Ta cũng không tức giận, chỉ cười mỉm nói: “Được thôi, tỷ tỷ.”
Tin tức về việc ta và Trình Khang thành thân nhanh chóng lan truyền, những lời đồn đại về Tống Nguyệt Liên cũng biến mất.
Đích mẫu chuẩn bị đưa Tống Nguyệt Liên đến ni cô am ngoài thành để sinh con, bên ngoài chỉ nói nàng ta đi cầu phúc cho cha ta.
Thể diện của Tống gia coi như được bảo toàn, cha ta cuối cùng cũng miễn cưỡng uống được vài ngụm cháo.
Trước khi đi, Tống Nguyệt Liên muốn gặp Trình Khang lần cuối, nhờ ta gửi thư giúp.
Nàng ta nắm chặt tay ta, vẻ mặt hào phóng bình thản: “Linh Nhi, muội yên tâm, lần này ta chỉ muốn gặp hắn để chấm dứt tất cả, từ nay về sau hắn sẽ chỉ là phu quân của muội.”
Trong lòng ta cười lạnh, hai người đã có con với nhau rồi mà còn đòi dứt khoát gì chứ.
Ta nhận lấy lá thư, viết lại một bức khác theo nét chữ của Tống Nguyệt Liên và đưa cho Trình Khang.
Đêm đó, Tống Nguyệt Liên đứng chờ ngoài cổng thành suốt cả đêm mà không thấy Trình Khang đến.
Vì Trình Khang đã lợi dụng bóng đêm, lén vượt qua người canh gác để đến biệt viện.
Không lâu sau, bên trong truyền ra tiếng thét kinh hoàng của nữ nhân.
Hộ viện nhanh chóng bao vây chặt lấy phòng.
Một hộ vệ thân thủ tốt đạp cửa vào, chứng kiến Trình Khang cùng đích mẫu trong tình trạng y phục xộc xệch.
Cha ta sau khi lâm bệnh, đích mẫu ngày đêm chăm sóc, thỉnh thoảng cũng ghé biệt viện để nghỉ ngơi một lúc.
Ta lao vào, vội vàng khoác áo ngoài cho đích mẫu đang mê man, ghé tai nói nhỏ.
“Có phải cảm thấy cảnh tượng trước mắt quen thuộc không? Chiêu này, năm xưa bà cũng từng dùng để hãm hại di nương ta.”
Kiếp trước khi ở trong cung, ta đã suy nghĩ rõ ràng về nhiều chuyện mà thời thơ ấu không thể hiểu.
Di nương ta lúc đầu không nhận tội, nhưng sau khi đích mẫu đưa ta đến gặp bà trong ngục tối, bà bỗng nhận tội.
Sau khi lớn lên, ta mới hiểu ra rằng, đó là vì mạng ta nằm trong tay đích mẫu, di nương ta đã đổi mạng của bà để giữ lại mạng cho ta.
Giờ đây, mạng của Tống Nguyệt Liên và thậm chí cả Tống gia đều nằm trong tay ta, đích mẫu cũng không thể không nhận tội này.
4
Sau sự việc đó, cha ta giận đến mức trúng phong, nửa người nằm liệt giường.
Ông chỉ có duy nhất di nương ta làm thiếp khi đích mẫu mang thai, và dưới gối chỉ có hai người con gái là Tống Nguyệt Liên và ta.
Tống gia cứ thế mà dễ dàng rơi vào tay ta.
Ta đưa di nương về quê, xây lại mộ phần cho bà.
Đích mẫu từng nói rằng, bà nguyện ý đến trước mộ di nương ta quỳ xuống nhận tội, chỉ cầu xin ta tha cho bà ta và Tống Nguyệt Liên.
Nhưng ta chưa bao giờ tin vào chuyện nhận tội hay hối cải, bà ta chỉ có cảm nhận được cảnh ngộ giống như di nương ta, chịu đựng nỗi đau giống như di nương ta, mới gọi là chuộc tội.
Năm tháng dần trôi, ngày ngày cứ tẻ nhạt trôi qua.
Cho đến một ngày kia, từ kinh thành truyền đến tin tức, trong cung sẽ tuyển đích nữ Tống gia làm tú nữ.
Tống Nguyệt Liên được tộc trưởng Tống gia đón về từ ni cô am.
Sau hơn hai năm chịu đựng khổ ải, dù có bôi lớp phấn dày trên mặt cũng không che được những dấu vết thô ráp trên khuôn mặt nàng ta.
