3
Sơ Tuyết nói rằng rõ ràng Lý Trạch Khâm đi theo nàng đến Thanh Châu chơi, vậy mà ngày nào cũng chẳng thấy bóng dáng đâu.
Sau đó, nàng phát hiện Lý Trạch Khâm ngày ngày đến thăm một quầy bán bánh kếp.
Nha hoàn đi theo an ủi nàng: “Tiểu thư đừng khóc, cái tiểu tiện nhân đó chỉ là kẻ bán bánh kếp, làm sao có tư cách so với tiểu thư chứ!”
Sơ Tuyết lắc đầu: “Ta không có ý đó…”
“Ta… Ta chỉ sợ Lý Trạch Khâm bị lừa gạt, hắn là thế tử của Nhiếp Chính Vương, bao nhiêu kẻ muốn trèo cao, người bán bánh kếp kia lai lịch không rõ ràng… A Thời ca ca, huynh có biết nàng là ai không?”
Vừa nói, Sơ Tuyết vừa nhìn về phía ta.
Đây mới là mục đích thật sự nàng đến tìm ta.
Ta hiểu được những tiểu tâm tư của nàng, nhưng cũng không vạch trần ra.
Một nữ nhân có chút tâm tư nhỏ nhặt cũng là chuyện thường tình.
Điều ta cảm thấy đáng tiếc là ta không thể trả lời câu hỏi của nàng, vì ta cũng không biết An An là ai.
Ta chỉ biết nàng tên là An An.
Có lẽ đúng như nàng nói, nàng thật sự là một tiên nữ.
Nghĩ đến đây, ta khẽ mỉm cười.
Sơ Tuyết rời đi rồi, ta đứng rất lâu ở cổng viện.
Trong đầu ta vẫn vang vọng câu nói của nàng.
“A Thời ca ca, huynh đã cùng nàng sống chung như vậy, giữa hai người thật sự trong sạch sao?
Huynh đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn nói… hai người cũng thật xứng đôi, phải không?”
Phải rồi.
Một cô nương lai lịch không rõ ràng, và một kẻ mồ côi nghèo kiết xác như ta.
Đúng là rất xứng đôi.
Ta khẽ cười khổ một tiếng.
Ta biết An An đối với ta có chút khác lạ.
Ở độ tuổi mới chớm yêu đương, lại ngày ngày sống cùng nhau.
Nhưng ta trưởng thành hơn nàng nhiều, biết tự kiềm chế tình cảm của mình.
Khi phát hiện ra điều đó, ta cố gắng tránh né nàng, khiến nàng buồn bã một thời gian dài.
Dưới ánh tà dương.
An An đẩy chiếc xe bánh kếp của mình tiến lại gần.
Thân hình nàng gầy gò bé nhỏ, chiếc xe bánh kếp lại thật lớn.
Nhưng dưới hoàng hôn, nàng sáng rực rỡ đến vậy.
Thấy ta, nàng vui mừng vẫy tay.
Nàng lầm tưởng ta đứng trước cổng chờ nàng, nên vui mừng khôn xiết.
Bỗng dưng ta nghĩ đến.
Nếu ta thật sự ở bên An An, liệu Sơ Tuyết có ghen tị không?
Cũng như ta ghen tị khi nàng dành tình cảm cho Lý Trạch Khâm.
4
Ta và An An đã đến với nhau.
Người vui mừng nhất là An An.
Kẻ vui mừng thứ hai không phải là ta, mà là Sơ Tuyết.
Vì ta yêu cầu An An giữ khoảng cách với Lý Trạch Khâm.
Nàng không chút do dự mà đồng ý, liền dứt khoát từ bỏ một khách hàng lớn.
Với Lý Trạch Khâm, một người con cưng của trời chỉ cần cho hắn vài lần thái độ lạnh lùng, hắn cũng sẽ không còn hạ mình đến tìm nữa.
Chẳng mấy chốc, Lý Trạch Khâm đã trở về kinh thành.
Sơ Tuyết cũng rời đi.
Ngày tháng dần dần trở lại bình yên.
Chỉ là đôi lúc, khi An An rúc vào lòng ta, ta lại ngẩn ngơ, cảm thấy tất cả có chút không thực.
Ta thật sự đang ở bên nàng sao?
Nhìn nàng ôm ta cười rạng rỡ, ta lại không khỏi thầm nghĩ, chẳng hay bây giờ Sơ Tuyết sống ra sao?
Ngày cứ thế trôi qua.
Chúng ta mùa hạ hái sen, mùa đông đắp người tuyết, cũng thật vui vẻ.
