Vào ngày ta tròn mười lăm tuổi, huynh trưởng tìm được người muội muội song sinh của ta, người đã bị kẻ gian bắt đi từ khi mới chào đời.
Huynh trưởng nói: “Muội ấy lưu lạc nhiều năm, chịu bao khổ cực.”
Thế là, tiệc sinh thần của ta trở thành bữa tiệc đón gió cho nàng ta.
Nàng ta nói rằng chưa từng thấy chiếc trâm nào đẹp như chiếc trâm trên đầu ta, huynh trưởng liền tháo món quà huynh tặng ta mà trao cho nàng ta:
“Muội đã có đủ rồi, còn Minh Châu chẳng có gì”
Thế là trang sức, y phục, phòng riêng của ta lần lượt bị nàng ta chiếm đoạt, ngay cả vị hôn phu của ta cũng trở thành của nàng ta.
Rồi vì Minh Châu nói rằng ta chế nhạo đôi tay đầy vết chai sạn của nàng ta, huynh trưởng liền đày ta đến trang trại:
“Đợi đến khi muội chịu khổ như Minh Châu, ta xem muội có thay đổi hay không.”
Ta ở trang trại suốt ba năm, cho đến khi Minh Châu đính hôn, ta mới được đón về.
Lần này, ta ngoan ngoãn đến mức dửng dưng, khiến huynh trưởng mỉm cười mãn nguyện:
“Mọi sự đều đã viên mãn.”
Nhưng huynh trưởng không biết, lần này, ta sẽ không còn hy vọng gì từ huynh ấy nữa.
1
Sau khi Minh Châu đính hôn, huynh trưởng cuối cùng cũng sai người đến đón ta.
Tân quản gia nhìn trang trại bẩn thỉu, nhịn sự ghê tởm mà hỏi:
“Cố Niệm đâu rồi, Quốc công gia muốn nàng rèn luyện, giờ nàng thế nào rồi?”
Chủ trại cười cười: “Quản gia yên tâm, những khổ cực mà Minh Châu tiểu thư chịu đựng, Cố Niệm đều đã trải qua, giờ còn ngoan ngoãn đến cực độ.”
Nghe thế, quản gia cho người dẫn ta ra ngoài.
Lúc ấy, ta mặc áo mỏng manh, dáng người gầy guộc, dù lạnh đến mức sắc mặt tái nhợt nhưng không phàn nàn một tiếng, không còn chút dáng vẻ kiêu sa ngày trước.
Nhìn thấy cảnh này, quản gia hài lòng mỉm cười, đích thân vén rèm xe ngựa: “Đại tiểu thư, mời lên xe.”
Ông ta còn đưa một chiếc đèn hoa hình thỏ: “Quốc công gia nói hôm qua là sinh thần của người, bảo ta mang đến làm quà.”
Theo phản xạ, ta nhận lấy đèn hoa, nhưng trong lòng tràn ngập cay đắng: Người yêu thích thỏ là Minh Châu, không phải ta. Vậy mà không hiểu sao, ta lại nắm chặt chiếc đèn, không buông.
Trong xe, than hồng đang cháy, một chút ấm áp bao bọc lấy ta, cơn đau trong lòng cũng dần tan biến.
Ta cứ nghĩ, ác mộng cuối cùng đã kết thúc.
Nhưng khi về đến phủ Quốc công, Minh Châu đã đợi sẵn trước cửa. Giờ đây, nàng ta khoác trên mình một bộ y phục đỏ rực rỡ, còn ta thì chẳng khác gì nàng ta ba năm trước, rụt rè đứng đó.
Thấy ta, nàng ta không chút do dự mà giật lấy chiếc đèn hoa hình thỏ trong tay ta, đôi mắt tràn đầy vẻ vui sướng:
“Tỷ trở về còn mang quà cho muội, Minh Châu rất thích.”