Vừa bước xuống kiệu, nàng ta liền trừng mắt nhìn ta đầy oán hận.
“Tống Sở Linh, những việc ngươi làm ta đều biết, ta sẽ không tha cho ngươi.”
“Giả mang thai để lừa ngươi, làm cha tức giận đến phát bệnh, khiến đích mẫu phát điên, giết chết Trình Khang…” Ta khẽ chỉnh lại tóc mai, ngẩng mắt nhìn nàng ta: “Muội làm nhiều việc đến vậy, không biết tỷ tỷ nói đến việc nào?”
Tống Nguyệt Liên giận đến mức toàn thân run rẩy, xiết chặt khăn tay đến mức đầu ngón tay gần như rỉ máu.
“Người đâu, kéo tiện nữ này xuống đánh chết!”
Lời vừa dứt, đám gia nhân xung quanh không hề nhúc nhích.
Ta mỉm cười: “Tỷ tỷ thử nhìn kỹ xem trong Tống phủ này còn có ai quen thuộc không? Tống phủ giờ đây, chữ ‘Tống’ đã là của Tống Sở Linh rồi.”
Nàng ta ở sau lưng ta hét lớn: “Tống Sở Linh, ngươi chờ đấy, ta nhất định sẽ vào cung làm nương nương, ta nhất định sẽ báo thù.”
Ta thậm chí chẳng buồn quay đầu: “Tỷ cứ sớm đi rửa mặt ngủ đi.”
Đêm đó, Tiểu Hồng giúp ta chải tóc, trong ánh mắt tràn đầy lo lắng.
“Tiểu thư, nô tỳ nghe ngóng từ những người giặt đồ gần ni cô am, nghe nói hai tháng trước Tống Nguyệt Liên cứu một hoa khôi gặp nạn, hoa khôi đó không chỉ dạy nàng ta cách tránh qua việc kiểm tra thân thể trong cung, mà còn chỉ cho nàng ta nhiều cách quyến rũ nam nhân. Nếu sau này nàng ta thật sự được sủng ái, vậy tiểu thư…”
“Yên tâm, nàng ta vào kinh là đi chịu chết, tiểu thư của ngươi vẫn sống tốt mà.” Ta vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng ấy, “Có lòng thì lo nghĩ đến hôn sự của ngươi và biểu ca đi, sính lễ của ngươi ta đã chuẩn bị xong rồi.”
Tiểu nha đầu mặt mỏng, bị trêu ghẹo một câu đã đỏ mặt.
“Đợi ngươi thành thân xong, ta mới có thể yên tâm vào kinh thành.”
“Tiểu thư, người vào kinh thành làm gì?”
“Ở đây chơi chán rồi, ta định vào kinh làm hoàng hậu chơi.”
Tiểu Hồng trừng mắt nhìn ta thật lâu, không nói lời nào.
“Sao thế? Không tin tiểu thư của ngươi có thể làm hoàng hậu sao?”
“Không… không phải, nhiều năm đi theo tiểu thư, nô tỳ thấy người chuyện gì cũng làm được, chỉ là không ngờ tiểu thư lại muốn làm hoàng hậu.”
Kiếp trước, ta chỉ còn cách ngôi vị hoàng hậu một bước chân.
Nhưng ta cũng không nhất thiết phải làm hoàng hậu.
Chỉ là lúc này, nếu ta không vào kinh, phu quân tương lai của ta có khi sẽ không còn sống nổi mất.
5
Không lâu sau khi Tiểu Hồng xuất giá, ta và Tống Nguyệt Liên cùng lên đường vào kinh thành.
Ta ngồi trong chiếc xe ngựa thoải mái, còn Tống Nguyệt Liên phải chen chúc cùng đám hạ nhân trong xe ngựa phía sau.
Khi dừng lại bên đường nghỉ ngơi, nàng ta vén rèm lên nhìn ta căm hận.
“Tống Sở Linh, rồi sẽ có ngày, ta sẽ giết ngươi.”
Ta cắn một miếng đùi gà nướng: “Ngươi vẫn nên nghĩ xem ta có đầu độc ngươi rồi giả mạo thân phận ngươi vào cung hay không.”
Nghe thấy lời này, Tống Nguyệt Liên sợ đến mức không dám uống một giọt nước, đói bụng đến nỗi nửa đêm phải leo lên cây hái quả dại ăn.
Bộ dáng đó thật đúng là ngu ngốc hết chỗ nói.
Ngày sau dù có vào cung, nàng ta cũng chỉ có thể bị ta chơi đến chết mà thôi.