Nhờ có quầy bánh kếp của An An, cuộc sống dễ chịu hơn rất nhiều.
Sơ Tuyết đã lâu không còn gửi thư cho ta.
Cho đến khi nàng gửi một phong thư, báo tin đã đính hôn cùng Lý Trạch Khâm.
Đêm nhận được thư, ta uống rất nhiều rượu.
Rồi, ta cũng ngỏ lời cầu hôn với An An.
Ta chỉ tùy ý nói: “Nàng có muốn gả cho ta không?”
Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt ửng đỏ của An An.
Nàng quên cả nhai miếng cá khô trong miệng.
Nhưng rất nhanh ta đã nghe được đáp lại:
“Được chứ.”
Ta bật cười.
Ngươi xem đấy, Sơ Tuyết, ngươi không cần ta, nhưng vẫn có người thật sự thích ta.
An An ngượng ngùng nắm lấy tay ta.
Nàng nói cho ta biết, phong tục nơi quê nhà nàng, rằng ta thật ra phải quỳ xuống cầu hôn, còn phải vượt qua thử thách của phù dâu.
Vậy nên, dưới sự năn nỉ của nàng, ta lại trang trọng hỏi: “An An, nàng có nguyện ý gả cho ta không?”
Nàng cũng nghiêm túc đáp lại: “Ta nguyện ý.”
“Trình Hoài Thời, tên thật của ta là…”
Ta chưa kịp nghe rõ, vì lúc đó ta đã say khướt rồi.
Đêm động phòng giản đơn.
Thậm chí, ta còn lợi dụng nàng không hay biết mà không đi nha môn làm thủ tục hợp hôn.
Nàng bảo rằng vốn dĩ nàng muốn giả vờ không đồng ý, bởi khi ta cầu hôn trông không có chút thành ý nào.
Nhưng nàng không nỡ để ta buồn, không nỡ để ta băn khoăn lo lắng, vậy nên nàng liền đồng ý ngay.
Lại một lần nữa ta tự hỏi, liệu nàng có phải là tiên nữ từ trên trời rơi xuống chăng.
Nàng nói, đến lúc thích hợp, nàng sẽ dẫn ta cùng về nhà.
Ta mềm lòng đến không tả nổi.
Chỉ là ta không ngờ rằng, ngày ấy mãi mãi không bao giờ đến.
5
Ta khổ công dùi mài kinh sử.
Ta muốn đến kinh thành, muốn thành danh, cũng muốn… gặp lại Sơ Tuyết, cho nàng thấy con người của ta bây giờ.
Thế nhưng cùng lúc tin thi đậu khoa cử truyền đến, lại có tin Sơ gia xảy ra chuyện.
Cả nhà bị tru di cửu tộc.
Khi nghe được tin này, đầu óc ta trở nên trống rỗng.
An An hình như nhận ra, nàng có chút ghen tị, nhưng lại kiên định nói với ta rằng, Sơ Tuyết sẽ không sao.
Ta nắm chặt vai nàng, bắt nàng nói lại lần nữa.
Nàng đau đến đẩy ta ra, ta vẫn không buông lơi.
“Nói rồi đấy!
Sơ Tuyết sẽ không sao đâu!
Chàng mau buông ra, đau quá!”
Ta nhìn nàng chằm chằm rất lâu, xác nhận nàng không hề nói dối.
Mặc dù không biết nàng làm sao mà biết được, nhưng chỉ cần Sơ Tuyết bình an vô sự là tốt rồi.
Quả nhiên, một đêm nọ, có người gõ cửa nhà ta.
Là Sơ Tuyết.
Nàng đứng đó, tựa như tuyết trắng ngày đông, thuần khiết mà mong manh.
“Thật tốt, nàng không sao.”
Ta không thể tin nổi, đưa tay chạm vào gò má nàng, ôm nàng vào lòng.
“A Thời ca ca…”
Rất lâu sau, ta quay đầu lại, chỉ thấy An An đứng đó, không rõ đã nhìn bao lâu rồi.
Sơ Tuyết tạm thời ở lại nhà ta.
An An bắt đầu tranh cãi với ta.
Nàng nói gì mà theo diễn tiến câu chuyện, ta không nên thu nhận Sơ Tuyết, người nên cưu mang nàng ấy phải là Lý Trạch Khâm.
Đó là cái lý gì chứ!
Nam nhân kia từ lúc Sơ gia bị giam giữ đã giải trừ hôn ước.
“Sơ Tuyết đã trải qua bao chuyện như vậy, nàng nhẫn tâm đuổi nàng ấy đi sao?
