oai tác quái trong cung, hành hạ và giết hại không ít cung nữ, phi tần.
Mọi người đều biết hắn ta là một kẻ cầm thú.
Mỗi lần gặp hắn ta, Tạ Vân Thần đều đứng chắn trước mặt ta, không cho hắn ta đến gần ta nửa bước.
Tạ Vân Tề đứng nguyên tại chỗ, nheo mắt nhìn ta, ánh mắt lướt qua người ta đầy ghê tởm.
“Quý phi nương nương quả nhiên xinh đẹp khuynh thành như lời đồn.”
Ta biết, Tạ Vân Tề sớm muộn gì cũng sẽ ra tay với ta.
Nhưng ta không ngờ hắn ta lại ngang ngược đến mức dám hành động ngay giữa ban ngày.
Hắn ta giết chết cung nữ canh gác, xông thẳng vào tẩm điện của ta, ép ta lên bàn trang điểm, đè chặt không cho ta nhúc nhích.
Trâm cài và trang sức rơi vãi khắp sàn.
Ta nghĩ, chắc mình khó mà sống sót rồi.
Lần này Tạ Vân Thần không thể bảo vệ được ta nữa.
Ta mò mẫm từ trên đầu rút ra một cây trâm, khi hắn còn chưa kịp phản ứng, ta đâm mạnh xuống.
Tạ Vân Tề hét lớn, buông ta ra.
Máu chảy đẫm nửa khuôn mặt hắn ta, hắn ta ôm mắt, gào thét thảm thiết trên sàn.
Trước khi người của hắn ta xông vào, ta đã nhảy qua cửa sổ mà chạy.
Khi ấy, Tạ Vân Hàn là vị vương gia duy nhất không chịu khuất phục trước Tạ Vân Tề.
Ta quỳ trước mặt Tạ Vân Hàn, toàn thân run rẩy mà nói với hắn, rằng để sống sót, ta sẵn sàng làm bất cứ điều gì.
Đêm đó, ta lưu lại phòng của hắn.
Những người bên cạnh hắn đều cảm thấy kỳ lạ, vì Tạ Vân Hàn nổi tiếng không gần nữ sắc. Có không ít đại thần vì muốn lấy lòng hắn mà đưa mỹ nhân đến phủ, nhưng tất cả đều bị từ chối, thế mà hắn lại giữ ta bên mình.
Ta nghĩ, có lẽ vì những mỹ nhân đó không biết cách hạ dược hắn.
Vì nhát đâm của ta, Tạ Vân Tề suýt mất mạng.
Trong nửa năm hắn ta nằm trên giường dưỡng thương, Tạ Vân Hàn đã giết không ít người, bồi đắp thế lực của mình, trở thành Nhiếp Chính Vương quyền khuynh triều đình.
Tất cả mọi người đều mắng ta là yêu phi làm loạn quốc gia, cấu kết với Nhiếp Chính Vương, thao túng triều chính.
Nhưng Tạ Vân Hàn biết rõ, dù ta có ngoan ngoãn trước mặt hắn đến đâu, trong lòng ta cũng không thật sự hướng về hắn.
Những cận thần bên cạnh hắn khuyên hắn giết ta, vì sớm muộn gì ta cũng sẽ trở thành mối họa lớn nhất bên cạnh hắn.
Hôm đó, hắn bóp lấy cổ ta, lực đạo trên đầu ngón tay càng lúc càng siết chặt.
Ta nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của hắn, nói với hắn rằng, ta đã mang thai.
Hắn gọi thái y đến bắt mạch cho ta, xác nhận là hỷ mạch.
Từ đêm đó, hắn không còn đến gặp ta nữa.
Không lâu sau, thiên hạ đại loạn, Tạ Vân Tề dẫn binh tiến vào cung, một mạch xông đến đại điện.
Lửa bùng lên trong cung điện, nhuộm đỏ cả màn đêm.
Thái giám và cung nữ bỏ chạy tán loạn, tiếng vó ngựa, tiếng gươm đao, tiếng kêu thảm thiết vang lên liên hồi.
Ta mặc long bào của Tạ Vân Thần, bị áp giải đến trước mặt Tạ Vân Tề.
Hắn ta đeo một miếng bịt mắt đen che con mắt bị ta đâm mù, còn con mắt còn lại nhìn ta với ánh hận thù sâu sắc, chỉ hận không thể giết chết ta ngay lập tức.
“Tiểu hoàng đế bị ngươi giấu ở đâu rồi?
“Không nói à? Không sao, ta có dư thời gian để hành hạ ngươi.
“Ngươi không cho ta động vào ngươi, đúng không? Vậy ta sẽ ban ngươi cho các tướng sĩ của ta.”
