Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Vương Phi béo là phúc, không phải khí Chương 5: Vương Phi béo là phúc, không phải khí – Hết

Chương 5: Vương Phi béo là phúc, không phải khí – Hết

4:34 chiều – 26/04/2024

7.

Sau hơn ba năm, cân nặng của ta đã trở lại bình thường, khoảng 47 cân; sở hữu dưới danh nghĩa của ta, cả công khai lẫn bí mật, đã sở hữu các quán rượu, nhà trọ, cửa hàng lương thực dầu ăn, tiệm trà, cửa hàng vải, ngân hàng, đến cả nhà hàng nghệ thuật và các nguồn thu khác, phủ khắp toàn bộ kinh thành, mỗi tháng thu lợi nhuận bằng bạc lên đến hàng vạn lượng, có thể dùng để cung cấp cho quân đội của Cao Túc và chi phí khác.

Các vệ sĩ bí mật và quan chức trong phủ của Cao Túc đều do ta tiếp quản và sai bảo, những người được cài cắm trong phủ cũng đã sớm bị loại bỏ với đủ lý do.

Để có thể nắm bắt kịp thời thông tin về các quan chức triều đình, gây rối trong triều đình, và thông tin trong nước, ta đã xây dựng một mạng lưới tình báo với trung tâm là quán nghệ thuật, nhằm mục đích thu phục các quan chức và giúp Vương Túc chuẩn bị cho con đường đoạt quyền và báo thù.

Trong thời gian đó, hoàng hậu còn xúi giục cho Cao Thù đi hòa thân, nhưng ta đã tìm mọi cách ngăn chặn.

Khi thời cơ chín muồi, ăn cắp được bảo hiệu, mọi thứ đã sẵn sàng, Vương Túc liên kết với gia tộc cũ của Cố hoàng hậu là Tề gia cùng với các quan lại quyền quý mà hắn đã thu phục trong những năm gần đây, phát động cuộc đảo chính ép cung, một lần chiếm lấy hoàng cung, kiểm soát toàn bộ lực lượng quân sự của kinh thành, ép buộc hoàng đế thoái vị, trở thành tân hoàng đế danh nghĩa.

Hoàng hậu và các con của bà ta đều bị quản thúc mềm, Thái tử Vương Cao Quang vừa mới được phong làm Thái tử không lâu vì từ chối bị bắt, nên đã bị giết ngay tại chỗ, xác được treo ở cổng thành ba ngày để làm gương.

Sau đó, Vương Túc còn ra lệnh, trước mặt hoàng hậu, tiêu diệt tất cả hậu duệ của bà, thậm chí trước mặt hoàng đế trước, chặt đứt bốn chi của bà ta, để bà ta phải chịu đau đớn không muốn sống, nhưng lại không cho bà ta chết nhanh chóng, để bà phải trả giá đắt cho tất cả những gì mà cô hoàng hậu trước và Tề gia đã phải chịu đựng, vì lòng tham muốn ngôi vị hoàng hậu và không từ thủ đoạn để lên ngôi.

Thật sự là, những gì đã làm một cách tàn nhẫn và hào nhoáng trước đây, nay lại trở nên bi thảm và tuyệt vọng đến nhường nào.

Thực sự sợ hắn đã thay đổi rất nhiều so với trước đây, còn chuyện giữa ta và hắn, nếu hắn muốn lập hậu khác, ta cũng không nói gì thêm, dù sao chúng ta sống chung không lâu, nhiều hơn là mối quan hệ hợp tác giữa quân và thần, nhưng ta tuyệt đối không nạp thiếp cho hắn, nếu hắn muốn nạp thiếp, ta cũng không biết phải làm thế nào.

Xe ngựa nhanh chóng vào cổng cung đầu tiên, chờ xe ngựa dừng lại, ta vừa bước ra khỏi xe, lập tức thấy Cao Túc đang chờ đợi với nụ cười trên mặt, rất là xuân phong đắc ý, khiến ta không khỏi ngẩn ngơ một chút, có chút không biết phải làm sao.

Hắn trực tiếp ôm lấy ta khi xuống xe ngựa, cười hỏi với vẻ tự do tự tại. Cả người trở nên rất chín chắn, mạnh mẽ và có khí thế, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng hơn, trông càng thêm oai phong kiên cường.

“Nàng sao lại trở nên mảnh khảnh như này chứ? ta sắp không nhận ra nàng rồi…”

Hắn trực tiếp ôm ta xuống xe ngựa, cười hỏi. Cả người hắn trở nên cao lớn, khuân mặt góc cạnh lại càng thập phần tuấn tú. có dáng vẻ càng thêm anh khí kiên nghị.

