Ta ngồi xuống bàn, tự múc cho mình một bát canh tổ yến.
Công công bên cạnh vội vàng nhắc nhở quy củ, nhưng bị Tạ Vân Hàn cho lui.
Ta uống hai ngụm canh tổ yến, bắt đầu tự mình gắp thức ăn.
Ta ăn chưa đủ, còn giành luôn đồ ăn trên đũa của hắn.
Ta từ từ nuốt hết đồ ăn trong miệng, ngước lên trừng mắt nhìn hắn.
“Dù sao cũng sắp chết, ta phải chết cho no mới cam lòng.”
Tạ Vân Hàn kéo môi cười nhạt: “Ngươi trông đã rất no rồi.”
Chưa đủ, ta lại ăn thêm hai bát cơm nữa.
Tạ Vân Hàn không hề động đũa, chỉ chống tay nhìn ta.
Khiến ta một lần nữa nghi ngờ, hắn đã bỏ độc vào thức ăn.
Nhưng nghĩ kỹ lại, ta biết mình không may mắn đến thế, tên biến thái Tạ Vân Hàn này sẽ không dễ dàng mà giết ta.
“Ta còn tưởng ngươi sẽ hỏi thăm ta về tung tích của Tạ Vân Thần.”
“Có gì mà hỏi, ngươi cũng sẽ không giết nó, hơn nữa hiện giờ ta rơi vào tay ngươi, có biết cũng chẳng làm được gì.”
“Sao ngươi chắc chắn rằng trẫm sẽ không giết nó?”
“Ngươi chắc là đã khiến tiên đế sửa di chiếu trước khi lâm chung, vừa đăng cơ đã giết thái tử tiền triều, đắc tội với Thẩm tướng quân, chẳng phải là ngươi phát điên rồi sao?” Ta tự rót cho mình một chén rượu, uống một ngụm, “Hơn nữa, từ xưa đến nay có bao nhiêu hoàng đế sống lâu? Nó không làm hoàng đế, có thể lớn lên bình yên đã là tốt rồi.”
Ánh mắt Tạ Vân Hàn tối lại.
Ta nhận ra, bèn nở nụ cười với hắn: “Bệ hạ đương nhiên không mệnh ngắn, ngài nhất định sẽ phúc như biển Đông, thọ bì Nam Sơn, cùng tuổi trời đất.”
“Tống Sở Linh,” hắn lạnh lùng nói, “Trẫm là người, không phải con rùa.”
Ta thật sự mong Tạ Vân Hàn là con rùa trong hồ ước nguyện, ta chỉ cần ném một đồng xu là hắn tha cho cái mạng chó của ta.
8
Tạ Vân Hàn nói, ta phải làm hắn hài lòng mới có thể giữ được mạng sống.
Suốt một tháng, hắn đều lật thẻ bài của ta để ta hầu hạ.
Ta ngày càng tiều tụy, còn hắn lại ngày càng tinh thần hơn.
Ta hiểu rồi, hắn muốn từ từ hành hạ ta, để ta trở thành cái gai trong mắt toàn bộ hậu cung.
Không lâu sau, cả hậu cung sẽ bắt đầu tính kế với ta, và đến một ngày, ta sẽ chết không có chỗ chôn.
Tạ Vân Hàn ngồi duyệt tấu chương trước án thư, ta ngồi bên cạnh mài mực đến mỏi tay.
“Bệ hạ, hậu cung không nên tham gia chính sự, hay là để một thái giám mài mực cho ngài thì hơn.”
Hắn cười lạnh: “Trừ khi giết ngươi, nếu không thì đâu còn bí mật nào trên thế gian này nữa?”
Tên bạo chúa này, cứ hở ra là đòi giết người.
Nhưng cũng phải nói, Tạ Vân Hàn quả không hổ danh là người trọng sinh, những mối nguy dẫn đến phản loạn kiếp trước đều đã bị hắn xử lý gần hết.
Trong hai năm qua, thế lực của Liễu Tể tướng dần bị hắn phá vỡ, con gái của Liễu Tể tướng cũng bị hắn sắp xếp để không thể gả cho Tạ Vân Tề.
