Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại CỐ NIỆM KHÔNG MUỐN GẶP HUYNH NỮA Chương 2 CỐ NIỆM KHÔNG MUỐN GẶP HUYNH NỮA

Chương 2 CỐ NIỆM KHÔNG MUỐN GẶP HUYNH NỮA

7:01 sáng – 06/11/2024

5

Nửa canh giờ sau, ta được sắp xếp ở một phòng khách, xung quanh lạnh lẽo. 

Nghĩ đến sự khác biệt một trời một vực giữa hai khu vườn, Cố Lan Phong hiếm khi có chút áy náy: “Minh Châu thích nuôi thú cưng, phủ Quốc công không còn khu vườn nào trống, muội tạm thời ở đây, huynh sẽ sai người đưa than đến. Đợi xuân sang sẽ sửa lại cho muội một khu vườn.”

Dù là ủy khuất ta, huynh trưởng cũng chưa từng nghĩ đến việc để Minh Châu nhường lại mười mấy khu vườn của nàng ta. Nhìn ánh mắt áy náy của huynh trưởng và nụ cười đắc ý của Minh Châu, ta khẽ đáp: “Đa tạ huynh trưởng.”

Ngày trước, ta không chịu nổi bất kỳ ủy khuất nào, nay lại ngoan ngoãn dễ dãi như thế, Cố Lan Phong có chút không quen. 

Có một khoảnh khắc, huynh trưởng dường như muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy ta đã ngồi xuống, huynh trưởng chỉ nói: “Hai muội đã lâu không gặp, hãy trò chuyện một chút, huynh đi xử lý công vụ.”

Vừa khi huynh trưởng đi khỏi, ta cũng mở lời: “Ta muốn thay y phục, muội muội xin mời.”

Nhưng khi ta vừa dứt lời, Minh Châu đã không kìm được mà xé toạc cổ áo ta, nhìn thấy những vết bầm tím và dấu vết trên da thịt ta, nàng ta cười rực rỡ: “Tỷ tỷ chưa xuất giá, sao có thể thân mật với người khác như vậy? Cũng may người có hôn ước với Vân Tranh giờ là muội.”

Nàng ta không quên để lộ ngọc bội bên hông, ánh mắt đầy vẻ hạnh phúc: “Vân Tranh nói, đã nhận ngọc bội, sau này muội sẽ là thế tử phi của An Vương phủ.”

Ánh mắt nàng ta đầy cảm thán, nhưng lời nói chứa đầy châm biếm: Những năm ta đuổi theo An Vân Tranh, chẳng qua chỉ là trò cười mà thôi.

Từ khi ta vào phủ đến giờ, nàng ta luôn tìm mọi cách để chọc giận ta. Nhưng nhìn thấy sự khiêu khích trong mắt nàng ta, ta không chút giận dữ, chỉ ôm lấy chiếc áo bông mà hạ nhân mang đến rồi vào phòng trong.

Lúc ta ra ngoài lần nữa, Minh Châu đã không còn ở đó. Ta ôm chiếc áo cũ rách rưới, chậm rãi lau đi vết máu bên khóe môi. Giờ đây, ta chỉ muốn cố gắng sống thêm một chút, để có thể một lần nữa đến trước mộ mẹ nhìn lại. Chỉ vậy thôi.

6

Trong những ngày tiếp theo, ta không còn ra ngoài nữa. 

Dù Cố Minh Châu có khiêu khích thế nào, ta cũng không để tâm. 

Số lần nhiều lên, Minh Châu cũng cảm thấy chẳng còn thú vị, không tới nữa. Nhưng nàng ta vẫn không từ bỏ, mỗi ngày đều sai nha hoàn bên cạnh đến khoe khoang những gì Cố Lan Phong và An Vân Tranh đã tặng nàng ta, họ đã đưa nàng ta đi đâu.

Ta chỉ lặng lẽ nghe, trong lòng không hề gợn sóng.

