Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại CỐ NIỆM KHÔNG MUỐN GẶP HUYNH NỮA Chương 3 CỐ NIỆM KHÔNG MUỐN GẶP HUYNH NỮA

Chương 3 CỐ NIỆM KHÔNG MUỐN GẶP HUYNH NỮA

7:02 sáng – 06/11/2024

Nhưng lần này, ta chỉ cười nhạt: “Cố Minh Châu sẽ không mất đi sự sủng ái, ngươi không cần phải đổi người.”

Vì ta sắp chết rồi.

11

Hiểu ý ta, lần đầu tiên trên mặt hắn lộ ra một chút cảm xúc. Hắn khẽ nhíu mày, tựa như muốn giải thích: “Không phải vì Cố Lan Phong.”

Nhìn gương mặt hốc hác của ta, trái tim hắn hơi nhói, hắn không biết cảm giác này là gì, nhưng có người từng nói rằng: Đó là yêu.

Ba năm trước, khi ta khóc xin hắn, từng giọt nước mắt đều rơi vào tim hắn, khiến hắn trằn trọc không yên.

Hắn ghét cảm giác mất kiểm soát này, vì thế để mặc Cố Lan Phong đày ta đi, hắn nghĩ, như vậy là xong rồi.

Quả nhiên, không thấy ta, hắn trở lại dáng vẻ bình thản như trước, nhưng khi gặp lại, dường như có thứ gì đó trào dâng, khiến trái tim hắn nhói đau.

Đặc biệt khi nhìn thấy dáng vẻ lặng lẽ, không còn sức sống của ta, cảm xúc đó càng ngày càng mãnh liệt.

Lúc này, hắn lấy ra ngọc bội vừa đòi lại từ Cố Minh Châu, đưa cho ta, giọng nói có chút gượng gạo: “Người ta muốn cưới, là nàng.”

Đúng lúc đó, cửa bị đẩy ra, Cố Lan Phong dẫn theo Cố Minh Châu đang khóc đến như hoa lê đẫm mưa, tràn đầy tức giận: “Ngươi xem muội muội ta là gì? Ngươi muốn chọn ai thì chọn người đó sao?”

Cố Minh Châu trừng mắt nhìn ta, ánh mắt tràn đầy oán hận.

Thì ra, vì ta mà nàng ta bị Cố Lan Phong bỏ lại.

Khi đi chung xe ngựa với An Vân Tranh trở về, hắn đã đòi lại ngọc bội, muốn hủy bỏ hôn ước với nàng ta.

Nàng ta không cam lòng, định dâng nụ hôn, nhưng lại bị ám vệ của hắn đá ra khỏi xe, còn bị xước tay.

Cố Lan Phong vẫn đang lớn tiếng quát mắng, nhưng An Vân Tranh lại thản nhiên đưa ngọc bội ra phía trước, như thể đang chờ ta lựa chọn.

Nhìn thấy ánh mắt đố kỵ của Cố Minh Châu, ta nhận lấy ngọc bội, rồi không chút do dự thả tay: “Thứ đã bị người khác chạm qua, ta không cần.”

12

Một tiếng “keng” vang lên khi ngọc bội rơi xuống đất, nhưng không hề tổn hại gì. Thế nhưng, An Vân Tranh lại đứng sững sờ, như thể có thứ gì đó trong tim hắn đã vỡ vụn. 

Khi lấy lại tinh thần, hắn run rẩy nhặt ngọc bội lên, định nói gì đó, nhưng khi đối diện với ánh mắt băng giá của ta, hắn lại cảm thấy hoang mang.

Cuối cùng, hắn nói: “Ta biết tung tích của thần y, nàng sẽ không sao đâu.”

Nói xong, hắn vội vã rời đi.

Cố Lan Phong định giữ hắn lại, nhưng khi nghe hắn nói rằng ta sẽ khỏi bệnh, nên liền buông tay.

Thấy vậy, Cố Minh Châu không cam lòng, níu lấy tay áo của huynh trưởng: “A huynh…”

Ánh mắt nàng ta đầy vẻ tủi thân, nhưng Cố Lan Phong chỉ nhìn sắc mặt tái nhợt của ta, hất tay nàng ra: “Minh Châu, Niệm Niệm đang bệnh nặng, muội đừng gây rối nữa.”

Từ khi trở về, Minh Châu luôn được huynh trưởng nuông chiều, đây là lần đầu tiên huynh trưởng đối xử với nàng ta như vậy. Sự không cam lòng bùng lên trong lòng, nàng ta không nhịn được mà chất vấn: “Nhưng muội cũng bị thương…”

Lời nàng ta chưa dứt đã bị cắt ngang, không thốt nên lời thêm câu nào nữa, bởi vì Cố Lan Phong nói: “Ngày mai ta sẽ đưa những con vật của muội đi. Niệm Niệm bị dị ứng với lông động vật, không thể giữ chúng lại.”