Thiên hạ đều biết, lão Hoàng đế yêu thích mỹ nhân eo thon, Tống Nguyệt Liên để giữ dáng mỗi ngày chỉ ăn một ít thức ăn lỏng, vòng eo thon gọn chỉ vừa một bàn tay, nghe nói nàng ta còn học được không ít chiêu quyến rũ từ hoa khôi lạc nạn, nên nàng ta tin chắc mình sẽ được sủng ái hơn những tiểu thư danh giá đoan trang kia.
Nhưng rất ít người biết rằng, lúc này lão Hoàng đế đã bệnh nặng, chẳng còn sống được bao lâu.
Khi lão Hoàng đế băng hà, những tú nữ mới vào cung đều sẽ phải chôn theo.
Kiếp trước, tiểu thư nhà mà tên buôn người bán ta vào nghe được tin này liền chạy trốn trong đêm, không còn cách nào khác, lão gia nhà đó đành để ta thay thế thân phận nàng ta mà vào cung.
May mắn cho ta, lão Hoàng đế chết ngay trước khi ta vào cung.
Cuối cùng, ta trở thành phi tử của tân đế.
Tân đế tương lai, chính là thái tử nhỏ năm tuổi hiện nay, Tạ Vân Thần.
Để lấy lòng cậu bé, trên đường vào kinh, ta đã học cách đan cỏ, làm kẹo hình người, còn mua vài quyển truyện tranh.
Kiếp trước, trong số các phi tần, chỉ có ta mới dỗ được Tạ Vân Thần ngủ.
Ta cũng không dám tưởng tượng, đời này ta lại học thêm nhiều kỹ năng như vậy, vào cung rồi sẽ được sủng ái đến nhường nào.
Ta cắn một miếng kẹo hồ lô, vị ngọt ngào chua chua vừa miệng.
Lần này vào cung, ta sủng ái đứng đầu hậu cung chắc chỉ còn là vấn đề thời gian.
…
Chớp mắt đã đến ngày vào cung.
Tống Nguyệt Liên uốn éo vòng eo, vừa bước vào cổng cung liền bị quản sự ma ma dẫn thẳng đến lãnh cung.
Nàng ta không kịp phản ứng, hoảng hốt kêu lớn: “Ta không muốn vào lãnh cung, nơi đó không phải chỗ cho con người ở, ta không làm phi tử nữa, thả ta ra… thả ta ra…”
Dù là những người đã sống trong hậu cung cả đời cũng chưa từng thấy tú nữ nào vừa bước vào cung đã bị đưa thẳng vào lãnh cung.
Chỉ có ta biết, Tống Nguyệt Liên có kết cục như hôm nay, chính là vì cái tát ta đã cho Tạ Vân Hàn hôm đó.
Vì ta vu oan, số phận của Tống Nguyệt Liên đã định sẵn là thê thảm.
Nhưng ta cũng không ngờ Tạ Vân Hàn lại ra tay nhanh như vậy.
Kẻ này quả thật nhỏ nhen, đời này ta nhất định phải tránh xa hắn.
Trước khi vào cung, ta đã đến Giang phủ, giống như kiếp trước, mượn danh đích nữ Giang Vãn Ninh, con gái của Giang thông phán, để nhập cung.
Sau hai tháng học quy tắc, cuối cùng cũng đến lượt ta thị tẩm.
Ta quỳ quy củ giữa tẩm điện, cúi đầu nói: “Bệ hạ, thiếp biết đan châu chấu bằng cỏ bồ, ngài muốn xem không?”
Từ sau lớp rèm vàng, một tiếng cười lạnh của nam nhân vang lên.
“Không ngờ, ngươi cũng biết không ít trò nhỉ.”
Một luồng lạnh lẽo từ sống lưng lan ra khắp người, ta không kìm được mà run lên, ngẩng đầu nhìn thấy Tạ Vân Hàn từ sau lớp rèm bước ra.
Tạ Vân Hàn đối diện với ánh mắt sững sờ của ta: “Sao? Không nhận ra trẫm à?”
Hắn khoác trên người một bộ trường bào vàng rực thêu kim tuyến, toàn thân toát lên vẻ uy nghi đế vương bẩm sinh.
“Nếu không nhận ra, tại sao hôm đó ngươi lại dám cho trẫm một cái tát?” Hắn thích thú nhìn biểu cảm dần sụp đổ của ta, đôi môi mỏng nhẹ nhàng thốt lên tên ta: “Tống Sở Linh.”
Ta chợt nhận ra—
Hắn cũng đã trọng sinh.