16
Lời nói của Cố Lan Phong khiến sắc mặt Cố Minh Châu tái nhợt: “A huynh, huynh không tin muội sao?”
Nàng ta lùi lại từng bước, như thể đã chịu một cú sốc lớn. Nhưng người nam nhân từng không thể chịu nổi khi thấy nàng ta buồn bã, giờ đây nhìn dòng nước mắt nóng hổi trên mặt nàng ta mà vẫn thờ ơ.
Huynh trưởng lạnh lùng ra lệnh: “Canh giữ nó lại!”
Nói xong, huynh trưởng vội vã rời đi, mặc cho nàng ta có khóc lóc thế nào, cũng không quay đầu lại nhìn Minh Châu một lần.
Ra khỏi phòng, Cố Lan Phong lập tức sai người điều tra chân tướng. Nhưng đến khi màn đêm buông xuống, vẫn không có tin tức gì.
Nhìn thuộc hạ trước mặt, huynh trưởng siết chặt nắm tay, chiếc ấm trà trong tay huynh bị bóp nát, mảnh sứ cùng với máu chảy ra từ lòng bàn tay.
Huynh trưởng lạnh lùng, định mở miệng chất vấn thì thấy An Vân Tranh đẩy cửa bước vào, giọng nói lạnh nhạt pha chút giễu cợt: “Phủ Quốc công của ngươi sắp bị thay người hết cả rồi, trách gì lại bị người ta xoay như chong chóng.”
Vừa nói, An Vân Tranh không do dự mà hạ sát vài tên ám vệ trước mặt Cố Lan Phong.
Thấy vậy, mắt Cố Lan Phong trừng lớn, nhưng chưa kịp nổi giận thì đã thấy mặt nạ của những tên ám vệ bị xé ra…
Huynh trưởng lập tức im bặt, An Vân Tranh thuận tay đưa một phong thư cho huynh: “Sự thật đây.”
Cố Lan Phong sững sờ, dứt khoát nhận lấy, vội vàng mở ra. Nhưng vừa đọc xong, đôi mắt huynh trưởng đã đỏ lên.
Thì ra, ba năm trước, những hành động ngang ngược của Cố Niệm đều là do có người bày mưu tính kế.
Và sau khi Cố Niệm bị đày đến trang trại, tất cả những hành hạ mà nàng phải chịu dưới tay của trại chủ đều là do Cố Minh Châu sai khiến.
Nhưng đáng buồn thay, với tư cách là người chủ, huynh trưởng lại chẳng hề hay biết gì. Điều này chứng tỏ rằng Cố Minh Châu đã thu phục bao nhiêu người, đến mức thay thế được tất cả người bên cạnh huynh trưởng mà huynh chẳng hay biết.
Còn huynh trưởng thì sao?
Chỉ vì thiên vị Minh Châu, huynh trưởng đã không biết bao nhiêu lần làm tổn thương Cố Niệm, thậm chí… đã gián tiếp lấy đi mạng sống của nàng.
17
Chiếc áo choàng lần này, thực sự không phải do Minh Châu làm trò, nhưng ý định hãm hại Cố Niệm của nàng ta là thật.
Chỉ là, kế hoạch của nàng ta còn độc ác hơn chiếc áo choàng đó.
Huynh trưởng không dám tưởng tượng, nếu không nghe lời Cố Niệm cảnh báo, mà để Minh Châu lấy danh nghĩa tình tỷ muội để đưa Cố Niệm ra ngoài.
Thì những tên côn đồ rình rập ở góc phố sẽ xé xác nàng ra như thế nào.
Huynh trưởng rõ ràng đã tin Cố Niệm, nhưng vẫn để tất cả xảy ra, không giữ được nàng.
Nỗi đau lan tràn trong lòng, Cố Lan Phong siết chặt lá thư, cảm giác đau đớn như lưỡi dao cứa vào tim.
Mỗi hơi thở đều mang theo một nỗi đau buốt tận xương tủy.
Lúc này, nước mắt của Cố Lan Phong không kiềm được mà rơi xuống, trong đầu chỉ còn lại hình ảnh nụ cười rực rỡ của Cố Niệm khi chưa có sự xuất hiện của Minh Châu:
“A huynh, chúng ta sẽ bảo vệ nhau mãi mãi.”
“A huynh, Niệm Niệm thích nhất là…”
Cố Niệm cười tươi, nhào vào lòng huynh, gọi “A huynh” một cách ngọt ngào và đầy tin tưởng.
Huynh trưởng không kìm được mà mỉm cười, nhưng chớp mắt, lại là hình ảnh nàng hét lên đầy đau đớn: “Muội không hề bắt nạt nó, sao huynh lại không tin muội?”
“Hôm nay là sinh thần của muội, tại sao huynh lại cướp đi tất cả của muội?”
Đôi mắt nàng đầy nước, tràn ngập oán hận về phía huynh trưởng, nhưng khi trở về sau đó, trong mắt nàng chỉ còn lại sự lạnh nhạt, thất vọng, và băng giá.
Không còn chút cảm xúc nào.
