Hoàng đế hạ chỉ ban hôn, chỉ đích danh con gái nhà họ Triệu gả cho Lệ Vương.
Lệ Vương là con trai thứ năm của hoàng đế, tất nhiên thân phận tôn quý. Nhưng hắn khắc vợ, trước sau đã cưới hai vương phi, một người còn chưa thành hôn đã chết, người kia chết ngay trong đêm tân hôn.
Hơn nữa mười mấy tuổi hắn đã ra biên giới, những năm nay chiến đấu giành nhiều công tích, tay cũng dính rất nhiều máu tươi, nhắc tới đủ để dọa trẻ con.
Người như vậy không được coi là đẹp đôi.
Sở dĩ hoàng đế nhắm tới con gái nhà họ Triệu là bởi vốn trong Ninh quốc phủ chỉ có một cô gái chưa cưới chồng là ta. Nhưng hiện giờ không phải nữa. Ta chỉ là hàng nhái.
Nhưng mặc dù như vậy, đây cũng là một vấn đề khó khăn.
Dù sao trong mắt người bên ngoài, hoàng đế chọn ta. Mộ Hòa vừa về chưa lâu, còn chưa bị lộ ra, đương nhiên người khác cũng không biết tới.
Nếu giờ nói ra, như vậy giống như chúng ta cố ý tìm cách từ chối.
Trong thời gian ngắn, mọi người không biết nên làm sao cho phải.
Cuộc hôn nhân này không phải ta thì là Mộ Hòa.
Mười một.
Cho nên khi ta và Mộ Hòa tới chào hỏi, còn chưa vào đã nghe thấy cha mẹ thảo luận. Thật ra theo ý nghĩa nào đó, ta lại thấy vui.
Lệ Vương không phải đối tượng tốt, mà sở dĩ cha mẹ tranh luận là vì thương ta và Mộ Hòa, chứ không phải muốn đẩy ta đi. Điều này đối với ta đã đủ rồi.
Cho nên ta kéo Mộ Hòa đi vào, nói với cha mẹ rằng ta muốn cưới.
Tất cả mọi người đều sửng sốt. Cha phản ứng trước tiên, nói với ta: “A Nhu, con nói gì vậy?”
“A Nhu, mẹ không nỡ để con như vậy. Nhưng mà không phải con…” Giọng mẹ nhỏ dần.
“Chị.” Mộ Hòa còn chưa biết chuyện lợi, hại của cuộc hôn nhân này, mê mê tỉnh tỉnh.
“Dù sao khi bệ hạ hạ chỉ chọn người hẳn là nói con.”
Ta đã chiếm mười sáu năm phú quý an lạc của Mộ Hòa. Hôm nay, cuộc hôn nhân này cũng coi như ta trả lại nửa đời sau yên lành cho nàng.
Dù sao cũng coi như ta với cao. Hai chị họ còn không thể gả vào hoàng gia. Hôm nay ta là một dân chúng bình dân lại được gả cho hoàng thất, chẳng khác gì một bước lên trời.
Dù cha mẹ có không đành lòng thế nào đi nữa, cuối cùng cũng phải có một người đứng ra.
Mười hai.
Thời gian chuẩn bị kết hôn rất gấp. Từ sau khi ta nói sẽ cưới, dường như lực chú ý trong nhà lại trở về ta. Ngày nào mẹ cũng chuẩn bị đồ cưới cho ta.
Ta đã từng nhìn thấy danh sách đồ cưới, đều nhiều hơn so với hai chị họ.
“Để lại cho A Hòa đi mẹ.” Ta nhìn Mộ Hòa bên cạnh, nói.
“Nàng chưa gấp. Mẹ và cha con muốn ở với nàng thêm mấy năm.” Mẹ vỗ vỗ tay ta.
“Nhưng mà…” Ta hơi chần chừ. Nàng và ta cùng tuổi, ở thêm mấy năm không phải quá lứa à?
Mẹ cũng nhận ra suy nghĩ của ta, nói: “Nàng không so với con được. Chúng ta đều hy vọng nàng gả vào một gia đình bình thường, ở trong nhà vui vẻ là được.”
Mộ Hòa ở cạnh cũng gật đầu, nói: “Đúng vậy. Mẹ nói quy tắc trong gia đình quý tộc quá nhiều. Em không thông minh như chị, sợ là không học nổi.”
“A Nhu, nếu không phải Thánh thượng chỉ hôn, ta và cha con cũng mong con bình an.”