Không có Liễu Tể tướng làm chỗ dựa, Tạ Vân Tề giờ chỉ còn là con hổ không răng.
Sau khi xử lý xong tấu chương, Tạ Vân Hàn còn không quên ép ta lên giường giày vò một canh giờ.
Đôi môi mềm mại của hắn lần từ má đến cổ ta, cắn nhẹ lên làn da non bên cổ, khi nhẹ khi nặng.
Nếu không nhờ cung nhân mang đồ ăn đêm đến, ta nghĩ mình sẽ bị hắn cắn chết mất.
Ta vội vàng chỉnh lại y phục, vừa định bước lên nhận hộp đồ ăn từ tay cung nữ, thì nàng bỗng đặt đồ xuống rồi quỳ sụp xuống.
“Bệ hạ, vị quý phi bên cạnh ngài căn bản không phải là Giang Vãn Ninh, con gái của Giang thông phán, mà là thứ muội của nô tỳ, Tống Sở Linh. Tống Sở Linh giả mạo thân phận nhập cung, đây là tội chết.”
Ta nhìn vẻ mặt bi thương của Tống Nguyệt Liên, cau mày.
Cũng không biết là ai cố ý tính kế ta, thả nàng ta từ lãnh cung ra, lại còn sắp đặt cho nàng ta đến trước mặt Tạ Vân Hàn tố cáo.
Tạ Vân Hàn nhấp một ngụm trà, dường như không bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của Tống Nguyệt Liên.
“Vậy thì quả thật nàng ta phạm tội chết, nên bị xử lăng trì.”
Ta cầm lấy hộp đồ ăn, lấy ra một miếng bánh hoa quế cắn một miếng.
Tống Nguyệt Liên nhìn ta đầy kinh ngạc: “Sao ngươi có thể ăn đồ của bệ hạ?”
Ta lại lấy thêm một chiếc bánh hạt dẻ, nếm thử rồi mỉm cười với nàng ta: “Giống như ta, một kẻ phạm tội chết chẳng phải nên dùng để thử độc sao?”
Tạ Vân Hàn nhìn vào tấu chương trong tay, cúi đầu nói: “Tối ăn ít thôi, dạo này mập lên đấy.”
Ta không để ý đến hắn, lại nhét thêm một miếng bánh hạnh nhân vào miệng: “Hôm nay điểm tâm hình như ngon hơn trước.”
Tạ Vân Hàn nói: “Gần đây ngự thiện phòng có một ngự trù mới chuyên làm điểm tâm, nếu ngươi thích, mai bảo hắn làm thêm.”
Tống Nguyệt Liên nghe cuộc trò chuyện của chúng ta, có vẻ ngây người ra. Một lát sau, nàng ta đột nhiên cúi đầu đập mạnh xuống đất, toàn thân run rẩy nói:
“Bệ hạ, Tống Sở Linh chính là độc phụ, nàng ta bức điên đích mẫu, làm cha thân sinh tức chết, còn hủy hoại sự trong sạch của thiếp, xin bệ hạ làm chủ cho thiếp!”
Tạ Vân Hàn nhướng mày nhìn ta: “Tống Sở Linh, không ngờ ngươi lại ác độc như vậy, lăng trì xử tử vẫn còn nhẹ, trẫm phải tru di cửu tộc ngươi.”
Tống Nguyệt Liên nhìn ta với ánh mắt độc ác, từ vẻ đắc ý chuyển thành sợ hãi.
“Bệ hạ, ngài nói… tru di cửu tộc?”
Tạ Vân Hàn liếc lạnh lùng nàng ta: “Ngươi vừa rồi hình như nói với trẫm ngươi là đích tỷ của nàng?”
Sắc mặt Tống Nguyệt Liên lập tức tái nhợt, cả người run như cầy sấy, cho đến khi không chịu nổi nữa, nàng ta ngã gục và ngất đi.
Thì ra thực sự bị dọa ngất đi là như vậy.
9
Ta không ngờ Tạ Vân Hàn sẽ cho ta gặp lại Tạ Vân Thần.
Cũng như kiếp trước, sau khi hoàng hậu qua đời, nó thường xuyên gặp ác mộng mà khóc thét suốt đêm, ban ngày không chịu ăn uống, không ai dỗ dành được nó.