Chớp mắt, nửa tháng trôi qua, đến ngày giỗ của mẫu thân. Cuối cùng ta cũng bước ra khỏi phòng khách, lần theo trí nhớ tìm đến thư viện của Cố Lan Phong. Nhưng khi ta đến, chỉ nhận được một câu: “Quốc công gia đã đưa nhị tiểu thư đi rồi.”

Ba năm ngắn ngủi, huynh trưởng đã quên rằng ta cũng là muội muội cùng mẹ với huynh.

Nhưng ta không nói gì thêm, chỉ một mình bước ra khỏi phủ Quốc công.

Dạo gần đây, thân thể của ta ngày càng suy nhược, chỉ vài bước ngắn ngủi mà vị máu trong cổ họng đã bắt đầu cuộn trào. Nhưng ta không dừng lại, từng bước một đi về phía núi rừng ngoài thành.

Tuyết bất chợt rơi, phủ đầy lên lông mày và mắt ta, trước mắt chỉ là một mảnh trắng xóa. Một cách vô thức, ta muốn nghỉ ngơi một chút.

Nhưng khi ta tựa vào gốc cây, cỗ xe ngựa đã đi theo ta từ lâu cũng dừng lại. Người đánh xe bước xuống từng bước tiến lại gần: “Cố Đại tiểu thư, chủ nhân của chúng tôi mời tiểu thư lên xe.”

Ta theo phản xạ ngẩng đầu, nhận ra đây là xe ngựa của An Vương phủ.

Hầu như không cần đoán, ta cũng biết người trong xe là ai. Nếu là trước đây, ta nhất định sẽ vội vàng chui vào. Nhưng bây giờ, ta chỉ cúi đầu, nói: “Không cần đâu.”

Vừa dứt lời, ta quay người định rời đi, nhưng lại bị ám vệ của An Vân Tranh ép đưa vào trong xe.

Gặp lại ta, An Vân Tranh vẫn như xưa, lạnh nhạt không có chút cảm xúc: “Dù chúng ta đã hủy hôn ước, ta cũng không đến mức để nàng chết rét ngoài này.”

Biết không thể từ chối, ta không động đậy, nhưng lại lùi dần ra xa hắn.

Cuối cùng, ta co mình ở góc xe ngựa, không đáp lại lời hắn, cũng không nhìn hắn một cái.

7

Máu cuộn trào trong ngực tạm thời được kìm nén, nhưng cơn đau ở bụng lại khiến ta co rúm lại. Quá lạnh lẽo, tay ta đã tê cứng không còn cảm giác, nhưng trong xe ngựa, than hồng lại cháy rực.

Sức nóng bao phủ lấy ta, gương mặt không kìm được đỏ lên.

Đây là lần đầu tiên An Vân Tranh chủ động để ta ở gần hắn, nhưng ta không cho rằng hắn đang thương hại ta, chỉ là hắn nể mặt Cố gia mà thôi.

Ta biết, bây giờ hắn là phu quân tương lai của Cố gia, cũng đến trước mộ mẫu thân ta để cúng viếng.

Khi đến nơi, ta vội vàng vén rèm xe ngựa. Nhưng người nhanh hơn ta một bước là Cố Lan Phong đã đợi sẵn bên ngoài, biết được ta ngồi chung xe ngựa với An Vân Tranh mà đến.

Nhìn thấy gương mặt hơi ửng đỏ và nhịp thở gấp của ta, ánh mắt huynh trưởng ngập tràn giận dữ, không chút thương tiếc mà lôi mạnh ta xuống: 

“Cố Niệm, ta cứ nghĩ rằng ba năm ở trang trại đã khiến ngươi thay đổi, không ngờ, tất cả chỉ là giả dối.”

“Giờ An Vân Tranh là vị hôn phu của muội muội ngươi, ngươi còn dám không biết xấu hổ mà quyến rũ hắn sao?!” Giọng nói huynh trưởng băng lãnh, còn Cố Minh Châu đứng sau với đôi mắt đỏ hoe, trông như thể nàng ta vừa chịu ủy khuất lớn lao.

Ta muốn nói: Ta không có.

