15
Để cảm tạ Chu Tri Diên vì đã chăm sóc Tiểu Mễ, ta tự tay vào bếp làm cho hắn một món bánh anh đào.
Khi dọn điểm tâm ra bàn, hắn nếm thử một miếng, rồi nhận xét:
“Thường thì bánh anh đào quá ngọt, nhưng bánh của công chúa lại thanh mát dị thường.”
“Trong lúc nấu bánh anh đào, ta có thêm một chút nước mơ, nên vị ngọt có xen lẫn chút chua dịu.
Ta sợ ngươi không quen, nhưng xem ra là lo xa rồi.”
Chu Tri Diên đặt đũa xuống, mỉm cười:
“Sao lại không quen được? Ta từng tìm khắp kinh thành, hỏi các bậc thầy làm bánh, nhưng không ai có thể tái hiện được hương vị này.”
“Chẳng lẽ ngươi đã từng nếm qua?”
“Điện hạ có còn nhớ cậu bé nói lắp từng ở Đông Cung không?”
Chu Tri Diên, dù là nhi tử độc nhất của tể tướng, nhưng thuở nhỏ lại mắc chứng nói lắp.
“Khi ta mới vào cung, ai ai cũng chê cười ta là kẻ chỉ nhờ bóng phụ thân mà được vào triều.
Đã có lần tiên sinh khen ta đôi lời, khiến tam hoàng tử không vừa mắt, tìm cớ muốn đánh ta.
Ngay lúc ấy, có một cô nương nhỏ cầm roi xông tới, dọa cho đám người kia bỏ chạy tứ phía.”
Hắn kể, đó là lần đầu tiên hắn gặp một cô nương đẹp như vậy.
“Cô nương ấy nói với ta, người trong cung vốn thích kẻ yếu, nếu ngươi nhẫn nhịn, họ sẽ càng lấn tới.
Chỉ khi tự mình mạnh mẽ, họ mới không dám ức hiếp.
Ngươi lấy từ trong áo ra một gói bánh anh đào, đưa cho ta.
Ngươi bảo, ăn chút đồ ngọt, lòng sẽ không còn đắng nữa.
Về lại Đông Cung, ta nghe thái tử phàn nàn rằng ngươi nhờ hắn chép phạt thay, ta liền nói để ta chép thay cho.
Đổi lại, ta muốn một bát bánh anh đào.”
Hắn chậm rãi thu hồi những ký ức xưa cũ, ánh mắt chăm chú nhìn ta:
“Nếu ngươi đồng ý, ngày mai ta từ thành Tây trở về, sẽ cầu xin thánh thượng ban hôn.”
Chuyện xảy ra đột ngột, ta không thể ngay lập tức đáp lại lời hắn:
“Chu đại nhân, ta cần thời gian để suy nghĩ.”
Thế nhưng nét u sầu trong đôi mắt hắn khiến ta trằn trọc, mãi không sao chợp mắt.
16
Trời vừa hửng sáng, tiếng cười đùa của trẻ con đã vang khắp sân.
Ta mở cửa sổ, thấy Liên Bích mồ hôi nhễ nhại chạy theo Tiểu Mễ để ép nàng ăn cơm:
“Tiểu tổ tông, ngươi chẳng phải muốn gả cho Chu đại nhân sao?
Không ăn cơm làm sao lớn lên mà làm tân nương?”
“Chu đại nhân nói ta không thể gả cho ngài ấy.
Ngài ấy bảo, nhân duyên của ngài ấy đã định từ mười năm trước, là ta đến muộn rồi.”
Nghe vậy, ta vội khoác áo, định lập tức đi tìm hắn, nhưng lại bị môn vệ chặn lại:
“Thưa chủ nhân, tại phố Thêu vừa xảy ra chuyện.”
Tại kinh thành, những nữ nhân lưu lạc được ta sắp xếp cư trú trong một ngôi nhà ở phố Thêu.