Tạ Vân Tề quay sang đám thuộc hạ, lạnh lùng ra lệnh:
“Quý phi nương nương, các ngươi muốn làm gì cũng được, nhưng đừng để ả ta chết, phải giữ lại một chút hơi tàn.
“Ta muốn khiến tiện nhân này, sống không bằng chết.”
Ta chống hai tay xuống đất, vừa thở dốc vừa cười lớn:
“Đồ chó, ngươi nên cảm tạ bản cung vì năm đó đã để lại cho ngươi một con mắt, để hôm nay ngươi còn có thể ngồi đây mà nhìn ta. Những năm qua, đêm nào bản cung cũng hối hận vì ngày đó không đâm sâu thêm chút nữa, không cướp luôn mạng chó của ngươi…”
Mấy năm nay, không ai dám nhắc đến con mắt đã mất của Tạ Vân Tề trước mặt hắn.
Hắn ta bị ta chọc giận đến phát điên, sắc mặt gần như cuồng loạn.
“Người đâu! Đâm mù cả hai mắt của tiện nhân này, chặt bốn chi, biến thành nhân trư!”
Ta lại cười nhạo tahắn: “Dù ngươi có nghiền ta thành tro bụi, ngươi cũng chỉ còn một con mắt. Nếu ngươi đăng cơ, Đại Yến triều của chúng ta sẽ có vị hoàng đế độc nhãn đầu tiên.”
Tạ Vân Tề cầm lấy thanh đao, lao về phía ta định chém xuống.
Ngay khi lưỡi đao hạ xuống, một mũi tên bay sượt qua tóc mai của ta, đâm thẳng vào con mắt đỏ ngầu của Tạ Vân Tề.
Ta chầm chậm quay đầu lại, nhìn thấy Tạ Vân Hàn khoác giáp trụ, tay cầm cung, cưỡi ngựa lao đến.
Hắn túm lấy cổ áo phía sau ta, nhấc ta lên ngựa.
Ta nằm sấp trên lưng ngựa đang lao đi, lần đầu tiên không sợ hãi mà hét lên.
Rõ ràng hắn đã phục kích sẵn ở cổng thành đợi Tạ Vân Tề, tại sao còn mạo hiểm vào cung?
Ta không hiểu, cũng không có thời gian để nghĩ thêm.
Cơ thể ta rã rời vô lực, cố gắng bò lên người hắn, ngước nhìn và nói: “Tạ Vân Hàn, ta không có mang thai, đó chỉ là thuốc ta tự dùng để sống sót.”
Hắn cúi đầu nhìn ta một cái, cười lạnh: “Sao? Vừa rồi không chết được, giờ muốn chết trong tay ta?”
Bên trong hoàng cung, thi thể chồng chất như núi, máu chảy khắp nơi, mưa tên ào ào.
Một tiếng huýt gió sắc bén vang lên bên tai, ta lao vào trước ngực hắn, một mũi tên bay xuyên vào lưng ta.
Máu từ miệng và mũi trào ra, qua màn sương máu, ta nhìn thấy vẻ mặt không thể tin nổi của Tạ Vân Hàn.
Ngay cả ta cũng không ngờ mình lại che chắn cho hắn đỡ một mũi tên.
“Ta đã uống độc dược từ trước, không lâu nữa sẽ phát tác.
“Ta không sợ chết, chỉ sợ bản thân không chịu nổi cực hình mà tiết lộ tung tích của bệ hạ.
“Tạ Vân Hàn, tại sao lão nương lại phải đỡ tên cho ngươi, thật là đau chết đi được…”
7
Khi tỉnh mộng, ta cảm thấy vô cùng hối hận.
Diễn một đời trước mặt Tạ Vân Hàn, đến lúc chết ta lại đột nhiên không muốn diễn nữa.
Sớm biết hắn cũng đã trọng sinh, thì lúc trước khi đỡ tên cho hắn, ta đã nên làm ra vẻ si tình một chút.
Giờ muốn diễn cũng đã muộn rồi.
Tạ Vân Hàn vừa mới đăng cơ, thiên hạ chưa yên ổn, ngày nào hắn cũng bận rộn.
Ta tưởng hắn sẽ quên ta trong một thời gian, nhưng không ngờ đến tối đã triệu ta đến cùng dùng bữa.
Hắn khoác thường phục màu tím, giống hệt như kiếp trước.
“Ngươi vẫn mặc màu tím là đẹp nhất.”
“Sao? Cảm thấy trẫm không xứng mặc long bào?”
“Hiếm khi khen ngươi một câu, có cần phải nhạy cảm vậy không?”
Ta đã bị nhốt cả ngày, chưa uống một giọt nước.