Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại XUÂN HÒA Chương 5 XUÂN HÒA

Chương 5 XUÂN HÒA

8:25 chiều – 02/01/2025

Kiếp này.

Ta theo đại quân trở về nước Vệ.

Hai năm đầu, Tạ Chi bận rộn việc triều chính, hậu cung vẫn để trống, các đại thần vừa lo lắng vừa e ngại.

Cho đến khi tin tức ta sắp được phong phi truyền ra.

Tấu sớ buộc tội dồn dập như tuyết rơi, Tạ Chi liền ném tất cả vào lò lửa:

“Chuyện này, trẫm tự biết chừng mực.”

Cuối cùng, ta vẫn được hắn đỡ lên vị trí phi tần.

Hắn trầm ngâm nói, “Đời này trẫm sẽ không lập hậu, ngươi cũng không cần lo chịu ấm ức.”

Những ký ức đau thương của kiếp trước, với hắn, danh hiệu hoàng hậu là một vết sẹo không thể chạm đến.

Thời gian trôi nhanh như gió thoảng.

Một năm đã qua.

Căn bệnh đau đầu của Tạ Chi ngày càng tái phát thường xuyên, mỗi lần giữa đêm tỉnh giấc, ánh mắt hắn tràn ngập suy tư sâu sắc.

Ta lay hắn tỉnh, “Lại gặp ác mộng sao?”

Hắn hơi chớp đôi mắt đen, “Trẫm ra ngoài đi dạo.”

Suốt một tháng sau đó, hắn không bước chân vào cung điện của ta nữa, ta đến thăm thì bị thái giám ngăn lại.

Chỉ trong một đêm, ta thất sủng.

Nhưng trong cung không hề có người mới.

Lòng ta chùng xuống, nhớ đến những giấc mộng kiếp trước hắn thường thấy, đủ để xâu chuỗi lại ký ức đời trước.

Sợ rằng, hắn đã nhớ ra mọi chuyện.

Ta hoảng loạn, một cảm giác sợ hãi chưa từng có khiến ta rối trí, chỉ muốn thẳng thắn nói rõ với hắn.

Nhưng nhũ mẫu giữ chặt lấy ta. 

Bà đã sống cả đời, luôn bình tĩnh hơn ta, bà lo lắng nói:

 “Nương nương, bệ hạ sẽ giết người. 

Người nghĩ xem thái tử phi năm xưa chết thê thảm thế nào, điều đó chứng minh bệ hạ không hề khoan dung.

Nô tỳ chỉ mong nương nương bình an, đây là tâm nguyện cuối cùng của lão gia trước lúc lâm chung.” 

Bà quỳ trước mặt ta, “Nương nương, người nên nghĩ cho bản thân, nô tỳ cầu người hãy trốn đi.”

Ta bỗng nhiên bừng tỉnh.

Đêm đó, ta trằn trọc không ngủ, cả đêm suy nghĩ.

Cuối cùng, ta nhớ đến di ngôn của gia gia, và sự già yếu của nhũ mẫu, không thể cứ ích kỷ mãi.

Ta quyết định nhân lúc hắn còn chút mềm lòng với ta mà bỏ trốn.

Nhưng vừa bước ra khỏi cung điện, vô số thị vệ đã vây chặt lấy ta.

Người nam nhân bước tới, sát khí đầy mình, ánh mắt lạnh lẽo rơi trên hành lý ta đang cầm.

Hắn giận đến mức bật cười, “Hoàng hậu của trẫm, muốn đi đâu?”

Khi cửa cung từ từ khép lại, Tạ Chi ném ta lên giường, lúc này ta mới thoát khỏi dòng suy nghĩ tê dại.

Sắc mặt ta tái nhợt, “Thần thiếp xin lỗi.”

“Cuối cùng ngươi không giả vờ nữa?” 

Đôi mắt hắn tràn ngập chết chóc:

 “Ngươi có phải nghĩ trẫm rất ngu, hai kiếp đều bị ngươi đùa giỡn trong tay?”

Đôi mắt ta cay xè, không kìm được nước mắt:

 “Thần thiếp không có, kiếp này thần thiếp chưa từng có ý xấu với ngài.”

“Khóc cái gì, lại muốn giả đáng thương?” Hắn bực bội, cả người run rẩy:

 “Trẫm dù có ngu ngốc, cũng sẽ không tin ngươi thêm lần nào nữa.”

Tâm trạng hắn hỗn loạn, ánh mắt hắn như phát cuồng.

Ta không thể tranh cãi với lời lẽ sắc bén của hắn, cuối cùng, chỉ có thể ngẩng cổ lên hôn hắn.

Quả nhiên, hắn sững lại, cơn giận trong đôi mắt đen dần tan biến, cuối cùng chỉ còn lại ngọn lửa dục vọng.

Đêm đó thật dài.

Hắn dùng hết sức giày vò ta.

Trước buổi triều sớm, hắn lại trở về dáng vẻ lạnh lùng:

 “Tô Xuân Hòa, đợi khi thái tử và công chúa của trẫm chào đời, trẫm tự nhiên sẽ giết ngươi.”