Ta cảm thấy mắt mình hơi ướt. Cuối cùng là ta nghĩ quá nhiều rồi. Ngay cả khi Mộ Hòa trở về, cha mẹ vẫn đối xử rất tốt với ta. Chỉ tiếc là cuộc đời khó đoán.
Mười ba.
Đêm trước khi kết hôn, Mộ Hòa tới thăm ta, nói về cuộc hôn nhân này: “Chị, thật ra vốn chị không nợ em.”
Ta nhìn thẳng vào mắt nàng, nghe nàng nói tiếp: “Là em nợ chị. Nếu như không phải cha che chở cho em thì sẽ không phải chết. Chị, em nợ chị một mạng.”
Dứt lời, nàng nhào vào trong lòng ta.
“Không sao cả. Không sao cả. A Hòa, không phải chị vì mình em.”
Ta cũng vì bản thân mà. Ta chỉ có thể dựa vào Ninh quốc phủ thôi. Cho nên dù sao ta cũng nên làm gì đó tính toán cho bản thân.
Nếu không thì dựa vào đâu mà bọn họ che chở cho một người không có quan hệ như ta.
Có điều ta quá nhỏ mọn rồi, hoàn toàn không lương thiện như bọn họ.
Mười bốn.
Lúc anh trai đỡ ta lên kiệu hoa có nói với ta, sau này bị uất ức thì về nhà.
Nghe vậy, ta lại muốn khóc. Đây là nơi ta đã sống mười sáu năm. Cho dù là sau này có ra sao, giờ phút này trong lòng họ, ta vẫn là một thành viên của gia đình.
Bái thiên địa, vào động phòng.
Mãi tới khi Lệ Vương vén khăn cưới lên, tâm lý ta vẫn luôn hoảng hốt. Vị Lệ Vương gia trong truyền thuyết này nhìn rất tuấn tú lịch sự, không phải có ba đầu sáu tay gì.
Là người là tốt rồi.
Một đêm xuân trôi qua, ngày hôm sau phải vào cung tạ ơn, thân thể hơi khó chịu. Hoàng đế chỉ nói vài câu chúc mừng cho có lệ, sau đó phải đi chào hoàng hậu.
Thỉnh an hoàng hậu cũng như vậy. Vốn đúng ra còn phải tới chào hỏi mẫu phi của Lệ Vương, nhưng nhiều năm trước, mẹ hắn đã bị bệnh qua đời, cho nên chúng ta trở về.
Hắn giao quyền quản gia cho ta, dường như không có gì không ổn. Cũng không phải ta rơi vào đầm rồng hang hổ gì.
Lúc trở về nhà, vốn ta còn tưởng sẽ phải về một mình, không ngờ hôm đó hắn không tới doanh trại, trở về nhà tới ta một hồi, coi như cũng nể mặt ta.
Mẹ từng nói riêng với ta, cha chuẩn bị nhận Mộ Hòa làm con nuôi. Nội tâm ta hoảng hốt, hỏi ngược lại rằng Mộ Hòa có đồng ý không? Mẹ gật đầu, nói với ta: “Con đã cưới Lệ Vương, nhà họ Triệu chúng ta lại lấy đâu ra một cô con gái nữa?”
“Mẹ, con…” Ta muốn nói, thật ra ban đầu ta không nghĩ sẽ như vậy.
“Mẹ biết. Con cũng chỉ muốn tốt cho A Hòa. A Nhu, con là đứa con gái mẹ dạy bảo tỉ mỉ. Mẹ hiểu con mà.”
Nhưng không thể không nói, tin tức này khiến ta vui vẻ rất lâu. Ít nhất, trong gia phả, ta vẫn là con gái nhà họ Triệu. Tuy nhiên ta cũng thấy có lỗi với cha mẹ ruột. Con gái như ta đúng ra không xứng là con của họ.
Mười lăm.
Cuộc sống sau kết hôn bình thản trôi đi.
Lệ Vương không hứng thú với nữ sắc, thành thật ở trong phòng đọc rồi lại tới doanh trại. Ta cũng vui vẻ thoải mái, mỗi tháng chỉ động phòng mấy ngày.
Mặc dù người khác thấy lạnh lẽo lắm, nhưng hắn cũng không có yêu thích gì khác thường như lời đồn. Nghĩ như vậy, chắc những chuyện trước đó chỉ là chẳng may. Có khi ta lại đoạt mất một cuộc hôn nhân tốt của Mộ Hòa.