Nhưng ngực lại quặn đau, cơn đau thắt ở bụng khiến mắt ta tối sầm, gương mặt trắng bệch.

Ta biết, có lẽ thời gian của ta không còn nhiều, và giờ đây Cố Lan Phong vẫn đang mắng chửi ta.

Nhưng ta lấy lại chút bình tĩnh, không quan tâm đến huynh trưởng, chỉ khó nhọc đứng dậy, từng bước tiến về phía mộ phần của mẫu thân.

Máu trong miệng không ngừng trào ra, nhuộm đỏ cả vạt áo trước ngực, nhưng ta không dừng lại.

Ta chỉ muốn, được nhìn thấy mẫu thân một lần nữa.

Thấy ta không để ý đến mình, cơn giận trong ngực Cố Lan Phong bùng lên, huynh trưởng bước nhanh đến nắm lấy ta kéo lại.

Nhưng lực kéo này khiến ta hoàn toàn mất đi sức lực, ngã ngửa ra sau, hoàn toàn mất đi ý thức.

Huynh trưởng theo phản xạ đỡ lấy ta, định mở miệng trách mắng, nhưng đập vào mắt là màu đỏ chói mắt.

“Niệm Niệm!” Cố Lan Phong trợn mắt, ôm chặt lấy ta rồi vội vã bế lên đi.

Khi đi ngang qua xe ngựa của An Vân Tranh, một giọng nói nhẹ nhàng phát ra từ bên trong: “Cố Niệm không hề quyến rũ ta…”

8

Nghe thấy lời của An Vân Tranh, thân hình Cố Lan Phong cứng đờ, lúc này mới nhận ra mình đã hiểu lầm ta.

“Sao không nói sớm?” Huynh trưởng không kìm được trách móc, nhưng An Vân Tranh chỉ thản nhiên đáp: “Là ngươi nhanh tay trước.”

Giọng hắn nhẹ nhàng, như thể chuyện này không hề liên quan đến mình, nhưng trong lời nói lại có chút châm biếm.

Cố Lan Phong nhất thời giận dữ, vội vã sai người đánh xe quay về thành.

“A huynh!” Cố Minh Châu thở hổn hển đuổi theo, nhưng thấy xe ngựa đã đi xa.

Nhìn cảnh đó, nàng ta không kìm được mà lộ ra vẻ mặt bất mãn, nhưng khi nhìn thấy xe ngựa của An Vân Tranh, nàng ta lại nở nụ cười, vội tiến tới: “Vân Tranh, ta lo cho tỷ tỷ, có thể đưa ta về không?”

Nhưng An Vân Tranh trầm mặc một lúc, chỉ nói: “Ta đến đây để cúng viếng Cố phu mhaan.”

Cố Minh Châu nghĩ rằng, hai người đã đính hôn, An Vân Tranh sẽ không lạnh nhạt như trước.

Ba năm được cưng chiều khiến nàng ta có chút tức giận, nhưng không muốn tự mình đi về, nàng ta đành miễn cưỡng nở nụ cười: “Vậy ta đợi chàng.”

Còn Cố Lan Phong vừa vào thành đã sai người đưa ta đến gặp đại phu.

Nhưng ngay khi bắt mạch cho ta, sắc mặt đại phu đã trầm xuống.

Cố Lan Phong khẽ nhíu mày: “Muội ấy có vấn đề gì sao, sao lại đột ngột thổ huyết, yếu nhược thế này?”

Nhìn thấy huynh trưởng lo lắng, đại phu không khỏi thở dài: “Vị cô nương này đã chịu đựng ngược đãi quá lâu, thêm vào đó là những lần sinh non liên tục, cơ thể đã tàn phá nặng nề, e rằng…”

Cố Lan Phong siết chặt tay đang ôm lấy ta, theo phản xạ hỏi: “E rằng điều gì?”

Nhưng vừa khi đại phu lên tiếng, huynh đã vội vàng lắc đầu: “Sao có thể chứ? Muội ấy sao có thể mệnh chẳng còn bao lâu chứ? Rõ ràng trước đây thân thể muội ấy rất tốt.”