Nhưng ban đầu, Cố Lan Phong chỉ muốn hai muội muội có thể hòa thuận với nhau, sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Cố Lan Phong không khỏi tự hỏi mình, nhưng nỗi đau trong lòng lại nhắc nhở rằng tất cả đều là lỗi của huynh.
Nếu Cố Lan Phong tin Cố Niệm nhiều hơn một chút, nếu huynh chịu tìm hiểu chân tướng của từng mâu thuẫn giữa hai người, thì sẽ không như thế này.
Nhưng giờ dù có hối hận cũng vô ích.
Con người phải trả giá cho những gì mình đã làm, và đây là cái giá mà huynh đáng phải nhận…
18
Nhìn vẻ đau đớn của Cố Lan Phong, An Vân Tranh im lặng một lát rồi lạnh lùng ngắt lời: “Xem tiếp đi, phía dưới còn có bất ngờ.”
Cố Lan Phong bừng tỉnh, định đi tìm Cố Minh Châu tính sổ, nhưng vừa bước ra cửa, An Vân Tranh đã giơ tay chặn lại. Nam nhân không nói lời nào, nhưng ánh mắt sâu thẳm khiến Cố Lan Phong bất giác bình tĩnh lại.
Cố Lan Phong cúi đầu, mở lá thư đã bị huynh vò nhàu nát, tiếp tục đọc.
Nhưng sắc mặt Cố Lan Phong càng lúc càng tái, đến cuối cùng, ngón tay bắt đầu run rẩy, thậm chí không thể cầm nổi lá thư mỏng manh. Một cơn gió thổi qua, lá thư rơi khỏi tay huynh, nhuốm vết máu, như thể đang mỉa mai sự ngu ngốc của huynh.
Ngay sau đó, Cố Lan Phong như điên dại lao ra khỏi thư phòng, chạy thẳng đến phòng của Cố Minh Châu.
Thấy Cố Lan Phong, Cố Minh Châu không chờ được mà lên tiếng: “A huynh, muội đã nói rồi, không phải muội làm.”
Nàng ta tự tin rằng Cố Lan Phong không thể điều tra ra sự thật, thậm chí còn tưởng tượng cảnh huynh xin lỗi mình.
Nhưng Cố Lan Phong không nói một lời, chỉ nắm chặt cổ áo nàng ta, không do dự mà giật lấy chiếc ngọc bội trên ngực nàng ta.
Nhìn dáng vẻ điên cuồng của huynh trưởng, Cố Minh Châu không khỏi nhíu mày, định phản kháng, nhưng nghe giọng nói lạnh lẽo của huynh trưởng chất vấn: “Chiếc ngọc bội này, muội lấy từ đâu?”
Cố Minh Châu khẽ né tránh ánh mắt, lập tức trả lời: “Đây là vật từ nhỏ muội đã đeo, là do mẫu thân để lại, a huynh làm sao không biết được?”
Nhưng vừa nghe câu này, Cố Lan Phong đã giáng một cái tát mạnh vào mặt nàng ta, vẻ mặt như Diêm Vương từ địa ngục: “Ngươi biết rõ đó là vật mà mẫu thân để lại cho muội muội của ta, vậy sao lại dám chiếm đoạt?”
Cố Lan Phong siết chặt ngọc bội, cảm thấy ngực đau đến tê liệt.
Huynh trưởng đáng lẽ phải nhận ra từ lâu. Huynh muội Cố gia có nét giống nhau, nhưng Minh Châu, dù đã nuôi dưỡng ba năm, vẫn không có chút gì giống với huynh. Không lạ khi nàng ta phải tìm mọi cách đuổi Cố Niệm đi, tất cả chỉ để “chim khách chiếm tổ chim công.”
Cố Lan Phong tự thấy mình nợ người muội muội lưu lạc bên ngoài, nhưng lại mù quáng đến nỗi cưng chiều kẻ thù của muội ấy suốt ba năm!
Nỗi hối hận dâng trào trong lòng, Cố Lan Phong cười đầy cay đắng: “Tất cả đều sai lầm…”
19
Cố Lan Phong khẽ cúi đầu, rồi ngước lên, ánh mắt đầy sát khí bao phủ lấy Cố Minh Châu.
Cố Lan Phong tiến tới từng bước, khiến Minh Châu lùi lại từng bước, cuối cùng nàng ta thổi một tiếng còi ngọc đeo trên cổ.
“Muội không muốn thế này, nhưng a huynh, tại sao huynh phải thay đổi?” Ánh mắt nàng ta tối sầm lại, mang theo sự tham lam và độc ác.
Nàng ta mỉm cười, bọn người hầu xung quanh lập tức xé bỏ lớp mặt nạ, rút dao lao về phía Cố Lan Phong.
Trong khoảnh khắc, cơ thể Cố Lan Phong bị nhuốm đầy máu, nhưng Minh Châu vẫn không quay đầu lại, mở cửa bỏ đi.
Nhưng giờ đây, lòng Cố Lan Phong tràn ngập thù hận, làm sao có thể để nàng ta rời đi? Nhìn ánh sáng lấp lánh của những lưỡi dao trước mắt, Cố Lan Phong không do dự giật lấy một con dao, phóng về phía bóng lưng Minh Châu.