Minh Châu không muốn, nhưng khi nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của huynh trưởng, nước mắt nàng ta chực trào, cuối cùng chạy ra ngoài trong nước mắt.

Thấy vậy, Cố Lan Phong khẽ lắc đầu: “Vẫn là quá chiều chuộng nó rồi.”

Nhìn cảnh tượng này, ta chỉ thấy thật nực cười.

Cố Lan Phong từng bước tiến đến, nắm lấy tay ta, trịnh trọng thề: “A huynh sẽ không để muội chịu ủy khuất nữa. Khu vườn của muội ta sẽ sửa lại cho muội, và còn…”

Nhưng ta không để huynh trưởng nói hết, thẳng thừng ngắt lời: “Ta đã nói rồi, thứ đã bị người khác chạm qua, ta không cần.”

13

Cuối cùng, Cố Lan Phong cúi đầu, chỉ thốt lên một câu xin lỗi rồi vội vã rời đi. Huynh trưởng sợ rằng nếu chậm một giây, ta sẽ đối xử với huynh như với An Vân Tranh, lạnh nhạt và băng giá.

Huynh trưởng hành động rất nhanh, chỉ trong vài canh giờ, tất cả những con vật trong phủ Quốc công đều bị đưa đi biệt viện. 

Mặc cho Cố Minh Châu có khóc lóc thế nào, huynh trưởng vẫn không mảy may lay chuyển.

Và rồi An Vân Tranh lại xuất hiện, phía sau chàng còn có một thiếu niên đi theo.

Ta không từ chối việc khám bệnh, bởi nếu có thể sống, ai lại muốn chết chứ?

Vài ngày sau, An Vân Tranh đã chính thức hủy hôn ước với Cố Minh Châu, nhưng Cố Lan Phong vẫn không đồng ý để hắn tái lập hôn ước với ta.

Dù vậy, vì An Vân Tranh mang theo thần y, Cố Lan Phong không thể đuổi hắn đi, chỉ có thể nghiến răng chịu đựng, mỗi ngày dùng lời lạnh lùng để mỉa mai hắn.

Khu vườn cũ của ta đã được sửa lại, trở về nguyên trạng như trước khi Cố Minh Châu đến. Giờ đây ta có thể đứng lên, Cố Lan Phong nâng đỡ ta, cẩn trọng nói: “Ta đã mua lại cây hải đường mà muội thích rồi.”

Nhưng ta không đáp lời, vì ta không thể quên, trước kia hắn đã từng nhổ bỏ từng cây hải đường mà chính tay ta trồng chỉ để làm Minh Châu vui.

Nhưng dường như huynh không nhìn thấy sự lạnh nhạt của ta, cứ dốc sức đối xử tốt với ta.

Còn Minh Châu, sau ba năm được cưng chiều, nay tức giận đập vỡ hàng loạt bình sứ trong vườn, nước mắt tuôn trào: “Tiện nhân! Biết thế năm đó ta đã giết ả!”

Nàng ta buông lời xúc phạm, nhưng nha hoàn bên cạnh lại ánh mắt lấp lánh: “Đại tiểu thư vốn dĩ chẳng sống được lâu nữa.”

Những ngày sau đó, Cố Minh Châu không còn gây rối, ngược lại còn thường xuyên đến thăm ta, đóng vai một muội muội ngoan hiền. Nhưng ánh mắt đầy ác ý của nàng ta dường như muốn nhấn chìm ta.

Ta không biết nàng ta muốn làm gì, nhưng ta cũng không để nàng ta làm gì ta thêm lần nào nữa.

Hôm sau, Cố Minh Châu mang đến một chiếc áo choàng.

Nhưng chưa kịp đến gần, nàng ta đã bị Cố Lan Phong mạnh tay đẩy ngã ra xa.

14

Cố Minh Châu không ngờ rằng Cố Lan Phong lại bất ngờ ra tay, khiến nàng ta ngã ngửa ra sau, nặng nề ngã xuống đất. 

Cố Lan Phong ngay lập tức che chắn cho ta, ánh mắt nhìn Minh Châu vừa thất vọng vừa lạnh lẽo: “Minh Châu, ta từng nghĩ muội là người trong sáng và thiện lương, nhưng không ngờ muội lại tranh sủng đến mức muốn lấy mạng của Niệm Niệm!”

Cố Minh Châu thoáng ngây người, vội vàng lắc đầu phủ nhận: “A huynh, muội không có.”

Nàng ta mở chiếc áo choàng ra để chứng minh mình vô tội, nhưng khi chiếc áo vừa được bung ra, những sợi lông tơ dày đặc bên trong lập tức bay khắp không gian, lơ lửng trong không khí.