Nhưng lời nói dừng lại giữa chừng, huynh trưởng ngẩn người, cũng nhớ ra, đó là chuyện trước đây…

Những lời của đại phu hiện lên trong tâm trí, ánh mắt huynh trưởng trở nên âm u: “Đi điều tra.”

9

Ta không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ biết khi mở mắt ra thì đã quay về phủ Quốc công. Chỉ là, căn phòng ta đang nằm, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. 

Bởi vì đây là phòng của Cố Lan Phong, nhưng bức họa ban đầu thuộc về chúng ta đã bị thay thế bằng bức chân dung của huynh trưởng và Cố Minh Châu. 

Ngay cả những món trang trí gỗ mà trước đây ta làm cho huynh trưởng cũng không còn nữa.

Khi thấy ta tỉnh lại, Cố Lan Phong vội ôm lấy ta, giọng nghẹn ngào: “Niệm Niệm, huynh xin lỗi muội, huynh không biết tên cầm thú đó lại dám lớn mật như vậy, đã hành hạ muội suốt ba năm trời.”

Trong thoáng chốc, ánh mắt ta trở nên lạnh lẽo.

Nhìn thấy nét mặt ta đột nhiên lạnh xuống, huynh trưởng càng đầy vẻ hối hận: “Huynh đã sai người phế bỏ tên súc sinh đó rồi, thân thể của muội…”

Huynh trưởng muốn nói rằng ta nhất định sẽ khỏe lại, nhưng câu nói dừng giữa chừng, không sao nói tiếp được, bởi vì huynh trưởng biết rằng ta đã không còn đường cứu chữa.

Lúc này, huynh trưởng nắm lấy đôi vai gầy của ta, cúi đầu: “Muội muốn gì, huynh đều sẽ cho muội, được không?”

Huynh trưởng muốn ta có thể vui vẻ sống hết quãng đời còn lại, nhưng ta dùng chút sức lực cuối cùng, không chút do dự đẩy huynh trưởng ra: “Ta chẳng muốn gì cả.”

10

Sự kháng cự của ta khiến trái tim huynh trưởng như bị ai đó khoét rỗng, đôi mắt cũng đỏ hoe: “Niệm Niệm, là huynh sai rồi.”

Ta không biết huynh trưởng xin lỗi vì điều gì, nhưng ta cũng không còn quan tâm.

Sự mệt mỏi dâng tràn khắp cơ thể, ta quay lại nằm xuống, tránh né ánh mắt của huynh trưởng.

Cố Lan Phong muốn tiến lại gần, nhưng vừa đưa tay ra thì nghe thấy thị vệ bên cạnh báo: “Nhị tiểu thư bị thương rồi!”

Nghe vậy, Cố Lan Phong lưỡng lự nhìn ta một cái, nói: “Niệm Niệm, lát nữa huynh sẽ quay lại thăm muội.”

Nói rồi, huynh trưởng không quay đầu mà rời đi.

Ta không kìm được mà nhếch môi, nhưng trong lòng chỉ thấy chua xót và mỉa mai.

Cánh cửa kêu cọt kẹt, bị ai đó đẩy ra. Mùi hương đàn hương thanh khiết tràn vào, khiến ta bất giác nhíu mày.

Ta đã theo đuổi An Vân Tranh suốt năm năm, sao lại không biết đây là mùi hương đặc trưng của hắn?

Nhưng ta không quay lại, chỉ nhắm chặt mắt.

Thấy vậy, An Vân Tranh im lặng một lúc rồi cất tiếng: “Nếu trong lòng nàng vẫn còn ta, ta có thể hủy hôn ước với Cố Minh Châu.”

Lời nói đột ngột ấy khiến ta theo bản năng mở mắt.

Hắn ngồi bên giường, một thân bạch y như tuyết, vẫn là An Thế tử lạnh nhạt năm nào.

Có lẽ nghĩ rằng ta chưa nghe rõ, hắn lại lặp lại một lần nữa.