Ta ngồi bên giường nó mà không nói gì, chỉ từ từ đan một con bướm bằng cỏ, đưa ra trước mặt nó.
Nó đưa tay định lấy, ta chỉ vào bát canh bên cạnh: “Ngài uống một ngụm canh, ta sẽ tặng ngài.”
Nó quả nhiên không khóc cũng không náo loạn, uống một ngụm canh, các ma ma hầu hạ trong phòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ta đưa con bướm cho nó, lại nói: “ngài uống thêm hai ngụm nữa, muốn thứ gì, ta sẽ đan cho.”
Tạ Vân Thần nghĩ một lúc: “Ta muốn một con hổ lớn.”
“Đó là việc khó đấy, ngài ít nhất phải uống năm ngụm.”
Nó chỉ uống ba ngụm canh, sau đó ta cố gắng đan cho hắn một thứ nhìn chẳng giống gì.
Nó hiếm khi cười, nói chuyện với ta rất nhiều.
Ta xoa đầu nó: “Điện hạ, ta cũng như ngài, năm tuổi đã mất mẹ, ban đầu ta cũng khóc suốt đêm, mỗi ngày đều nhớ đến di nương. Nhưng sau này ta nghĩ, di nương chắc chắn không muốn nhìn thấy ta như vậy, bà muốn ta ăn uống đầy đủ, ngủ ngon giấc, sống tốt.”
Tạ Vân Thần gật đầu hiểu chuyện: “Tỷ tỷ, ta hiểu rồi, mẫu hậu cũng chắc chắn muốn thấy ta sống tốt.”
Ta kể thêm cho nó vài câu chuyện, cuối cùng nó cũng ngủ thiếp đi, các ma ma nói rằng hiếm khi nó ngủ mà không khóc.
Khi ta trở về tẩm cung thì trời đã rất khuya.
Trong phòng không có ánh đèn, khi đẩy cửa bước vào, ta thoáng thấy một bóng người ngồi trước bàn.
Ta giật mình, nhưng khi nhận ra khuôn mặt ấy, ta kìm lại tiếng thét trong cổ họng.
Ta bước tới thắp đèn trong phòng, ánh sáng lan tỏa khắp xung quanh.
“Bệ hạ, ngài đang hoài niệm kiếp trước làm quỷ sao?”
Hắn hờ hững liếc ta: “Trẫm còn tưởng ngươi nhớ thương phu quân kiếp trước, tối nay sẽ ở lại với Tạ Vân Thần.”
“Ta mà lớn thêm hai tuổi nữa, đã có thể sinh đứa con lớn như Tạ Vân Thần rồi, sao ta có thể coi nó là phu quân được?” Ta mỉm cười, “Bệ hạ không lẽ là đang ghen sao?”
Không gian trở nên yên lặng trong chốc lát, Tạ Vân Hàn nhìn ta một lúc lâu, đột nhiên lên tiếng:
“Kiếp trước ngươi đối với nó thật tốt, vì nó mà không tiếc lợi dụng ta, thậm chí còn sẵn sàng hi sinh cả tính mạng để cứu nó.”
Những ký ức kiếp trước tràn ngập trong tâm trí, ta khép mắt lại.
“Nó gọi ta là tỷ tỷ. Di nương ta khi qua đời đang mang thai, nếu bà không bị đích mẫu hãm hại, có lẽ ta đã có một đệ đệ hoặc muội muội. Có lẽ ta thực sự coi nó như đệ đệ ruột. Kiếp trước ta làm tất cả chỉ mong nó có thể lớn lên, nếu nó có thể trưởng thành, có lẽ sẽ không cần làm bù nhìn nữa… Kiếp trước là ta có lỗi với ngươi, ngươi muốn xử lý ta thế nào cũng được.”
Bất ngờ, Tạ Vân Hàn nắm lấy cổ tay ta, lực đạo dần trở nên nhẹ nhàng.
Qua ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn, hắn nhìn ta chăm chú: “Ngươi thay ta đỡ mũi tên ấy, ta đã khắc cốt ghi tâm hai kiếp rồi.”
