Ta vội vàng đẩy hắn ra, ngồi lại chỗ cũ.
Tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Trì Quan nhìn khoảng không trong lòng mình, ngẩn người một chút, rồi cúi đầu bật cười.
Lúc nãy xe ngựa xóc mạnh, chắc là bánh xe bị sụt xuống hố bùn.
Giỏ hoa sen của ta rơi vãi khắp nơi.
“Ta… ta không cố ý đâu, ngươi đừng hiểu lầm!”
Ta cúi đầu nhặt hoa, nhỏ giọng giải thích.
Lúc nãy đụng vào hắn không nhẹ, không biết hắn có bị đau không.
Ta bắt đầu hối hận vì đã lên xe ngựa của hắn.
Thà chờ mưa tạnh rồi tự mình đi bộ về còn hơn!
Trì Quan mãi không nói gì, sắc mặt trông không được tốt lắm.
Ta lo hắn thật sự bị thương vì ta, liền dè dặt hỏi:
“Ngươi không sao chứ? Có đau chỗ nào không?”
Ai ngờ Trì Quan bỗng đưa tay ôm ngực, rồi ngã xuống.
Ta còn chưa kịp đỡ hắn!
“Này! Ngươi làm sao vậy?!
“Xe phu! Mau đi y quán! Nhanh lên!”
Ta cuống cuồng vén rèm xe, bảo phu xe quay đầu.
Nhưng tay ta bị Trì Quan giữ lại, hắn lắc đầu, gắng gượng nói:
“Không cần, ta nghỉ một lát là được.”
Ta không suy nghĩ, liền đáp:
“Được được, sắp về đến nhà rồi, ngươi cố chịu một chút.
“Cố không nổi thì nói ngay! Đừng để bị ta làm tổn thương gì, ta không đền nổi đâu!”
Trì Quan dựa vào vai ta, khép mắt lại, lông mày nhíu chặt, trông như rất khó chịu.
Ta không dám động đậy.
Chỉ ngửi thấy mùi hương trên người hắn, khiến tai ta nóng bừng.
Về đến nhà, ta dìu hắn ngồi xuống ghế.
“Ngươi nghỉ một chút, ta đi đun nước pha trà. Xe phu vẫn ở ngoài, đợi ngươi khỏe hơn rồi tiễn ngươi về.”
Trì Quan gật đầu.
Nhưng khi ta từ bếp mang ấm trà ra, chiếc xe ngựa trước cửa đã biến mất.
“Xe phu đâu rồi?”
Trì Quan ngồi ngay ngắn, đáp gọn:
“Đi rồi.”
“Đi rồi? Thế ngươi về kiểu gì?”
Trì Quan khẽ sờ mũi, không nói một lời.
Ta vừa rót trà cho hắn vừa lầm bầm:
“Người đâu mà thất trách, bảo đợi thì phải đợi chứ.
“Ông trời cũng thật là, mưa càng lúc càng lớn, chưa biết bao giờ mới tạnh.”
Áo của Trì Quan bị ướt mưa lúc xuống xe, vai và lưng dính nước một mảng lớn.
Gió lạnh thổi qua, sắc mặt hắn lại tái đi vài phần.
Ta khép cửa lại, nhìn bộ dáng hắn lúc này, không khỏi bối rối.
Năm ấy hắn rời đi, không để lại một bộ quần áo nào.
Nhưng cũng không thể để hắn ngồi đó chịu lạnh được.
Trì Quan gượng gạo nở một nụ cười.
“Không sao, ta đợi mưa tạnh rồi đi.”
“Đi đâu mà đi, đây vốn là nhà của ngươi.”
Câu nói ấy, chẳng biết là nói cho hắn nghe hay để trấn an chính mình.
Ta bỗng nhiên thông suốt.
“Ngươi chờ chút, ta đi đun thêm nước nóng, ngươi ngâm mình cho ấm, thay đồ ướt ra, ta đem hong khô cho.”
Khuôn mặt Trì Quan thoáng đỏ.
“Như vậy không tiện, nếu bị người khác thấy, sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Tiểu Hà cô nương.”
“Quan tâm làm gì! Sức khỏe mới là quan trọng.”
Trì Quan quấn chiếc chăn mỏng, ngồi khoanh chân trên giường.
Ta đặt quần áo của hắn gần lò sưởi để hong khô.
Hắn nhìn ta bận rộn tới lui, cuối cùng không nhịn được lên tiếng:
“Tiểu Hà, ngồi xuống nghỉ một lát đi.”
Ta làm sao dám ngồi xuống?
Trong phòng này chỉ có ta và hắn, mà hắn lại không mặc chỉnh tề, đang đắp chăn trên giường của ta.
