Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Phượng Hoàng Về Tổ Chương 3: Phượng Hoàng Về Tổ

Chương 3: Phượng Hoàng Về Tổ

3:10 chiều – 16/05/2024

Ta mang thai chín tháng rồi sinh con, là con gái. Đối với ta mà nói, dù là con trai hay con gái, nó cũng là người duy nhất trên đời có máu mủ ruột rà với ta. Ta không còn lẻ loi cô độc nữa.

Hầu gái thân thiết nói với ta, vương gia chỉ nhìn thoáng qua con rồi đi. Nàng bất an hỏi: “Tiểu thư, có phải Vương gia không thích tiểu quận chúa không?”

“Không đâu.”
Huống chi sinh thì cũng sinh rồi, hắn không thích còn ném đi được à? Từ lúc ta có thai, hắn cũng chỉ dặn dò ta vài câu, đơn giản là chú ý ăn uống.

Ta suy nghĩ, chắc là do thời gian chung sống ngắn ngủi, cũng không nghĩ là hắn không chờ mong gì đứa con này.

Nhưng thật ra những người khác đều hy vọng đứa bé này là con trai, không phải là bởi trọng nam khinh nữ, mà bởi vì trong Hoàng gia, con trai luôn tôn quý hơn con gái.

Mừng ba ngày sinh của đứa bé, Lệ Vương cũng tới, nói đã đặt tên cho con. Tên có một chữ Dao.

Tất nhiên cái tên không tồi, chẳng qua ta thấy bất ngờ là có tên sớm như thế. Có tên là có thể đưa vào sách ngọc.

Trẻ con vẫn rất khó nuôi, thường đợi lớn hơn mới đặt tên. Ngay cả hoàng gia cũng không phải ngoại lệ.

Từ sau ngày đó, ta gọi con là Dao Dao. Ta ngắm con hàng ngày, dáng vẻ mũm mĩm cực kỳ đáng yêu.

Mười chín.

Từ khi có Dao Dao, ta thấy cuộc sống thoải mái hơn nhiều.

Chẳng qua lúc Dao Dao nửa tuổi, Bích Liên vô cùng cẩn thận hỏi ta, có thấy Lệ Vương không thích Dao Dao không.

Ta suy nghĩ một lát, cảm thấy hình như thế thật. Hắn chưa bao giờ ôm Dao Dao, cũng chưa từng chơi đùa với con. Thậm chí vì nguyên nhân gần đây ta cần kiêng cữ, hắn cũng không tới thăm ta.

Chẳng lẽ không thích con gái thật. Thế thì không giống. Mọi thứ ăn mặc của Dao Dao đều tốt nhất, rất nhiều thứ là do hắn sai người lấy từ ngân khố riêng ra.

Ta nghĩ mãi không hiểu, nhưng mặc kệ. Dù sao hiện giờ Dao Dao là đứa con duy nhất của hắn. Cho dù hắn không thích thì còn làm sao được. Hắn lại càng không thích trẻ con bên ngoài. Đại khái là bản tính của hắn như vậy, cũng không cần ép buộc.

Hai mươi.

Khi Dao Dao tám tháng, Mộ Hòa kết hôn. Ta tặng thêm khá nhiều thứ. Ngày ấy ta trở về, mọi người trong nhà đều tươi cười, vui mừng từ nội tâm cho Mộ Hòa.

Khi ta kết hôn, mặc dù mọi người cũng cười nhưng không vui vẻ như vậy, ngược lại hơi lo lắng.

Hôn lễ vô cùng náo nhiệt, mặc dù không long trọng như của ta năm đó, nhưng lại được chăm chút cực kỳ. Mẹ nói, áo cưới của Mộ Hòa là do tự tay bà may, thảo nào lại đẹp như thế.

Hy vọng cuộc sống sau này của nàng đều vui vẻ sung sướng. Đây đại khái là hy vọng của mọi người trong nhà với nàng.

Hai mươi mốt.

Bận rộn một ngày, trở về cũng hơi mệt mỏi, vừa nhắm mắt một lát, ta lại nghe tiếng gọi nóng ruột của Bích Liên, dường như có chuyện lớn gì xảy ra.

Đợi ta đi ra mới nhìn thấy Dao Dao.

Không biết tại sao, lúc Dao Dao chơi đùa thì Vương gia lại đến đây. Ngày thường Dao Dao ít gặp, vốn to gan nên tự mình bò qua, lảo đảo túm áo Vương gia đứng lên.