“Cái này gọi là nữ đại mười tám biến, lại có thể không gầy được sao…”

Ta hạ giọng nói thêm, “Nhanh buông ta ra, nhiều người đang nhìn kìa.”

“Nhìn thì sao chứ? Nàng chính là hoàng hậu tương lai, họ đều phải nhận ra.” Cao Túc nói rất tự nhiên, không hề có ý che giấu.

“Hoàng huynh, huynh có quên không, huynh còn có một muội muội ruột?”Cao Thù đứng trên xe ngựa, đột nhiên nhắc nhở.

Cao Túc ngẩng đầu nhìn về phía Cao Thù, cười nói, “Thù Nhi đã lớn thành thiếu nữ rồi, có người trong lòng chưa? Ta sẽ ngay lập tức ban hôn cho muội.”

“Huynh chỉ muốn gấp gáp để muội lấy chồng sao?” Cao Thù được cung nữ giúp xuống xe ngựa, mím môi, có vẻ không vui phàn nàn.

“Ta chỉ sợ muội lớn rồi không giữ được, càng giữ càng thành thù.” Cao Túc vội vàng giải thích.

“Trong mắt huynh chỉ có hoàng hậu, trước mặt đông người, ôm ấp, cũng không thấy xấu hổ.”

Nghe Cao Thù không vui trách móc, có vẻ ghen tị, ta vùng vẫy thoát khỏi Cao Túc và nhanh chóng xuống, sau đó hắn ôm lấy Cao Thù coi như là sự an ủi, miệng cười mà không nói gì.

Đến Kiến Thanh cung, Cao Túc trực tiếp dẫn ta đi xem long bào phượng bào mới may xong, nói rằng ngày mai sẽ lần lượt tổ chức lễ đăng quang và lễ phong hậu, như vậy hắn không cần phải chờ đợi nữa, cũng có thể tiết kiệm một số chi phí tài chính, vẹncả đôi đường.

Ta không biết phượng bào có vừa không, vì không ai đo kích thước cho ta, hoặc có thể, phượng bào không phải làm cho ta, mà là đo kích thước của người khác, ta không có cơ sở, cũng không tiện hỏi thêm gì.

“Nàng không thích sao?”

Dường như nhìn ra suy nghĩ của ta, Cao Túc hỏi một cách ôn hòa.

“Phượng bào là làm cho ta sao?” Ta thăm dò hỏi.

“Đương nhiên, chẳng lẽ còn có người khác?” Cao Túc hỏi lại một cách bất đắc dĩ.

Trong lòng ta lập tức nhẹ nhõm, tiếp tục thăm dò hỏi: “Chàng có dự định nạp phi tần không? Thiết lập tam cung lục viện?”

Cao Túc cười ôm chặt lấy eo ta đưa vào lòng mình, véo cằm ta cười nói: “Hóa ra nàng lo lắng về chuyện này, ta sẽ không nạp phi tần, về sau, hậu cung của ta chỉ có một mình nàng thôi.”

“Thật sao?” Ta có chút không dám tin.

“Thật, tuyệt đối không nuốt lời!”

Cao Túc nói rất kiên định, ngay sau đó cúi đầu hôn lên môi ta, cảm xúc không tự chủ mà hôn lên cổ ta, khiến ta không khỏi vội vàng đẩy hắn ra, vì có quá nhiều người xung quanh. Dù họ thấy vậy, họ đều quay mặt đi, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy rất ngượng ngùng.

Cao Túc vẫn muốn hỏi ta tại sao từ chối hắn, ta ra hiệu cho hắn nhìn về phía bên cạnh, sau đó hắn không khỏi bất đắc dĩ cười ngượng ngùng, cúi xuống gần tai ta cười mập mờ: “Có nàng ở đây, ta rất khó để không mất tự chủ.”

Ta trực tiếp lườm một cái đẩy hắn ra đi thẳng ra ngoài, đi đến phòng ngoài mới hỏi: “Bây giờ, ta có nên đi chào hỏi Hoàng Thái Hậu không?”

“Tạm thời không cần đi, bà ấy vẫn đang giận ta…” Cao Túc biểu cảm chợt trở nên nghiêm trọng, dừng lại một chút như muốn nhắc nhở.

Hắn có lẽ sợ Hoàng Thái Hậu vẫn còn tức giận, khi gặp ta sẽ không có gì tốt lành, sẽ lấy ta ra để xả giận, vì vậy không cho ta đi.

