Là hoàng hậu đã lâu, đây là lần đầu tiên ta chủ động tới Dưỡng Tâm điện.
Gần đây, chuyện con gái thật, con gái giả gây náo động quá.
Hắn buông bút, đi từng bước tới trước mặt ta: “Hoàng hậu, nàng nói thật cho Trẫm biết, cuối cùng nàng có phải là con gái của Ninh quốc phủ không?”
“Bệ hạ có ý gì chứ?”
“Trẫm thấy đúng là Hoàng hậu không giống Triệu nhị phu nhân, mà người con gái nuôi của cha nàng lại hơi giống.” Hắn nói.
Bí mật ta giấm diếm đau khổ bao lâu như vậy đã bị hắn biết rồi à?
Ta là tam tiểu thư của Ninh quốc phủ tại kinh thành, thuở nhỏ đã học tập cầm, kỳ, thi, họa, ỷ vào gia thế tốt, cũng giành được danh hiệu “tài nữ kinh thành”.
Bởi là con út, cho nên cha mẹ cũng thiên vị ta hơn. Vốn tưởng cuộc đời sẽ trôi qua như vậy, nhưng không ngờ được vào lúc còn hai tháng là ta tròn mười lăm tuổi, tất cả đã thay đổi.
Không ngờ ta không phải là máu mủ nhà Ninh quốc phủ, mà là con gái nhà nông, năm đó thiếp thất ghen ghét, lén đổi đi. Không nói tới chuyện cha mẹ khiếp sợ ra sao, bản thân ta cũng không tài nào tiếp nhận nổi. Sao lại có thể như vậy? Sao ta lại có thể là con nhà nông được?
Nhưng nghĩ kỹ lại, thật ra cũng hơi có lý. Dù sao từ nhỏ ta đã không giống cha mẹ lắm, chẳng qua mọi người không ai ngờ tới nguyên nhân huyết mạch mà thôi.