Chỉ nghĩ thôi đã khiến mặt ta nóng bừng.
“Không cần, không cần, ngươi cứ nghỉ đi, ta đi xem mưa đã tạnh chưa.”
“Tiểu Hà, hôm đó khi ta gặp lại Lâm tiểu thư, nàng có nói—”
“Nàng nói gì?”
Ta lập tức chạy tới, tròn mắt nhìn Trì Quan chờ đợi.
Hắn bật cười, rồi chậm rãi kể về ngày tái ngộ với tiểu thư.
Hắn nói, hắn có quan hệ làm ăn với Trần công tử, người vốn được xem là phóng đãng.
Nhưng Trần công tử thật ra đối đãi với tiểu thư rất tốt, còn yêu thương con gái của họ như châu ngọc.
“Tiểu thư còn hỏi về nàng…”
“Nàng hỏi gì về ta?”
Trì Quan cúi mắt, nhìn thẳng vào ta, giọng dịu dàng:
“Tiểu thư hỏi, nàng đã nghĩ kỹ về câu hỏi ngày đó chưa.”
Ngày đó, tiểu thư bảo ta rời khỏi Lâm phủ.
Còn dặn ta suy nghĩ xem liệu ta có động lòng với Trì Quan hay không.
Ta cúi đầu, giả vờ như không nghe thấy lời hắn nói.
Tiếng mưa rả rích trên mái hiên, trong phòng tĩnh lặng như tờ.
“Ta… ta đi xem mưa tạnh chưa.”
Vừa đứng dậy, cổ tay đã bị nắm lấy từ phía sau.
Lòng bàn tay Trì Quan nóng như lửa, khiến tim ta thót lên.
Ta không khỏi nhớ lại lần trước, hắn cũng nắm tay ta như vậy, không buông.
Chỉ là lần này, ta không vùng vẫy nữa.
“Tiểu Hà, ba năm rồi, ta rất nhớ nàng.
“Bao lần thoát chết trong gang tấc, đều nhờ niềm mong nhớ về nàng mà vượt qua được.
“Nàng từng nói nàng thích tiền. Ta đã kiếm được rất nhiều tiền. Nàng có nguyện ý vì tiền mà gả cho ta không?”
Ta thở dồn dập, không dám quay đầu.
Trong đầu bao ý nghĩ lướt qua, không sao nắm bắt được.
Cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên gương mặt Trì Quan, gương mặt đã xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của ta.
Ta quay đầu lại, nhìn vẻ thận trọng của hắn.
Nhẹ nhàng đưa tay chạm vào xương mày của hắn.
Ở đó có một vết sẹo.
Ta vừa gặp đã muốn hỏi hắn.
“Chỗ này, là do đâu mà có?”
Mắt hắn bỗng ướt đẫm, chớp hàng mi, giọng nói run rẩy:
“Năm đầu tiên ra ngoài làm ăn, bị người khác lừa.
“Hắn ném chén trà vào ta, mảnh sứ bắn vào mặt, suýt nữa làm ta mù.”
“Nếu mù thì sao?”
“Nếu mù, ta sẽ không trở về gặp nàng nữa.
“Ta chỉ còn mỗi gương mặt này còn tạm coi được, mà nàng lại chẳng buồn nhìn thêm một lần.
“Ta chỉ có thể liều mạng kiếm tiền, những thứ nàng thích, ta muốn dâng cả lên cho nàng.”
Nước mắt nóng hổi lăn dài trên má ta.
Ta không thể kìm nén thêm nữa.
Nhào vào lòng hắn, ôm chặt lấy hắn, nghẹn ngào nói:
“Ngươi ngốc quá! Ta có gì đáng để ngươi làm vậy chứ?”
Không xinh đẹp như tiểu thư, không thanh nhã như tiểu thư, cũng không có gia thế như tiểu thư.
Ta chẳng có gì cả.
Trì Quan siết chặt vòng tay ôm ta, giọng khàn đặc:
“Trong lòng ta, nàng quý giá hơn tất cả mọi thứ.
“Tiểu Hà, nàng có nguyện ý gả cho ta làm vợ không?
“Năm sau, ta đưa nàng xuống Giang Nam, để nàng gặp lại Lâm tiểu thư.”
Ta gật đầu thật mạnh.
Tiểu thư, ba năm qua.
Ta đã hiểu ra tất cả rồi.
Dù sinh ra đã bị cha mẹ bỏ rơi, lớn lên trong đống ăn xin.
Khó khăn lắm mới sống đến sáu tuổi, lại bị chó hoang đuổi, suýt ngã chết.
Nhưng ta vẫn là người may mắn.
Ta gặp được lão La.
Ông ấy râu ria lởm chởm, nghèo đến nỗi không có một xu dính túi.