Tuy nhiên, điều này cũng có thể hiểu được, Cao Túc đã giết rất nhiều người, dòng máu của Hoàng Thái Hậu đã bị loại bỏ sạch sẽ, những người đó đều là cháu trai, chắt của Hoàng Thái Hậu, làm sao bà ấy không tức giận, không đau lòng thất vọng?

Dù bà ấy có không thích Hoàng Hậu đến mấy, thì cũng không đến nỗi không thích cháu trai, chắt của mình, vậy nên, đến bây giờ vẫn còn tức giận cũng là điều có thể thông cảm.

8.
Buổi chiều tà, cùng với Cao Túc và Cao Thù, sau khi ăn tối tại cung Kiến Thanh, ta đã tắm rửa và thay đồ trong phòng ngủ của cung Kiến Thanh, sớm sớm nghỉ ngơi. Bởi vì Cao Túc nói, ngày hôm sau cần phải dậy sớm để trang điểm, chuẩn bị cho lễ nghi, nên phải đi ngủ sớm.

Tuy nhiên, sau khi hắn tắm rửa và thay đồ xong, vừa nằm xuống đã bắt đầu không yên, lật mình đè lên ta, vội vã cởi bỏ áo lót của ta, khiến ta không khỏi run rẩy hoảng loạn, vội vàng hỏi: “Sáng mai, chẳng phải cần dậy sớm sao?”

Hắn không trả lời, nhưng lại thì thầm bên cổ ta hỏi: “Sau khi li biệt với nàng, ta ngày đêm không ngừng nhớ nàng, mong chờ sớm ngày đoàn tụ, nàng có nhớ ta không? Ừm?”

“Có…” Ta vội vàng đáp lại.

“Nàng là lý do duy nhất mà anh chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại…”

Hắn không thể kiềm chế cảm xúc, rất phụ thuộc vào việc cọ xát bên tai, “Từ khi biết suy nghĩ, ata đã lên kế hoạch báo thù, luôn nghĩ rằng dù sao cũng là người cô đơn, chết cũng không sao… Nhưng có nàng thì, tình hình lại khác, nàng nói, nàng sẽ giúp ta, và thực sự đã giữ lời hứa, mới khiến ta đi đến ngày hôm nay…”

Hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt cháy bỏng, đầy tình cảm không thể kiềm chế, rất nghiêm túc nói, “Tathực sự không thể thua, không thể mất nàng, nàng có biết không?”

“Ừm, ta biết…” Ta giơ tay vuốt ve má và tai anh, rất nghiêm túc hứa hẹn, “Về sau cả đời, nếu chàng luôn chân thành với ta, ta chắc chắn sẽ không bao giờ rời bỏ chàng, cùng chàng già đi cùng nhau.”

“Tốt, một lời đã định, không được phép nuốt lời!”

“Ừm.”

Cao Túc bộ mặt nhẹ nhõm, không kìm được cảm xúc, phấn khích cười lớn và cúi đầu hôn lên môi ta, rất hăng hái chiếm hữu, say đắm mê muội không thể tự kiềm chế, không còn rời xa, cho đến tận cùng cuộc đời, cũng muốn cùng nhau biến mất.

Dính chặt cả nửa đêm như cá gặp nước, ta mệt mỏi không chịu nổi ngủ một giấc tới sáng mới tỉnh, mới được các cung nữ đánh thức rửa mặt chải đầu, mặc lên chiếc áo choàng và đội lên chiếc mão phượng, chuẩn bị đi nhận lễ đăng quang với hoàng đế.

Lễ đăng quang thì phức tạp hơn, Cao Túc đã dậy sớm để đi cúng tế và chuẩn bị.

Không lập hậu cung không nhận phi tần, khiến cho toàn bộ quan lại dù rất ngạc nhiên nhưng cũng không ai đưa ra ý kiến phản đối.
Trước hết là lễ đăng quang, sau đó là lễ phong hậu. Để cho ta không có bất kỳ lo lắng nào, trước mặt toàn thể quan lại, hắn còn trịnh trọng tuyên bố, khi đó gia đình ta có mặt trong cung tham dự lễ và nhận được phong thưởng theo mệnh lệnh.

Còn các anh trai ta cũng đã đều được thăng chức trước đó, nội tổ ta được phong làm quốc công, phụ thân ta được phong làm hầu, nội tổ mẫu và mẫu thân ta đều được thăng cấp làm quý phi.
Nhưng mẫu thân ta vẫn không kìm được mà rơi nước mắt vì quá vui sướng, nói rằng gia đình ta và Phó gia cuối cùng cũng đã vượt qua khó khăn, nếu không, bà sẽ trằn trọc không ngủ được suốt đêm, chỉ sợ rằng cả nhà sẽ bị tru di tam tộc.