“Bệ hạ muốn có hoàng tử sao?” Ta cảm thấy cay cay nơi sống mũi:

 “Vậy thần thiếp sẽ sinh một đứa cho ngài.”

Sắc mặt Tạ Chi thoáng cứng lại, vung tay áo, “Chuyện của trẫm, không cần ngươi nhiều lời.”

Cửa điện từ từ khép lại.

Tạ Chi mỗi ngày đều đến một lần, gương mặt lạnh lùng, không nói một lời, chỉ mượn những cuộc hoan ái mãnh liệt để trút hết bất mãn và giận dữ.

Một tháng sau, ta đã mang thai.

Lòng ta tràn ngập niềm vui, không còn bài xích như kiếp trước, nhũ mẫu cười nói:

 “Cô nương có phải đã thích bệ hạ rồi không? Nên mới vui vẻ như vậy.”

Ta ngẩn người.

Thích, hai chữ ấy xa lạ đến nghẹt thở.

Rõ ràng ban đầu, ta chỉ không muốn nợ hắn, chỉ muốn bù đắp cho hắn, sao lại có thể thích hắn được?

Nhưng lòng ta lại bình yên lạ thường. 

Thích Tạ Chi không phải là điều khó khăn, bởi hắn thật sự là một người rất tốt.

Nhưng ta lại lo lắng một điều khác:

“Hắn hận ta đến thế, có phải sẽ ghét cả đứa trẻ của ta không?”

Đây là điều mà kiếp trước ta chưa từng nghĩ tới.

Ta nhớ lại hai đứa con kiếp trước, đều do Tạ Chi tự tay nuôi dưỡng, tình cảm giữa hắn và chúng rất sâu đậm.

Còn ta, từ khi chúng chào đời, ta chưa từng quan tâm, chưa từng ôm lấy chúng. 

Đến bốn tuổi, chúng vẫn không dám gọi ta là mẫu hậu, chỉ e dè trốn ở xa nhìn ta.

Nghĩ lại, ta thực sự không phải một người mẫu thân tốt.

Ta bỗng cảm thấy hoang mang.

Nhưng nỗi hoang mang ấy lập tức dừng lại khi Tạ Chi xuất hiện. 

Hắn bước đi có chút vội vã, nhưng giọng điệu vẫn trầm tĩnh, “Trẫm không thường xuyên đến, các ngươi chăm sóc nàng cho tốt.”

Không hiểu vì sao.

Ta bỗng cảm thấy bất an, nhìn hắn sắp rời đi, liền hỏi:

 “Ngài không thích thần thiếp, vậy cũng không thích đứa trẻ này sao?”

Hắn vốn định lạnh lùng buông hai chữ, nhưng khi thấy đôi mắt ta ngập nước, giọng hắn thay đổi:

“Không, trẫm sẽ không ghét con của mình.”

Ta nhẹ nhõm thở phào.

Ta chợt nghĩ ra một điều, “Vậy ngài sờ thử nó được không?”

Ánh mắt Tạ Chi lộ chút mong chờ, nhưng lời nói vẫn cứng nhắc:

 “Trẫm còn có việc, không được…”

Khi hắn nói, ta đã nắm lấy tay hắn, áp lên bụng ấm áp của mình.

Ta mỉm cười, “Vậy mỗi ngày ngài đều có thể đến sờ nó được không?”

Ánh nắng mùa xuân rực rỡ, hắn như hòa vào cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, ngẩn ngơ một lúc, khóe miệng vô thức nhếch lên nhưng lại cố tình giấu đi:

 “Được.”

Tám tháng sau, ta đã trở thành một người mẫu thân.

Ta không còn mong đợi sự tha thứ của Tạ Chi, kiếp trước, ta đã lừa dối hắn.

Còn kiếp này.

Ta dùng chân tâm đối đãi hắn, chỉ hy vọng hắn có thể cảm nhận được, ta thật sự yêu hắn.

Khi thái tử lên tám, chúng ta lại sinh thêm một tiểu công chúa. 

Những ký ức đời trước giờ đây đã như một giấc mơ xa xưa.

Xa đến mức ta không còn nhớ rõ nhiều điều.

Tạ Chi không còn nhắc đến kiếp trước, chỉ đôi lúc âm thầm nhớ đến Cảnh Minh, vẫn lặng lẽ ganh đua với hắn.

Ví như năm hắn công thành danh toại, lui về làm thái thượng hoàng, khi đi ngang qua nơi từng xảy ra cuộc chiến giữa nước Vệ và nước Cảnh.

Nơi đó giờ đã trở nên hoang vu.

Hắn kéo tay ta, “Đây là mộ của thái tử nước Cảnh, Xuân Hòa, nếu nàng muốn tế bái, thì cứ đi.”

“Không cần.” 

Ta lặng lẽ nhìn bánh xe ngựa lăn qua, bụi mù cuốn lên, nơi chiến trận năm xưa chẳng còn dấu vết:

“Trước mắt ta giờ chỉ có ngài.”

Không có một đời thanh mai trúc mã.

Đây mới là những ngày tháng an vui, hạnh phúc nhất của ta.

End