Nàng đừng có vô lý, Sơ Tuyết sao có thể cố tình ngã để hại nàng chứ?
Bánh đậu phộng này nàng không ăn thì đưa cho Sơ Tuyết.
Chỉ đủ mua một xấp gấm, Sơ Tuyết không quen mặc thô y vải cũ, nàng nhẫn nhịn một chút.”
Ta đã nói bao nhiêu lời cay nghiệt, cũng không nhớ rõ nữa.
Dần dần, An An cũng không còn tranh cãi với ta.
Nàng trở nên ít nói, mỗi ngày đều ra ngoài bán hàng, sau đó về nhà đưa tiền kiếm được cho ta.
Trong lòng ta bỗng có chút hoảng loạn.
Ta phải đi kinh thành nhậm chức.
“Đến kinh thành rồi, chúng ta sẽ mỗi người ở một chỗ riêng, Sơ Tuyết sẽ dọn ra ngoài.”
Khi ta nói câu này, ánh mắt An An dường như sáng lên đôi chút.
Nàng dè dặt hỏi ta: “Thật không?”
Ta đáp: “Thật.”
Đúng là thật, Sơ Tuyết muốn ở nơi phồn hoa hơn.
Chẳng bao lâu sau, An An phát hiện ra ta đã đưa phần lớn bổng lộc cho Sơ Tuyết.
Nàng có vẻ như thấy bản thân bị lừa dối, nổi trận lôi đình với ta.
Nàng tức giận, nói ghét ta, muốn ta cùng Sơ Tuyết thành đôi, như vậy nhiệm vụ của nàng coi như hoàn thành, nàng sẽ trở về nhà.
“Chát”
Nàng nghiêng mặt đi.
Ta không biết mình đã ra tay như thế nào.
Khi nghe nàng nói muốn ta ở bên Sơ Tuyết, rằng nàng muốn rời xa ta, bàn tay ta không thể khống chế được.
Tay ta khẽ run lên, muốn nói lời xin lỗi, nhưng nàng đột ngột quay đi.
Ta không thấy rõ biểu cảm trên mặt nàng.
Nàng đẩy chiếc xe bánh đi, ta đuổi theo vài bước, gọi tên nàng, nhưng nàng giả vờ không nghe thấy.
Tim ta như bị thắt lại.
Từ khi đến kinh thành, ta và An An ngày càng xa cách.
Gần như sắp trở thành người xa lạ.
Ta bận rộn đến mức không có thời gian tìm nàng nói chuyện rõ ràng.
Một lần, trên đường đưa Sơ Tuyết thăm mộ, ta tình cờ đi qua quầy bánh của An An, nhìn thấy một người quen.
Lý Trạch Khâm lại đang mua bánh của nàng.
Hắn đưa cho nàng ba lượng bạc.
An An không nhận ra hắn, chỉ coi hắn là một vị khách ra tay hào phóng.
Ta không muốn để Sơ Tuyết thấy cảnh này, nàng vẫn chưa buông bỏ được Lý Trạch Khâm, ta sợ nàng sẽ chịu đả kích.
Vì vậy, ta vội vàng đưa Sơ Tuyết rời khỏi, lỡ mất ánh mắt An An hướng về phía này.
Kể từ hôm đó, ta nảy sinh khát vọng mãnh liệt muốn rời khỏi kinh thành.
Ở nơi này, tình cảm giữa ta và An An càng ngày càng không còn tốt đẹp.
Ở đây, vẫn còn có Lý Trạch Khâm.
Mặc dù ban đầu ý định khi ở bên nàng không phải hoàn toàn xuất phát từ tình cảm, nhưng bao năm qua cùng nhau không phải là giả dối.
An An là thê tử của ta.
Tình cờ, một ngày nọ, Sơ Tuyết chạy đến nói rằng nàng quyết định từ bỏ Lý Trạch Khâm.
Nàng vừa khóc vừa nói muốn trở về Thanh Châu.
Ta liền nói với nàng rằng, ta đã quyết định tự nguyện xin đi làm quan ở Thanh Châu, nàng có thể cùng chúng ta lên đường.
Trở về Thanh Châu.
Trở về nơi ta lần đầu gặp An An.
Nhưng rốt cuộc, vẫn là không thể quay lại được nữa.
6
Ta nhìn thấy thứ kỳ quái đó.
An An cư nhiên lại nói chuyện với nó.
Phải chăng ta đang mơ?
Năm canh giờ nữa sẽ rời đi?
Năm canh giờ là bao lâu?
