Thái phó lạnh lùng và kiêu ngạo, nhưng đêm nào cũng vào giấc mộng của ta, làm hết những việc hoan lạc.
Ban ngày, hắn lại hoàn toàn không biết gì, cau mày trách mắng. “Sư đồ có luân thường, Điện hạ cẩn ngôn.”
Sau đó Hoàng đế ban hôn cho hắn, lòng ta u uất, ra ngoài tìm vui giải khuây.
Đến khi hắn tìm đến, ta đang bịt mắt, vui đùa với một đám nam sủng.
Hắn giận đến bật cười, dùng dải buộc tóc trói tay ta, giọng khàn khàn.
“Cầu xin Điện hạ thương xót.”