Quả thật là như vậy, trải qua hơn ba năm, ngay cả ta cũng sống trong sợ hãi mỗi ngày, chỉ sợ bị phát hiện ra manh mối, từ đó gây ra họa sát thân.

Ta không biết Cao Túc đã kiên nhẫn chịu đựng suốt mười mấy năm như thế nào.

Thái thượng hoàng bị giam lỏng đã vài lần sai người đến yêu cầu ta đến gặp mặt ông ta, sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, ta vẫn đến.
Bất ngờ nhìn thấy ông ta đầu bạc trắng, lòng ta bỗng cảm thấy rất phức tạp.

Nhìn ông ta với đôi mắt hốc hác không còn tinh thần, không còn thấy vẻ oai phong của một vị hoàng đế nữa, chỉ còn là một lão nhân sắp chết mà thôi.

Ta không khỏi cảm thấy chua xót.

Ông ta muốn gặp ta với mục đích là muốn nhờ ta thuyết phục hoàng đế, để cho Thái Thượng Hoàng hậu Dư thị được chết một cách nhẹ nhàng, không để bà phải chịu đựng sự tra tấn, đau đớn không muốn sống nữa. Ông ta còn nói, chỉ có ta mới có thể thuyết phục hoàng đế Cao Túc bỏ qua hận thù.

Ta đã nghe Cao Túc nhắc đến, năm đó mẫu hậu của Hắn là Tề hoàng hậu có thai, bị ép tự tử, sau đó chính Dư thị đã chỉ đạo người âm thầm làm huynh muội họ chết đuối, may mắn là nội tổ ta vào hậu cung điều tra vụ án, lại kịp thời phát hiện, nếu không, họ đã bị diệt trừ từ lâu.

Vì vậy, ta không nhịn được mà hỏi: “Thái Thượng Hoàng có biết, trong phủ Túc Vương có một căn phòng bí mật, bên trong thờ mẫu hậu của ngài cùng với Tề thị một nhà, cũng như những người khác đã chết vì chuyện này, bài vị chật ních, cả căn phòng đầy ắp?”

“……” Thái Thượng Hoàng trợn mắt câm lặng, run rẩy không nói nên lời.

“Năm đó, các ngài qua sông phá cầu, vong ân bội nghĩa, nếu không làm việc đến cùng, làm sao lại gặp họa như vậy, hận thù trong lòng bệ hạ chính là do các ngài tự tay gieo trồng, nay thời cơ đã chín muồi, quả nhiên là đối xử như vậy đúng không?” Ta kìm nén cảm xúc mà trách móc.

Khó khăn này, gặp báo ứng? Đối mặt với những lá bài đó tự nhiên là phải do các người thu nhận, có gì không đúng?

“Trong cuộc đời này của ta, số người ta nhìn nhầm không nhiều, ngươi chính là một trong số đó, tại sao lại giúp Túc nhi?” Lão Hoàng thượng hỏi một cách yếu ớt.

“Bởi vì hắn có tâm, biết đến nỗi khổ của nhân gian, sẽ trở thành một vị hoàng đế tốt, ta không muốn thấy hắn chết trẻ, chết trong oán hận.” Ta rất kiên định nói.

“Ngày xưa, Tề hoàng hậu cũng có ánh mắt như ngươi, kiên cường, chói lọi, chân thành… chỉ tiếc là quá chói lọi… ngươi đi đi…”

Hoàng thượng lão hồi tưởng quá khứ, rất đau lòng nghẹn ngào nói, nói đến cuối cùng, nước mắt đã trực tiếp chảy xuống.

Có lẽ, trong lòng ông ta có hối hận!
Cảm xúc có phần nặng nề và phức tạp, Khiến Ta đôi khi không khỏi giật mình, lúng túng, nhưng vừa Muốn giải thích điều gì đó, Cao Túc đã xuất hiện nắm lấy tay ta, đan chặt ngón tay và dẫn ta rời đi, không nói gì cả.

Ta biết hắn không giận dữ, nên ta cũng không giải thích thêm gì, cũng không can ngăn gì cả.

Theo thời gian trôi qua, có lẽ hận thù trong lòng hắn sẽ được buông bỏ, nhưng chắc chắn không phải bây giờ, vì vậy, ta không muốn làm tăng thêm gánh nặng trong lòng hắn, chỉ muốn cùng hắn đi tiếp một cách tốt đẹp.

Cứ thế nắm tay nhau tiến bước, cùng nhau trải qua quãng đời còn lại, không phụ lòng không rời xa, cùng nhau đi mãi cho đến khi tóc bạc, thật tuyệt! Phải không? (Hết)