Vào ngày ta tròn mười lăm tuổi, huynh trưởng tìm được người muội muội song sinh của ta, người đã bị kẻ gian bắt đi từ khi mới chào đời.
Huynh trưởng nói: “Muội ấy lưu lạc nhiều năm, chịu bao khổ cực.”
Thế là, tiệc sinh thần của ta trở thành bữa tiệc đón gió cho nàng ta.
Nàng ta nói rằng chưa từng thấy chiếc trâm nào đẹp như chiếc trâm trên đầu ta, huynh trưởng liền tháo món quà huynh tặng ta mà trao cho nàng ta:
“Muội đã có đủ rồi, còn Minh Châu chẳng có gì”
Thế là trang sức, y phục, phòng riêng của ta lần lượt bị nàng ta chiếm đoạt, ngay cả vị hôn phu của ta cũng trở thành của nàng ta.
Rồi vì Minh Châu nói rằng ta chế nhạo đôi tay đầy vết chai sạn của nàng ta, huynh trưởng liền đày ta đến trang trại:
“Đợi đến khi muội chịu khổ như Minh Châu, ta xem muội có thay đổi hay không.”
Ta ở trang trại suốt ba năm, cho đến khi Minh Châu đính hôn, ta mới được đón về.
Lần này, ta ngoan ngoãn đến mức dửng dưng, khiến huynh trưởng mỉm cười mãn nguyện:
“Mọi sự đều đã viên mãn.”
Nhưng huynh trưởng không biết, lần này, ta sẽ không còn hy vọng gì từ huynh ấy nữa.