Năm đó, Từ Quan mang về một nữ tử.
Hắn náo loạn đòi hủy hôn với ta.
” Mịch nhi nàng ấy dung mạo xinh đẹp, thông minh, gặp nàng ta mới biết phụ nữ lại có phong vị riêng biệt khác nhau đến vậy.”
“Nghĩ tình cha ta trước lúc lâm chung đã dặn dò, cũng để tránh bị người khác nói ta đây làm lỡ dở chung thân đại sự của ngươi, ta đây có năm ngàn lượng bạc, mua đứt hôn ước này.”
“Từ nay về sau, ngươi và ta mỗi người đi đường của mình, không còn liên quan gì đến nhau nữa.”
Sau này, ta mới biết nữ tử đó là con gái của Tả doanh Đô thống ở Yên Châu, Thạch Mịch.
Hắn chê ta hiền lành nhạt nhẽo, không bằng Thạch Mịch thông minh biết ý; gia thế ta mỏng manh, không bằng Đô thống Yên Châu sẽ giúp đỡ hắn trên quan lộ.
Rõ ràng năm đó chính hắn lén trèo tường, trồng một vườn hoa hải đường trong sân nhà ta.
Hắn thề trước trời, khi hoa hải đường nở, sẽ trở về cưới ta.
Tình cảm đúng là thứ có thể thay đổi trong nháy mắt, khiến người ta thay đổi hoàn toàn.
Lúc gặp lại Từ Quan, ta đã làm vợ của Tạ Quân năm năm rồi.
Phu thê hòa thuận, mẹ hiền con thảo.
Hắn lại mắt đỏ hỏi ta : “Quân Quân, nàng đã đi đâu, ta tìm nàng suốt năm năm rồi.”