Trong lòng chợt trống trải, ta muốn nói: Đó là của ta. Nhưng khi ngước mắt lên, huynh trưởng đứng trước cửa phủ, ánh mắt phượng đầy vẻ lạnh lùng và cảnh cáo.
Nước mắt chực trào, ta cố gắng mỉm cười gượng gạo: “Muội thích là tốt rồi.”
Nhìn thấy thế, ánh mắt lạnh lẽo của huynh trưởng dần tan biến: “Ba năm ở trang trại, cũng không uổng công.”
2
Ta khẽ cúi đầu, nhưng không như ba năm trước, khi vừa gặp liền chạy đến gọi “huynh trưởng” mà chỉ lạnh nhạt nói một câu: “Huynh trưởng.”
Gần như ngay lập tức, Cố Lan Phong nhíu mày, nhưng nhìn thấy dáng vẻ đoan trang của ta, huynh nhịn sự tức giận trong lòng, chỉ nhàn nhạt nói: “Chào mừng muội về nhà.”
Nói xong, huynh nhìn về phía Minh Châu đang vui mừng ôm chiếc đèn hoa thỏ, ánh mắt đầy sự quan tâm: “Trời lạnh, thân thể muội vừa khỏi bệnh, đừng để bị nhiễm lạnh.”
Nói rồi, huynh trưởng cởi áo choàng khoác lên người Minh Châu, sợ nàng ta gặp chuyện không hay.
Từ đầu đến cuối, huynh trưởng không hề nhìn đến chiếc áo mỏng manh trên người ta dù chỉ một lần.
Nói là chào đón ta về nhà, nhưng huynh trưởng chỉ nói với ta một câu rồi vội vàng dẫn Minh Châu vào phủ. Ta bị bỏ lại đó, quản gia đưa ta vào trong.
Khu vườn trước đây của ta đã bị Minh Châu chiếm mất, giờ quản gia dẫn ta đến một khu mới: “Đại tiểu thư, nô tài xin lui.” Khi ông ta đi, ánh mắt tràn đầy vẻ khinh thường.
Ông ta nghĩ rằng ta sẽ vào, nhưng ta vẫn đứng yên tại chỗ, không bước vào nửa bước. Bởi vì ta biết, khu vườn này giờ cũng là của Minh Châu.
Quả nhiên, quản gia vừa đi, Minh Châu đã khóc lóc kéo huynh trưởng đến: “Huynh, muội nguyện ý trả lại khu vườn cho tỷ, nhưng sao tỷ lại khăng khăng đòi chiếm khu vườn mới mà muội vừa chọn.”
Thấy nàng muội muội được sủng ái rơi lệ, huynh trưởng không khỏi tức giận: “Ta biết ngay mà, nó sẽ không bao giờ ngoan ngoãn…”
Huynh trưởng còn định nói sẽ dạy dỗ ta, nhưng khi thấy ta co ro đứng trước cổng vườn, người đầy tuyết trắng, huynh trưởng không nói thêm được lời nào. Minh Châu quay lại, ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên.
Nghe động tĩnh, ta khẽ ngẩng đầu: “Trong vườn có hoa hồng yêu thích nhất của muội ấy.” Thế nên, ta sẽ không vào.
3
Nghe thấy ý tứ trong lời nói của ta, Cố Lan Phong nhất thời im lặng không nói nên lời.
Cố Minh Châu thấy thế, đầu ngón tay bám chặt lấy chiếc khăn tay, trắng bệch: “Thì ra tỷ tỷ biết rồi, là Minh Châu hiểu lầm.”
Nàng ta nói rồi tiến đến đỡ ta dậy, tựa như dò xét:
“Tỷ tỷ có còn trách Minh Châu vì đã không hiểu chuyện mà chiếm lấy khu vườn của tỷ không?”
Ánh mắt nàng ta cụp xuống, ra vẻ hối lỗi, nhưng móng tay giấu dưới tay áo lại cắm sâu vào da thịt ta.