Ta muốn tự lừa mình dối người, nhưng năm canh giờ, dù cố gắng thế nào cũng chẳng thể lâu dài.
Xuống triều, ta chạy ngay về nhà.
Trong nhà trống rỗng.
Xe bánh của An An không có, có lẽ nàng đi mua bánh rồi.
Nhưng tại sao y phục, trang sức của nàng cũng không còn?
Ta mở tủ quần áo, phát hiện ngay cả y phục của ta cũng mất vài bộ.
Những bộ do An An tự tay làm cho ta cũng không còn nữa.
Cả khăn tay, đế giày nàng thêu cho ta, đều biến mất.
Trong sân, gà cũng không thấy đâu.
Ta lao ra ngoài.
Không thể nào, không thể nào, nàng sẽ không nỡ rời bỏ ta như thế này.
Ta nhìn thấy bóng lưng nàng ở trong tiệm.
Quả nhiên, nàng vẫn chưa đi.
Thứ phát sáng kỳ quái kia vẫn theo bên cạnh nàng.
Ta giả vờ như không thấy nó, nhìn An An tiêu tốn một khoản tiền lớn để mua một chiếc vòng ngọc.
Phu tử nói ta thông minh.
Đúng, ta thực sự thông minh, nếu không cũng chẳng thể đỗ đạt đến chức Thám hoa.
Nhưng khoảnh khắc này, ta ghê tởm sự thông minh của mình vô cùng.
An An gần như dùng hết số tiền còn lại để mua chiếc vòng này, có lẽ nàng thực sự không định ở lại.
Ta bỗng cảm thấy bất lực, như mọi chuyện đều đã quá muộn.
“Phu thê một thời, hãy kết thúc êm đẹp, không hẹn gặp lại.”
Khi nàng thốt ra lời này, trái tim ta rơi xuống đáy vực.
Rồi vụn vỡ thành trăm mảnh.
「3, 2, 1。」
An An biến mất trong vòng tay của ta.
Ta vẫn giữ nguyên tư thế ôm lấy nàng, nhưng chỉ ôm vào khoảng không, rồi khuỵu xuống quỳ gối trên đất.
Sau đó, ta gào khóc thảm thiết.
Giống như cái ngày ta đưa An An về nhà.
7
Nhiều năm trôi qua.
Ta đã từ quan, trở thành một kẻ điên khùng trong miệng bọn trẻ con, người ta gọi là “phong tú tài.”
Ta đã thử mọi cách, cuối cùng cũng liên lạc được với cái quả cầu ánh sáng kỳ quái kia.
Nó nhìn ta từ trên cao, hỏi ta muốn điều gì, và sẽ dùng gì để đổi lấy điều đó.
Ta nói, ta có thể cho nó mọi thứ, ta chỉ muốn được bắt đầu lại một lần nữa.
Lần này, ta sẽ nắm chặt lấy An An.
Nó nói: “Ngươi không đáng cái giá đó đâu, quay ngược thời gian là thứ ngươi không mua nổi.”
Ta đáp, vậy thì ta chỉ muốn đến bên An An, cùng nàng bên nhau.
Nó bảo: “Cũng không đáng cái giá ấy.”
Ta nài nỉ, vậy ta chỉ muốn nhìn thấy nàng một lần.
Nó nói: “Được thôi, ngươi có thể nhìn nàng trong năm phút.”
“Xin hãy cung cấp tên và mã số của người ngươi muốn xem.”
Ta khẽ thở ra, nói dãy số mà ta đã ghi nhớ suốt bao năm qua: “88998!”
“Tên là An An.”
Ta tràn đầy hy vọng chờ đợi câu trả lời, chờ được gặp lại An An.
Nhưng nó đáp: “Bíp bíp, truy vấn lỗi, không thể khớp đối tượng.”
Cái gì?
Ta sững sờ.
“Đã nhận phí, không hoàn trả.” nó nhắc nhở:
“Tên của nàng không phải là An An, An An chỉ là tiểu danh mà thôi.”
Có lẽ thấy ta thật đáng thương, nó lại nói:
“Hệ thống cung cấp kênh đặc biệt cho thân nhân, nếu ngươi chứng minh được quan hệ của ngươi và nàng, có thể bỏ qua bước xác nhận tên.”
Thân nhân?
“Chúng ta công nhận các bằng chứng như hôn thư, hộ tịch…”
Hôn thư?
Ta không có hôn thư.
Ta quỳ gục xuống đất, chẳng mấy chốc mà mất hết sinh khí.
An An.
An An của ta.
Toàn văn hoàn.