Cùng lúc đó, ngực Cố Lan Phong bị một lưỡi dao xuyên qua.
Minh Châu tưởng rằng nàng ta có thể trốn thoát, nhưng dòng máu chảy từ ngực và sức lực dần cạn kiệt khiến nàng ta không khỏi quay lại.
Cố Lan Phong toàn thân đẫm máu, trong mắt tràn đầy sự ghê tởm và hận thù với nàng ta.
Bỗng nhiên, Minh Châu bật cười, khi dòng máu tràn qua khóe môi, nàng ta nói: “Muội thực sự từng coi huynh là ca ca của mình…”
“Chỉ là, tình yêu của huynh thay đổi thất thường, Cố Lan Phong, những gì huynh mất đi hôm nay, đều là cái giá huynh phải trả…”
Tất cả những chuyện này đều bắt nguồn từ Cố Lan Phong.
Nghe thấy ý nghĩa trong lời nàng ta, Cố Lan Phong không kiềm chế nổi mà gào lên: “Ngươi nói bậy!”
Nhưng nước mắt của Cố Lan Phong vẫn rơi, huynh trưởng muốn tiến tới bóp lấy cổ Minh Châu, nhưng cảnh vật trước mắt mờ dần, huynh không còn sức để bước thêm một bước.
Trong tiếng hô hoán: “Cháy rồi…”, phủ Quốc công đã chìm trong biển lửa. Trong cơn nóng rực của ngọn lửa, Cố Lan Phong mở mắt.
Cố Lan Phong muốn chống người dậy để ra ngoài, huynh vẫn chưa tìm thấy thi thể của muội muội mình. Nhưng vừa đứng lên, lại ngã xuống, hoàn toàn mất đi ý thức…
20
Đêm hôm đó, Cấm vệ quân tìm thấy chứng cứ tội phản quốc của Cố Lan Phong tại phủ Quốc công và phong tỏa phủ. Vị Quốc công gia từng được bao người ngưỡng mộ bị thiêu cháy trong biển lửa, không còn ai nhắc đến tên huynh nữa.
Phủ An Vương lập tức cắt đứt quan hệ với phủ Quốc công, và An Vân Tranh cũng nghe theo ý chỉ của mẫu phi, đính hôn với một tiểu thư danh gia khác. Từ đây, phủ Quốc công đã hoàn toàn tan biến.
…
Không biết đã qua bao lâu, Cố Lan Phong mở mắt, toàn thân quấn đầy băng vải, chỉ cần cử động là cảm thấy đau rát như bị lửa thiêu đốt.
An Vân Tranh ngồi bên cạnh, kể lại mọi chuyện trong thời gian huynh hôn mê.
Cố Lan Phong im lặng hồi lâu, chỉ nói: “Ta chỉ muốn tìm Niệm Niệm…”
Nhưng chưa kịp đứng dậy, đã nghe An Vân Tranh nói: “Nàng chưa chết, còn sống rất tốt.”
Thì ra, hôm đó lông trong áo choàng là do chính tay Cố Niệm bỏ vào, chỉ vì nàng muốn rời xa huynh.
Trong thoáng chốc, mắt Cố Lan Phong đỏ lên: “Ta có thể gặp muội ấy một lần nữa không?”
Cố Lan Phong muốn xin lỗi, muốn chuộc lại lỗi lầm.
Nhưng An Vân Tranh chỉ lắc đầu.
Hôm đó, Cố Niệm đã tìm gặp hắn, chỉ để giả chết.
Hắn nói rằng hắn có thể cho nàng một thân phận mới, không bận tâm đến quá khứ của nàng, và sẵn sàng ở bên nàng.
Nhưng lời của Cố Niệm đã phá tan ảo tưởng của hắn: hắn có thể chấp nhận, nhưng Vương phi của hắn thì không thể…
Giữa họ, đã bỏ lỡ thì chính là bỏ lỡ, không còn chút hy vọng nào.
Tuy nhiên, hắn không muốn nàng căm ghét sự lạnh nhạt của mình ngày xưa, nên đã đồng ý giúp nàng giả chết.
Có một khoảnh khắc, hắn dường như đã buông bỏ được.
Ngày phủ Quốc công bốc cháy, hăne lại gặp nàng một lần nữa, khi nàng nhìn vào người đang nằm bất tỉnh trong tay hắn là Cố Lan Phong, nàng chỉ khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng như làn gió xuân.
Rồi ngay sau đó, nàng quay lưng bước đi không chút do dự.
Hắn đứng yên tại chỗ, không đuổi theo, vì hắn nhìn ra được rằng, rời khỏi họ, nàng đã sống rất tốt.
Vậy là đủ rồi.
…
Thấy An Vân Tranh không nói thêm gì, Cố Lan Phong cũng hiểu ra, huynh biết: Cố Niệm không muốn gặp huynh nữa.
Khóe môi nhếch lên một nụ cười cay đắng, phần đời còn lại của huynh, chỉ có thể sống trong sự hối hận và đau khổ…
End