Đêm qua, vài công tử con nhà quan lớn vì ham mê sắc dục, đã định giở trò với những cô nương ấy.
May thay, lính tuần tra phát hiện kịp thời, bắt bọn chúng giam vào đại lao.
Thế nhưng, do chưa thực hiện được hành vi, chỉ vài ngày nữa bọn chúng sẽ được thả ra.
Phủ Tuần Doanh là địa phận của Thẩm Hoài.
Khi ta mang cơn giận tới tìm hắn, nét mặt hắn vẫn không chút dao động.
“Điện hạ đến đây, là muốn khuyên ta không thả những kẻ đó sao?”
Ta ngồi xuống chiếc ghế chủ soái của hắn, lạnh lùng đáp:
“Không phải khuyên, mà là ra lệnh.
Phủ Tuần Doanh phải nghiêm trị những kẻ bất lương ấy để giữ lấy công đạo.”
Phó tướng đứng bên cạnh vội xen vào:
“Những công tử ấy đều xuất thân danh gia vọng tộc, nếu đắc tội với họ, e rằng tướng quân khó lòng yên ổn.
Hơn nữa, mấy cô nương đó chẳng qua là dân chạy nạn, đã giữ được trong sạch, nghĩ cũng sẽ không truy cứu thêm.”
Ta quát lớn:
“Thế nào mới gọi là đại họa?
Có phải chỉ khi cưỡng hiếp, giết người mới đáng tội?
Chẳng lẽ nữ tử không danh không phận, không gia đình thì đáng bị khinh nhục sao?”
Phó tướng định nói thêm, nhưng bị Thẩm Hoài quát lớn:
“Đây không phải chuyện ngươi nên xen vào, mau đi lĩnh quân côn!”
Trong phòng chỉ còn lại hai chúng ta.
Lặng im một lát, ta hỏi:
“Thẩm tướng quân, ngươi giúp ta việc này, hay không giúp?”
Hắn khẽ cười gượng, ánh mắt lộ vẻ đau thương:
“Từ khi nào, chúng ta chỉ có thể nói những lời xã giao như vậy?”
Ta cảm thấy buồn cười trước vẻ đau khổ của hắn.
Một lúc lâu sau, hắn chán nản thở dài:
“Nếu ta nói, những chuyện trước đây, đều không phải ý nguyện của ta thì sao?”
17
“Thuở nhỏ ta chịu đủ ánh mắt khinh miệt, từng thề rằng nhất định phải làm bậc thần tử được người người kính trọng.
Vì vậy, ta khổ luyện cưỡi ngựa bắn cung, trèo đèo lội suối, chỉ mong một ngày được người đời tâm phục khẩu phục.
Ngươi đối tốt với ta, nhưng lại mang đến biết bao lời đàm tiếu.
Ngươi là công chúa, ta là ai mà dám nhận?”
Thẩm Hoài cười gượng, ánh mắt u ám:
“Về phần Giang Hồi, nàng có ân với ta.
Năm ngoái, khi ta chinh chiến Nam Man, trúng độc côn trùng, đại quân thất bại liên tiếp.
Nếu không nhờ nàng dâng phương thuốc giải độc, mười vạn tướng sĩ đã chết nơi đất khách quê người.
Trong yến xuân, khi nàng rơi xuống nước, nếu ta làm ngơ chỉ vì nam nữ khác biệt, cả đời ta sẽ không yên lòng.”
Hắn quả thực đã đạt được những gì mơ ước thuở nhỏ, phong hầu bái tướng, không ai dám xem thường.
Là tướng soái, hắn không hổ thẹn với ba quân.
Nhưng từng lời hối lỗi của hắn giờ đây, ta chỉ có thể giữ vẻ mặt bình thản:
“Ngươi mới vào quân doanh, không tiền bạc xây dựng quan hệ, ta đưa cho ngươi vàng bạc châu báu, nhưng ngươi đều trả lại.
Ngươi thường bị thương, ta sai ngự y đến doanh trại thăm khám, ngươi cũng đuổi về.
