Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại LẦN NÀY TA VẪN MUỐN LÀM ÁC NỮ Chương 5 LẦN NÀY TA VẪN MUỐN LÀM ÁC NỮ

Chương 5 LẦN NÀY TA VẪN MUỐN LÀM ÁC NỮ

6:47 sáng – 12/11/2024

Ta bị đưa đến quỳ trước đại điện, trước mặt Tạ Vân Hàn.

Bên cạnh là lão thần trung thành của hắn, Kỷ các lão, không ngừng lải nhải.

“Bệ hạ, Quý phi ám sát hoàng tử, đây là tội tru di cửu tộc!”

Tạ Vân Hàn dường như không nhìn thấy bộ y phục đẫm máu của ta, nhíu mày nói: “Quý phi vốn luôn dịu dàng, trẫm không tin nàng có thể làm ra chuyện như vậy.”

Kỷ các lão già nua quỳ sụp xuống, nói lớn: “Trên đời này, không có nữ nhân nào hiền lương mà lại giết người tàn nhẫn như thế. Bệ hạ, vì sự an nguy của mình, nhất định không thể giữ nữ nhân độc ác như vậy bên cạnh.”

Tạ Vân Hàn giả vờ khổ sở nhíu mày: “Nàng đang mang thai.”

Nghe đến đây, ngay cả ta cũng sững sờ.

Ta mang thai khi nào? Sao ta không biết?

Đến khi Tạ Vân Hàn trừng mắt nhìn ta một cái, ta mới hiểu ra, hắn đang ra hiệu để ta phối hợp. Ta lập tức ôm ngực, làm bộ như muốn nôn.

Ta hiểu ý nhắc nhở trong ánh mắt của hắn—

Hắn để ta tự biện hộ, vì hắn không diễn nổi nữa.

Ta nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: “Thiếp thân có học qua vài phương pháp cấp cứu. Khi đi qua bờ hồ, thiếp thân thấy Vương gia bị thương nằm trên mặt đất, không nghĩ ngợi nhiều mà xông tới ấn vào vết thương để cầm máu.”

“Thế còn bột hương trên mặt Vương gia…”

“Bột hương đó có chút thuốc trắng, thiếp thân nghĩ rằng có thể giúp cầm máu.”

Vẻ mặt ta dịu dàng, khiến Kỷ các lão nhất thời ngây người tin theo.

Tạ Vân Hàn bước tới, đỡ ta đứng dậy: “Quý phi thật là tâm địa lương thiện vô cùng. Kỷ lão, ông nghĩ sao nếu trẫm lập nàng làm hoàng hậu?”

Lời này vừa thốt ra, cả ta lẫn Kỷ các lão đều sững sờ.

Lúc ấy, một thị vệ vội vã chạy vào bẩm báo.

“Bệ hạ, hung khí ám sát Vương gia đã tìm thấy, chính là chiếc trâm vàng của Quý phi… Thuộc hạ đã điều tra rõ, Quý phi không hề hay biết trâm vàng bị rơi, bị thích khách nhặt được dùng để ám sát Vương gia rồi thuận tiện vu oan cho Quý phi.”

Ta ôm ngực, kinh ngạc nói: “Tên thích khách này thực sự quá độc ác, đã bắt được hắn chưa?”

“Bắt được rồi. Thích khách trà trộn vào cung từ đợt tuyển tú nữ một năm trước, tên là Tống Nguyệt Liên.”

Nghe đến tên Tống Nguyệt Liên, ta suýt không kìm được mà bật cười.

Ta từng nghĩ đến việc tìm cơ hội vu oan cho nàng, không ngờ lại đổ lên đầu nàng ta một tội danh lớn đến vậy.

Nghe nói trước khi Tống Nguyệt Liên tắt thở, nàng ta đã thú nhận mình là người của Liễu Tể tướng.

Tạ Vân Hàn cũng nhân cơ hội này, ép buộc Liễu Tể tướng cáo lão hồi hương.

Kiếp này không giống kiếp trước là thời loạn thế tranh giành.

Thiên hạ yên ổn, bách tính an vui làm ăn sinh sống.

Xem ra, Tạ Vân Hàn quả thực là người có tài làm hoàng đế.

11

Đêm xuống, Tạ Vân Hàn vén những sợi tóc ẩm ướt dính mồ hôi trên trán ta.

Ta khẽ chớp mắt hỏi hắn: “Sau khi ta chết, kiếp trước ngươi có trở thành hoàng đế không?”

“Ta cũng không biết sau đó ai lên làm hoàng đế,” Tạ Vân Hàn đáp, “Liễu Tể tướng cấu kết ngoại bang xâm chiếm giang sơn Đại Yến, ta chết trên chiến trường.”

Nhớ lại cảnh núi sông tan vỡ kiếp trước, ta chợt cảm thấy buồn.

“Kiếp này, Liễu Tể tướng có thể cáo lão hồi hương, quả thật là quá dễ dàng cho ông ta.”