Gần đây con bé mới biết đứng, đi còn chưa vững. Bích Liên nói Vương gia bảo người bế Dao Dao đi nhưng Dao Dao không chịu. Mấy bà vú, người hầu đều không dám tới, đều đứng đờ ra.

Dao Dao lại không chịu buông tay, ngã lăn ra, muốn Vương gia bế mình.

Đại khái là thấy ta đi ra, thậm chí ta còn cảm thấy như Vương gia thở phào một hơi, trong nháy mắt đã để ta bế con đi. Ta đi tới ôm Dao Dao, nhưng con bé còn chưa buông tay, cũng không biết tình tình giống ai.

“Vương gia mệt mỏi rồi. Để ta ôm con một lát.” Ta nói.

Một lúc lâu sau, ta mới nghe Vương gia nói nhỏ: “Bổn vương đâu có biết bế trẻ con.”

Ta cho người hầu lui hết ra, tránh để hắn mất mặt, lại chỉ cho hắn cách bế thế nào. Không ngờ hắn không dám cử động mạnh, nhìn rất cứng ngắc.

Hình như Dao Dao thấy thế thú vị lắm, lại ngã ra. Ta thấy sắc mặt Vương gia tái đi, giống như bị dọa trắng bệch vậy.

Trong đầu ta bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ, có thể không phải hắn không thích Dao Dao, chỉ là không dám đụng vào.

Ta chỉ có thể kiên nhẫn chỉ bảo. Dù sao Dao Dao đã tám tháng, cứng cáp hơn nhiều rồi. Trẻ con mới sinh mềm mại như bông, ta cũng không dám chạm.

Chờ Dao Dao chơi mệt rồi bị bế đi, Vương gia mới nói cho ta biết mục đích hắn tới hôm nay. Bởi vì hôm nay thời tiết cuối thu mát mẻ, định mang ta đi các điền trang hàng đầu du ngoạn.

Nghe thú vị, nhưng ta lại luôn cảm thấy đó là bởi vì Dao Dao. Nếu không thì sao năm ngoái không đi? Cho dù là khi đó thân thể ta không tiện, thế còn năm trước nữa thì sao?

Nói trắng ra là ta không xứng thôi.

Hai mươi hai.

Điền trang đúng là khá thú vị, nuôi rất nhiều động vật nhỏ. Dao Dao chưa thấy bao giờ, ngày nào cũng bắt người ta phải bế qua xem.

Nàng thích nhất là nhỏ trắng, nhưng ta lại không dám để nàng chơi. Chưa nói chuyện có sạch không, tay chân trẻ con chưa khống chế tốt sức lực là một vấn đề, mà da thịt Dao Dao mềm mịn thế, chẳng may con thỏ điên lên cắn nàng thì sao?

Mà hiếm thấy nhất là Vương gia cũng tới đây, dường như hoàn toàn nhàn nhã. Ít nhất mỗi ngày ta đều có thể thấy hắn. Động tác ôm Dao Dao của hắn càng lúc càng quen thuộc. Mà chắc là bản tính của con gái, Dao Dao rất thích hắn.

Nhưng không ai ngờ được, chỉ trong nửa tháng, nghe nói hoàng đế phế Thái Tử, lại bắt giam Bình Vương.

Thái Tử là con trưởng của hoàng đế, từ nhỏ đã được bồi dưỡng để lên ngôi. Bình Vương là con thứ hai của hoàng đế, thích thơ văn, danh tiếng rất tốt trong đám văn nhân.

Tự dưng loại bỏ hai người bọn họ tất nhiên không phải việc nhỏ.

Sau khi nhận được tin tức, đầu tiên Vương gia trở về, nhưng lại để chúng ta ở lại chờ ở trang viên.

Mỗi ngày Dao Dao vẫn rất vui vẻ, nhưng ta lại luôn lo lắng đề phòng. Dù sao thì ngẫm lại cẩn thận, dù đột ngột nhưng vẫn cảm thấy Vương gia có liên quan tới việc này.

Cũng may mà chỉ vài ngày sau, Vương gia đã quay lại đón chúng ta. Nghe nói một số nhà bị hạ ngục, hiện giờ cũng tạm gọi là bình tĩnh. Vốn tầm mắt ta hạn hẹp, chỉ lo tới nhà mẹ. Lần này chỉ cần Ninh quốc phủ không liên quan là được rồi. Những người khác ta cũng không quan tâm được.