Mười sáu.
Hơn nửa năm sau khi thành hôn, ta có thai. Sau khi Lệ Vương biết chuyện cũng không thể hiện gì ra mặt. Truyền tin tức cho cha mẹ ta, ngày hôm sau mẹ đã dẫn Mộ Hòa tới.
Bọn họ cũng chạm mặt Lệ Vương. Đợi Lệ Vương đi rồi, đột nhiên Mộ Hòa hỏi ta, có phải cuộc sống hiện giờ không tốt lắm không?
“Sao lại không chứ”
“Nhưng mà…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hơi nhăn nhó, nói: “Nhưng nhìn Vương gia có vẻ không dễ gần lắm.”
Đúng là không dễ gần. Nhưng vậy lại tốt hơn. Dù sao thời gian ở chung của chúng ta cũng không quá nhiều. Mẹ dặn dò ta rất nhiều về vấn đề dinh dưỡng khi mang thai, còn tặng ta mấy đơn thuốc thực dưỡng.
“Năm đó khi mẹ mang thai anh trai con không ăn nổi thứ gì, dựa vào đơn thuốc này mới tốt lên đấy.”
Ta có nhìn qua, phần lớn là các món ăn cay, chua, không giống đồ ăn thường gặp ở kinh thành.
Mười bảy.
Sau khi mang thai sáu tháng, ta trở về Ninh quốc phủ một lần. Mẹ nói với ta, chuyện hôn nhân của Mộ Hòa đã được quyết định, là học trò của cha, vừa mới đỗ kỳ thi vừa rồi.
Chỉ hơi tác động là có thể giúp hắn giữ một chức quan nhỏ ở kinh thành.
Học trò của cha chắc nhân phẩm không tồi. Chẳng qua chức vị chắc chỉ bảy tám phẩm, khá thấp.
Dường như mẹ nhận ra suy nghĩ của ta, nói: “A Nhu à, gia đình người học trò kia đơn giản. A Hòa không giống con, không ứng phó nổi với gia đình lớn.”
Dù gia đình đệ tử kia phú quý nhưng số không tốt lắm, mất mẹ từ bé, mấy năm trước lại không còn cha, cũng bởi thủ hiếu cho nên đến giờ mới chưa lấy vợ.
Dù sao đàn ông mười bảy mười tám thành hôn là chuyện bình thường. Nhưng tuổi thế cũng vừa xứng với Mộ Hòa.
“Con chỉ cảm thấy thân phận hắn hơi thấp một chút thôi.”
“Người tốt là được rồi. A Hòa cũng rất thích. Có gia đình che chở, nó không phải chịu khổ đâu.”
Chuyện môn đăng hộ đối lại tình đầu ý hợp cực kỳ ít. Bề ngoài ta và Lệ Vương xem như môn đăng hộ đối, nhưng lại chưa nói gì tới tình đầu ý hợp.
Mộ Hòa và người học trò kia có thể tình đầu ý hợp, nhưng lại được coi là con gái nuôi của Ninh quốc phủ, quan nhỏ vài phẩm với cao không được.
“Mẹ chuẩn bị đồ cưới cho A Hòa chưa?” Nữ trang đều đã chuẩn bị lần lượt từ nhỏ. Năm đó ta kết hôn, cưới Thân Vương, lại cần chuẩn bị thêm ít nhiều.
Hiện giờ đến Mộ Hòa, chắc còn nhiều đồ chưa chuẩn bị kịp.
Dù sao không phải cứ có tiền là chuẩn bị tốt đồ cười. Có một số thứ phải xem số may mới gặp được loại cực tốt, còn không thì chỉ bình thường thôi.
“Chuẩn bị xong rồi. Mẹ và cha con đã bàn bạc, không thể để đồ cưới của con bé nhiều như con được. Dù sao người con bé cưới cũng không bằng con, một số thứ không cần phải loại tốt nhất. Mà bù tiền bạc, cửa hàng nhiều hơn mới tốt. Có tiền trong tay là được.”
Cho tới bây giờ, tiền chưa bao giờ sai. Như năm đó đồ cưới của ta có mấy hòm sách, nhìn rất bình thường, trên thực tế đều là sách cổ hiếm thấy.
Thứ này đắt mà không ai bán. Nhà quyền quý cưới xin chỉ nhìn đồ cưới là biết gốc rễ tới đâu.
“Đến lúc đó con sẽ tặng thêm đồ cưới.”
“Tốt tốt.”