Ngay lập tức, ta không thể không lùi lại, khuôn mặt đỏ bừng, hơi thở trở nên gấp gáp. Cố Lan Phong thấy tim thắt lại, vội vàng bế ta lên và chạy đến phủ An Vương để tìm thần y.

Minh Châu vẫn ngơ ngác đứng tại chỗ, đầy vẻ không tin vào mắt mình, bởi vì nàng ta vốn không định ra tay vào lúc này. 

Kế hoạch của nàng ta dự tính sẽ thực hiện sau hai ngày nữa. Nhưng khi nhớ lại đôi mắt đỏ ngầu của Cố Lan Phong, nàng ta quay lại tìm nha hoàn đã bày mưu mua áo cho nàng ta, nhưng phát hiện người nha hoàn đó đã biến mất từ lâu.

Ở phủ An Vương, Cố Lan Phong đạp mạnh cửa, điên cuồng tìm kiếm thần y.

Thấy gương mặt ta tái nhợt, An Vân Tranh vội bước tới đón ta rồi dẫn vào trong viện. Sau khi giao ta cho thần y, cả hai người đều đứng chờ ở bên ngoài.

Nhìn thấy ánh mắt đầy hối hận của Cố Lan Phong, An Vân Tranh nhíu mày hỏi: “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”

Cố Lan Phong khẽ sững người, trong lòng đầy chua xót. Huynh phải nói thế nào đây? Rằng người muội muội mà huynh đã cưng chiều ba năm nay lại muốn lấy mạng muội muội khác của huynh?

Thấy Cố Lan Phong không trả lời, An Vân Tranh cũng không hỏi thêm, chỉ dán mắt về phía cửa phòng, như thể muốn xuyên qua cửa mà nhìn vào bên trong.

Một khắc sau, thần y mở cửa bước ra, nhưng chỉ thở dài: “Đã quá muộn.”

Nghe vậy, Cố Lan Phong đứng không vững, thân hình lảo đảo, ánh sáng trong mắt vụt tắt.

15

Thấy dáng vẻ của Cố Lan Phong, An Vân Tranh không kìm được mà nhíu mày: “Ngươi biết tại sao nàng lại trở nên như thế này, đúng không?”

Nghe vậy, cơ thể Cố Lan Phong thoáng khựng lại, ánh mắt tràn đầy vẻ u ám. Nhưng huynh trưởng không nói gì, chỉ bước vào phòng, định đưa ta trở về.

Nhưng khi huynh trưởng bước vào, chiếc giường trống trơn, không có một bóng người.

Sự sợ hãi trào dâng trong lòng, huynh trưởng lập tức quay sang chất vấn thần y: “Muội muội của ta đâu rồi?”

Thần y cũng lộ vẻ kinh ngạc: “Chẳng phải vừa ở trong này sao…?” Nhưng khi nói đến đây, ông đột nhiên ngây người: “Sao lại đột nhiên biến mất được.”

Cố Lan Phong khẽ cúi đầu, trong đầu bất giác hiện lên một cái tên, cơn giận bùng nổ trong lòng, huynh trưởng không chút do dự lao ra khỏi phủ An Vương, chạy thẳng về phủ Quốc công.

Lúc đó, Cố Minh Châu vẫn đang trong phòng trút giận: “Con tiện nhân đáng chết đó!”

Vừa nói, nàng ta lại đập nát một bình sứ, vẻ mặt vặn vẹo đến cực điểm.

Cửa đột ngột bị đẩy mạnh khiến nàng ta càng thêm bực tức: “Nếu không phải chuyện quan trọng, coi chừng ta lột da ngươi!”

Ánh mắt Cố Lan Phong tối sầm lại: “Muội nói ai đáng chết?”

“Còn nữa, có phải muội đã giấu Niệm Niệm đi rồi không?” Lúc này, mái tóc của Cố Lan Phong rối tung, mắt đỏ ngầu, đâu còn dáng vẻ nghiêm trang của Quốc công như trước.

Cố Minh Châu không khỏi lùi lại một bước, vội vàng giải thích: “A huynh, đám lông trong áo choàng thực sự không phải do muội làm…”

Nhưng khi nghe thấy lời chất vấn của Cố Lan Phong, nàng mới nhận ra rằng Cố Niệm chưa trở về, trong lòng chợt có chút hân hoan.

“Sao muội có thể hại tỷ tỷ được chứ?” Giọng nàng ta nghẹn ngào, ánh mắt đầy vẻ chân thành, giống như ba năm trước khi nàng ta từng hãm hại Cố Niệm.

Nhưng ánh mắt của Cố Lan Phong càng lúc càng lạnh: “Có phải muội làm hay không, ta sẽ tự mình điều tra rõ ràng!”