Ta nhìn vào giỏ tre trên bàn, thở dài: “Sớm biết bệ hạ không giết ta, thì ta đã chẳng gấp nhiều thỏi vàng giấy như thế cho mình.”
Tạ Vân Hàn cười nhạt: “Đó là để tế di nương ngươi, ngày giỗ của bà ấy sắp đến rồi.”
Ta cau mày: “Bệ hạ sao lại biết mọi thứ thế?”
Hắn vòng tay ôm eo ta, kéo ta ngã xuống giường cùng hắn: “Bị lừa quá nhiều, nên trẫm đã điều tra hết thân thế của ngươi.”
Ta chống tay lên ngực hắn, hỏi: “Vậy bệ hạ thấy ta đáng thương không?”
Hắn vuốt tóc ta, thở dài: “Đáng thương… cũng đáng hận…”
10
Kiếp này Tạ Vân Hàn làm hoàng đế, thiên hạ yên ổn hơn nhiều.
Ta không cần như kiếp trước phải tính toán suốt ngày để sống, cuộc sống trôi qua an nhàn.
Ta làm mấy xâu kẹo hồ lô mang đến cho Tạ Vân Thần.
Nó bị vị chua của táo gai làm nhăn mặt, trông đầy vẻ trẻ con.
“Hoàng huynh đã phong ta làm Thần Vương, tháng tới ta sẽ được ra khỏi cung để lập phủ riêng. Ma ma nói đến lúc đó ta phải khai sáng trí tuệ, suốt ngày sẽ phải học hành.” Nó liếm vết đường còn vương trên môi, “Hoàng tẩu, người sẽ đến thăm ta chứ?”
Ta ngớ người: “Đệ vừa gọi ta là gì?”
Giọng Tạ Vân Thần trong trẻo và nghiêm túc: “Hoàng huynh nói ta không thể gọi người là tỷ tỷ nữa, ta hỏi phải gọi thế nào, huynh ấy bảo ta gọi người là hoàng tẩu.”
Trên đường trở về cung, lòng ta rối bời, đầu óc mơ hồ, như một mớ bòng bong không thể tháo gỡ.
Ta cho lui đám cung nữ đi theo, ngồi bên hồ rất lâu. Khi quay người lại, ta chạm phải một đôi mắt đầy âm u.
“Ngươi chính là người phụ nữ mà lão tứ sủng ái nhất?” Tạ Vân Tề nhìn ta, nở nụ cười gằn: “Ngươi nói xem, nếu ta chơi đùa với ngươi, lão tứ có phát điên không?”
Ta nhếch môi: “Sao? Ngươi đấu không lại hắn trên triều, chỉ dám trút giận lên phụ nữ thôi à?”
Hắn ta vẫn giống như kiếp trước, dễ dàng bị ta chọc tức.
Sắc mặt Tạ Vân Tề vặn vẹo, vươn tay định bóp cổ ta.
Ta kéo chiếc túi hương bên hông, lấy bột hương bên trong rắc vào mặt hắn ta.
Trong khoảnh khắc hắn ngây người, ta rút chiếc trâm vàng trên đầu, đâm mạnh vào bên cổ hắn ta.
Máu phun ra tức thì, chảy dọc theo các ngón tay ta.
“Huệ Xuân, Tang Nhi, Lập Xuân, Tú Lan, Thanh Thục, Hoài Nhu, Trúc Thúy, Vi Nguyệt…”
Hắn ta trợn trừng mắt, nhìn ta chằm chằm, miệng mở lớn mà không thốt nổi một lời.
Hắn ta không hỏi, nhưng ta khẽ nói cho hắn ta biết: “Ở kiếp trước, bọn họ đều là những nữ nhân trong hậu cung bị ngươi làm nhục rồi sát hại, còn rất nhiều người khác, đến cả tên ta cũng không biết.”
Điều ta hối hận nhất kiếp trước là chiếc trâm đó chỉ lấy đi mắt hắn ra mà không lấy mạng hắn ta.
Lần này, ta tận mắt nhìn hắn ta trút hơi thở cuối cùng trong tay ta.
Kiếp này, cuối cùng cũng không uổng phí.
….