Ngón tay ấm áp như ngọc của Tạ Vân Hàn vuốt ve tóc ta, nhẹ nhàng nói: “Ta đã sắp xếp người chờ ông ta trên đường về quê rồi.”

“Ta còn tưởng kiếp này ngươi không hay giết người nữa…”

“Làm hoàng đế cần hiền minh, nên ta ít giết người công khai hơn.” Hắn nhìn ta dưới ánh trăng, khẽ mỉm cười: “À, làm hoàng đế cũng không thể nói dối, vậy nên quý phi phải sinh cho trẫm một đứa con.”

Đôi mắt hắn ánh lên chút đỏ, ôm chặt lấy ta vào lòng.

Khi ta còn chưa kịp phản ứng, hắn đã kéo ta vào cơn sóng nhiệt đen tối…

Đêm ấy, ta ngủ rất sâu.

Ta mơ thấy lần đầu gặp Tạ Vân Hàn trong kiếp này.

Khi ấy, hắn vẫn là một hoàng tử không có quyền thế, phải trà trộn vào đám dân tị nạn để trốn tránh sự truy sát.

Hắn ngồi trên đất trong bộ y phục rách nát, còn ta mặc váy xanh nhạt, cúi đầu nhìn hắn.

Tiểu Hồng kéo tay áo ta: “Tiểu thư đừng lại gần, mắt hắn đỏ ngầu, trông đáng sợ lắm.”

Kiếp trước, Tạ Vân Hàn luôn ở địa vị cao, ta phải hao tâm khổ trí lấy lòng hắn để giữ mạng.

Không ngờ lại có thể thấy hắn thấp kém thế này trước mặt ta.

Khóe môi ta cong lên một nét gian xảo, đưa chiếc bánh trắng trong tay cho hắn.

Hắn cắn một miếng, vẫn trừng mắt đỏ ngầu nhìn ta.

Ta vung tay tặng hắn một cái tát: “Đã nói cảm ơn chưa?”

Hắn khẽ cúi đầu, thì thầm: “Cảm ơn.”

Khi quay người rời đi, ta ngoái lại nhìn hắn một cái, dường như thấy khóe mắt hắn ánh lên giọt nước.

Lúc đó ta nghĩ, chắc hắn bị cái tát của ta đánh đến phát khóc, trong lòng thầm thấy khoái chí.

Giờ nghĩ lại, Tạ Vân Hàn từ năm mười bốn tuổi đã ra chiến trường, chịu bao vết thương nặng cũng không rơi một giọt nước mắt, sao có thể vì một cái tát mà khóc chứ?

Ta từ từ mở mắt, khẽ gọi tên hắn.

“Tạ Vân Hàn…”

Không rõ hắn đang ngủ hay thức, nhưng bàn tay đặt trên eo ta siết chặt hơn.

“Lần đầu tiên gặp ta ở kiếp này, ngươi đã khóc phải không?”

Ánh nến yếu ớt chiếu lên đôi mắt sâu thẳm của hắn. Ta nằm trên ngực hắn, ngắm nhìn hắn thật lâu.

Tạ Vân Hàn ôm chặt ta, khẽ hôn lên đỉnh đầu ta, đáp nhẹ một tiếng.

Hắn mở đôi mắt ngái ngủ, nhìn ta ngẩn ngơ, rồi đột nhiên cười.

“A Linh, kiếp trước là nàng trêu chọc ta, kiếp này rơi vào tay ta, nàng phải nhận mệnh.”

Ta cũng không ngờ sẽ vướng víu với Tạ Vân Hàn hai kiếp.

Sáng nay, Tạ Vân Hàn đã hạ chiếu lập ta làm hoàng hậu.

Ta không có gia tộc, cũng chẳng có chỗ dựa, hắn bèn để ta nhận Thẩm tướng quân làm nghĩa phụ.

Ta không cần tính toán gì, mọi việc hắn đều sắp xếp chu toàn cho ta.

Ngoại trừ di nương ta, chưa từng có ai vì ta mà bày mưu tính kế.

Kiếp này rơi vào tay hắn, dường như cũng không thiệt thòi chút nào.

Ta không ngăn nổi sự xúc động, vành mắt đỏ lên nhìn Tạ Vân Hàn: “Sớm biết vậy, ta đã đỡ cho ngài thêm vài mũi tên rồi.”

“Không được, kiếp này nàng phải chết sau ta, lần này không thể để ta một mình sống trên đời nữa.” Tạ Vân Hàn nhìn ta trong màn đêm tĩnh mịch, ánh mắt đen láy dần tan đi sự băng giá,  Tạ Vân Hàn khẽ đắp lại chăn cho ta, thở dài: “Ngủ đi, hoàng hậu, mai còn phải cử hành lễ sắc phong.”

Ta tựa đầu vào ngực Tạ Vân Hàn, từ từ nhắm mắt lại.

Đêm đông tĩnh mịch, có thể nghe thấy tiếng than cháy trong lò và tiếng cành cây ngoài kia bị tuyết đè gãy.

Bầu trời đầy sao lấp lánh, có lẽ ngày mai sẽ là một ngày trời quang.

End