Ngươi đối với ta lạnh nhạt vô tình, rồi lại quay sang cưới Giang Hồi, biến ta thành trò cười cho thiên hạ.
Ngươi xem trọng lòng tự tôn của mình, nhưng lại không màng đến thể diện của ta.
Ngươi thông minh như vậy, há có thể không hiểu những lời dị nghị mà ta phải đối mặt?”
Ta không muốn nói thêm, xoay người định bước đi.
Thẩm Hoài chặn đường ta, ánh mắt đầy vẻ khổ sở.
“A Dinh, ta rất xin lỗi.”
Lặng im hồi lâu, cuối cùng hắn cất lời.
“Điện hạ yên tâm, những kẻ đêm khuya xông vào nhà dân, thần nhất định sẽ xử lý công minh.”
Nói rồi, hắn vén rèm, nhường lối cho ta rời đi.
Ta không dừng chân, chỉ nhìn thẳng về con đường trước mặt.
Phóng ngựa thật nhanh tới Tướng phủ, nhưng Chu Tri Diên đã sớm rời kinh, phải ba ngày sau mới trở về.
Thế nhưng ta đợi ba ngày, lại thêm ba ngày nữa, vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu.
Người ta đồn rằng mấy ngày nay phía thành Tây xảy ra lũ lụt, đất lở, bùn trôi nhấn chìm cả quan viên đi cứu trợ.
Chu Tri Diên nằm trong số đó.
18
Ta không tin.
Liên Bích cũng không tin.
Nàng nói, ta là long nữ, có thể sống ngàn năm.
Chu Tri Diên cùng ta tâm ý tương thông, ít nhiều cũng hưởng chút phúc khí, chí ít sẽ bình an trăm năm không lo.
Nghe vậy, ta thấy có lý, lau đi dòng lệ trên má, khoác giỏ trúc lên vai, định đi ngoại thành hái anh đào.
Vừa ra cửa, ta đã thấy phố phường chật như nêm cối.
Hóa ra là xe ngựa của phủ Thẩm đã đụng vào kiệu của trưởng công chúa, khiến nàng ngã nhào.
Trưởng công chúa nổi tiếng ngang ngược, nay giận đến phát cuồng, còn Giang Hồi thì phải cười gượng, xuống nước làm hòa:
“Dù gì cũng là chuyện trong nhà, cần gì phải để người ngoài biết.
Không bằng mời trưởng công chúa vào phủ, rồi để ta gọi thái y đến chẩn trị cẩn thận.”
Trưởng công chúa đưa tay vuốt mấy viên châu ngọc trên mái tóc, bật cười nhạo báng:
“Nghe nói Thẩm Hoài cả ngày ở doanh trại, chẳng thèm ngó ngàng gì đến ngươi.
Phủ tướng quân còn lạnh lẽo hơn lãnh cung.
Với một nơi xui xẻo như thế, ta đâu dám đặt chân tới.”
Nàng lạnh lùng tiếp lời:
“Huống hồ đến cái trò rơi xuống nước đầy xảo trá mà ngươi cũng làm được.
Thẩm Hoài chán ghét ngươi cũng chẳng oan uổng gì.”
Mặt Giang Hồi tái nhợt, trong mắt hiện rõ oán hận, nhưng tuyệt nhiên không có giọt lệ nào rơi xuống.
Hai hổ tranh đấu, vốn chẳng phải chuyện của ta.
Ta định đi vòng qua, nhưng trưởng công chúa lại kéo tay ta, ánh mắt đầy khiêu khích:
“A Dinh, nàng ta đã cướp đi người mà ngươi yêu thương, sao ngươi có thể nhẫn nhịn đến vậy?”
Ta chỉ thở dài, chẳng mấy bận tâm, lòng chỉ muốn hái anh đào.
“Người mà dễ dàng bị cướp đi như vậy, thì ta có trách cũng chẳng để làm gì.