Ngoài việc câu cá, chẳng biết làm gì khác.
Ta giặt giũ, nấu cơm, quét dọn cho ông ấy.
Nhưng trong năm năm sống cùng lão La, ông chưa từng đánh mắng ta.
Về sau lão La qua đời, ta lại gặp được tiểu thư.
Ta đã nghĩ, đó chính là may mắn lớn nhất trong đời mình.
Những lần cùng tiểu thư đến trà lâu, ta vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ vài lần.
Khiến tiểu thư chú ý.
“Tiểu Hà, ngươi nhìn gì mà xuất thần vậy?”
Nàng nhìn theo ánh mắt ta, thấy được Trì Quan đang đứng dưới phố, dáng người cao lớn, thanh tú.
“Thư sinh này thật tuấn tú!”
Định mệnh quả là kỳ diệu.
Ta mất ba năm mới hiểu, vì sao ngày ấy ta lại mải mê nhìn xuống lầu mà ngẩn ngơ.
Ông trời đã không bạc đãi ta.
Ta tự nhủ phải dùng hết sức mình, yêu thương và bảo vệ những người lương thiện mà ta gặp trong đời.
Ngoại truyện 1
Trì Quan muốn viết hôn thư.
Hắn cầm bút lông, viết tên ta trên tờ giấy đỏ.
“Tiểu Hà, nàng họ gì?”
Ta mím môi, nhỏ giọng đáp:
“Ta không có họ.”
Tay cầm bút của Trì Quan khựng lại, mực nhỏ xuống làm nhòe một vệt trên tên của ta.
Hắn lấy một tờ giấy đỏ khác, hỏi ta:
“Tiểu Hà, nàng có nguyện ý theo họ của ta không?”
Ta nghiêng đầu nhìn hắn:
“Theo họ Trì sao?”
Hắn cười, gật đầu:
“Ừ, Trì Tiểu Hà.”
Nghe cũng không tệ.
“Vậy thì theo ý chàng đi.”
Ta đứng bên cạnh, nhìn hắn viết những nét chữ bay bổng, thanh nhã trên tờ giấy đỏ.
“Tiểu Hà, đây là Trì Quan, đây là Trì Tiểu Hà.”
Hắn chỉ vào tên của hắn và ta, lần lượt đọc lên.
Mặt ta đỏ bừng.
“Biết rồi, biết rồi.”
Nói xong, ta kéo kéo tay áo hắn.
“Thiếp mời này, tiểu thư thật sự có thể nhận được không?”
Trì Quan chờ mực khô, cười nói:
“Đương nhiên, chúng ta sẽ tự mình mang đi!
“Ngày mai lên đường, dẫn nàng đi khắp nơi. Đến Dương Châu, vừa hay là tháng Ba.”
Ngoại truyện 2
Trì Quan đã viết rất nhiều, rất nhiều thư cho ta.
Ta bảo hắn đọc cho ta nghe.
Nhưng hắn cười, từ chối:
“Ta sẽ dạy nàng biết chữ, tự nàng đọc lấy.”
Ta nhìn chữ là đau đầu.
“Nếu chàng không đọc, ta sẽ mang ra chợ, nhờ người kể chuyện đọc cho ta nghe.”
Trì Quan bật cười, nhưng rồi lắc đầu:
“Không được, trong đó viết toàn những chuyện không thể công khai, phu nhân không thể mất mặt như vậy.”
Hắn đúng là Trì Quan mà ta biết!
Ta đã sớm đoán rằng những cuốn sách hắn đọc chắc chắn không phải loại đứng đắn!
Ngoại truyện 3
Gần đây, Trì Quan dạy ta học chữ.
Những chữ to như hạt đậu khiến ta hoa cả mắt.
Ta nhìn chằm chằm vào ngón tay thon dài của hắn, lập tức nảy ra ý nghĩ.
Ta nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng cắn một cái.
Trì Quan nghiêng đầu, ánh mắt dần nhuốm vẻ ám muội.
Hầu kết hắn khẽ chuyển động, giọng nói đã trở nên khàn khàn:
“Phu nhân không lo học chữ, lại muốn đùa với vi phu sao?”
Ta ngước mắt, vẻ mặt vô tội nhìn hắn, rồi đưa đầu lưỡi liếm qua đầu ngón tay.
Cuối cùng, hắn bế bổng ta lên, đè xuống giường.
Màn che buông xuống, theo đó mà lay động.
Sau một hồi náo loạn, ta mệt đến mức không mở nổi mắt.
Hắn lại hứng thú, ôm ta, thì thầm bên tai:
“Xuân chẳng tàn, nguyệt vô biên, đôi lòng quyện…”
End