Nàng ta nghĩ rằng ta sẽ như ba năm trước mà đẩy mạnh nàng ta ra, nhưng ta chỉ khẽ rút tay ra, mỉm cười nhẹ nhàng: “Muội thích gì, tỷ đều sẵn lòng nhường, sao lại trách muội được chứ?”
Dường như bị lời nói của ta làm cho kinh ngạc, nàng nhìn ta đầy nghi hoặc: “Vậy còn chuyện ta đính hôn với An Thế tử…”
Nàng ta quá rõ ta đã từng yêu An Vân Tranh đến nhường nào, năm đó nàng ta muốn cướp lấy vị hôn phu của ta, suýt nữa bị ta bóp cổ. Giờ nàng ta muốn chọc giận ta, nhưng sắc mặt ta vẫn bình thản: “Không còn thích nữa.”
Ba năm trước, ta vẫn là muội muội được Quốc công gia cưng chiều nhất, muốn gì được nấy.
Các tiểu thư trong kinh thành không ai là không ngưỡng mộ ta, nhưng tất cả đã chấm dứt vào năm ta tròn mười lăm tuổi.
Hôm đó, huynh trưởng tìm được người muội muội sinh đôi với ta, bị kẻ gian bắt đi từ khi mới sinh.
Huynh ấy nói: “Muội ấy lưu lạc nhiều năm, chịu bao khổ cực.” Thế nên, yến tiệc sinh thần của ta trở thành bữa tiệc đón gió cho nàng ta.
Nàng ta nói rằng chưa từng thấy chiếc trâm nào đẹp như chiếc trâm trên đầu ta, huynh trưởng liền tháo món quà huynh tặng ta mà trao cho nàng ta, lại còn nói: “Đều là muội muội của ta, muội đã có quá đủ rồi, còn Minh Châu thì chẳng có gì.”
Vậy nên, trang sức, y phục, phòng riêng của ta lần lượt bị nàng ta chiếm lấy, thậm chí ngay cả vị hôn phu của ta cũng trở thành của nàng ta.
Lại vì Minh Châu nói rằng ta chế nhạo đôi tay chai sạn của nàng ta, huynh trưởng liền đày ta đến trang trại: “Đợi đến khi muội chịu khổ như Minh Châu, ta xem muội có thay đổi hay không.”
Khi đó, ta đã khóc, đã náo loạn, thậm chí đến tìm An Vân Tranh – người mà ta đã yêu nhiều năm.
Nhưng ngày đó, hắn từng ngón từng ngón bẻ ra bàn tay đang níu lấy áo hắn của ta, giọng nói lạnh nhạt: “Đều là tiểu thư của Cố gia, ai được sủng ái, ta sẽ cưới người đó.”
4
Khi đến trang trại, ta ăn cơm thiu, làm việc nặng, còn trở thành món đồ phát tiết của tên trại chủ.
Hắn ta nói rằng ta là con chó hoang mất nhà, dù ta có chết, cũng không ai đòi lại công lý cho ta.
Trong ba năm ngắn ngủi, ta đã tự tay phá đi chín đứa con trong bụng mình. Giờ đây cơ thể đầy thương tích, cảm xúc chỉ cần hơi dao động là máu sẽ dồn ngược lên.
Lúc này, Cố Lan Phong tiến lên một chút, muốn phủi đi lớp tuyết trên đầu ta, nhưng khi đến gần, huynh trưởng mới phát hiện y phục của ta mỏng manh đáng sợ.
Lòng ngực có chút nghẹn lại, huynh trưởng vội vã sai người chuẩn bị phòng và mua áo ấm cho ta.
Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của ta, huynh trưởng hài lòng mỉm cười: “Muội có thể trở nên như bây giờ, huynh rất vui mừng.” Huynh trưởng nói rằng: mọi chuyện đều đã viên mãn.
Nhưng huynh trưởng như thế nào, ta đã không còn để tâm, cũng không còn kỳ vọng gì nơi huynh trưởng nữa. Lần này, ta chẳng muốn gì cả.