Ta chỉ nên cảm kích nàng ấy đã lấy thân mình thử hiểm, thay ta tránh khỏi tai họa này.”
19
Nước lũ đã rút, kinh thành lại khôi phục vẻ phồn hoa.
Những cô nương ở phố Thêu vì không còn nơi nương tựa, vẫn ở lại ngôi nhà đó, được ta dạy tứ thư ngũ kinh, thất cầm lục nghệ.
Tiểu Mễ cũng dần thành thạo đàn phượng vĩ.
Mọi người đều đang thuận thế mà tiến lên, chỉ riêng ta bị kẹt lại tại chốn cũ.
Những cây anh đào ở ngoại thành bị ta hái đến trụi lủi, vậy mà Chu Tri Diên vẫn chưa quay về.
Phụ hoàng thấy ta ngày một tiều tụy, liền sai mấy chục tinh binh tới thành Tây tìm kiếm, nhưng lần nào cũng trở về tay không.
Hôm ấy, ta bước vào sân phủ, trước mắt là một vườn anh đào đầy ắp.
Chỉ có thể thốt lên ba chữ:
“Ta chờ người.”
Cho đến khi Tiểu Mễ từ ngoại ô mang về một bó thược dược, nàng vui vẻ nói:
“Trước đây thấy Chu đại nhân tặng tỷ tỷ bó thược dược, muội hỏi ngài vì sao.
Ngài không trả lời, chỉ bảo khi nào lớn sẽ hiểu.
Mãi đến khi học Kinh Thi, con mới biết được ý nghĩa trong đó.
‘Duy sĩ dữ nữ, y kỳ tương hước, tặng chi dĩ thược dược.’
(Nghĩa là: Nam nhân và nữ nhân, nếu có tình ý trêu đùa, tặng nhau một bó thược dược.)”
Ta nhìn bó hoa trong tay, rất lâu sau mới nhận ra nước mắt đã ướt đẫm mặt.
Thấy ta khóc thương tâm, Tiểu Mễ luống cuống:
“Tiên nữ tỷ tỷ không thích sao?”
“Ta rất thích, chỉ là…”
Dưới mái hiên, chuông đồng khẽ ngân lên, tiếng kêu trong trẻo.
Chưa kịp xoay người, ta đã bị kéo vào một vòng tay quen thuộc.
Hơi thở ấm áp phả tới, quen thuộc vô cùng, chỉ có thể là Chu lang.
Ta lắp bắp không thành lời:
“Ngươi đã đi đâu?
Ta làm rất nhiều bát bánh anh đào, vậy mà chờ mãi chẳng thấy ngươi.”
Chu Tri Diên, dù chiếc ngọc quan đã mất, mái tóc rối xõa, nhưng vẫn thanh tao như ánh trăng.
Hắn nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt ta, đưa ra một phong thư cầu hôn.
“Hôm ấy ngươi chưa hồi đáp lòng ta, ta trở về phủ suy nghĩ mãi, sợ rằng mình quá vội vã, liền viết thư cầu thân này ngay trong đêm.
Ta vốn định khi về kinh sẽ lại trình bày với ngươi, nhưng không ngờ gặp phải bùn trôi, suýt nữa mất mạng.
Chỉ có thể giao tận tay phong thư này cho ngươi, là niềm hy vọng duy nhất giúp ta vượt qua hai tháng qua.”
Nhận lấy thư, tim ta đập rộn ràng, niềm vui khó tả dâng lên chưa từng có.
Bởi trên giấy chỉ có một dòng chữ:
Kiếp trước hữu duyên, vô khả nại hà. Kết làm phu thê, ký định chung thân.
(Kiếp trước có duyên mà không thể gần. Nguyện kiếp này kết làm phu thê, trọn đời bên nhau.)
Giấy đỏ son, mực đen tuyền, từng chữ đều cẩn thận, từng chữ đều tha thiết.
Ta không chút do dự, đặt tay mình vào tay hắn.
Đó là sự đồng ý, là lời hứa hẹn.
End