Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Phượng Hoàng Về Tổ Chương 1: Phượng Hoàng Về Tổ

Chương 1: Phượng Hoàng Về Tổ

5:02 sáng – 18/05/2024

Cha mẹ quyết định phái người đi tìm con gái ruột của bọn họ ngay, cũng phân tích rõ việc lợi, hại với ta. Nói đơn giản là nhất định bọn họ phải nghĩ cách tìm lại được người con kia, cũng hy vọng ta có thể nhường lại vị trí tam tiểu thư.

Ta còn có thể nói gì nữa?

Tất nhiên là phải gật đầu. “A Nhu, mẫu thân biết con phải chịu uất ức. Mẹ có lỗi với con.”

Có gì mà uất ức đâu. Tất cả mọi thứ ta hưởng thụ mười lăm năm qua căn bản không phải là của ta. Nếu ta không phải là tiểu thư trong phủ, còn không biết hiện giờ sẽ ra sao nữa. Như Hoa vẫn hầu hạ ta đã từng nói với ta, vì nhà nàng nhiều con quá không nuôi nổi, cho nên mới bị bán đi.

Nghĩ vậy, ta đã rất may mắn rồi.

Chỉ cần ngoan ngoãn, ít nhất nương theo tình cảm mấy năm nay, nửa đời sau ta sẽ sống không tồi.

Cho nên ta cũng không uất ức.

Nhưng sau khi trở về phòng, ta vẫn trùm chăn lén khóc một hồi. Tại sao chuyện như vậy lại xảy ra với ta chứ ? Lại nghĩ tới chuyện không bao lâu nữa, vị tam tiểu thư danh chính ngôn thuận kia đương nhiên sẽ có được tất cả mọi thứ của ta lúc này, ta lại đau khổ.

Người mẹ tốt như vậy, người cha tốt như vậy, còn cả anh trai, chị gái, bà nội… Đều không phải của ta nữa.

Nhưng vốn cũng không phải của ta mà.

Suốt đêm đó ta không ngủ nổi.

Ta sợ hãi. Sợ hãi cô gái kia sẽ oán ta. Cho dù việc này không liên quan tới ta, nhưng đúng thật ta là người được lợi, làm sao không chột dạ được?

Cuộc sống vẫn lững thững trôi qua. Muốn tìm một cô gái không biết danh tính rất khó, không khác gì mò kim đáy bể. Nhưng cho dù là thế, không ai trong nhà bỏ cuộc. Khu nhà đã được chọn sẵn, là khu vực tốt nhất, phong cảnh tốt nhất. Vốn lúc chưa xây dựng, mẹ nói là để dành cho ta, bởi vì hai người chị họ của ta đã được cưới chồng rồi, cho nên ta là cô con gái duy nhất còn chưa cưới chồng trong nhà.

Nhưng hôm nay đã không phải nữa rồi.

Mẹ nói mẹ biết như vậy là không công bằng với ta. Nhưng vừa nghĩ tới người con gái bị thất lạc bên ngoài kia, bà hận không thể cho nàng những gì tốt đẹp nhất.

“Con hiểu mà mẹ.”

“A Nhu, con cũng là con gái của mẹ.” Mẹ nói. Ta tin lời mẹ. Dù sao tình cảm cho tới giờ đều không phải là giả.

Cho dù thân thế bị vạch trần, nhưng người trong nhà trừ việc tốn công tìm kiếm nàng ra thì vẫn đối xử với ta như trước. Chẳng qua so ra thì kém nàng rồi. Dù sao nàng không có những thứ mười lăm năm qua ta có được.

Thật ra ta hy vọng có thể tìm được nàng sớm. Như vậy tâm lý mọi người đều dễ chịu hơn.

Đại khái được trời cao phù hộ, qua năm mới đã có tin tức truyền tới, chắc đã tìm được, người đang ở Từ Châu. Cả nhà kích động nguyên một đêm. Sáng sớm ngày hôm sau, anh ba nhà bác cả và anh trai ta đã đi đón người.

Thật ra mẹ cũng muốn đi theo, nhưng thân thể mẹ từ sau khi sinh không khỏe lắm. Vất vả lắm chúng ta mới khuyên ngăn bà được.

Khi hai anh đi rồi, mẹ chờ đợi liền mấy ngày. Bác gái sợ sau này mẹ thất vọng, lại kéo mẹ đi trang trí khu nhà, bố trí căn phòng thuộc về con ruột của mẹ.

Ta cũng thường xuyên đi tới, có đôi khi bọn họ cũng phải hỏi ý kiến ta. Theo bọn họ thấy, chúng ta là thiếu nữ cùng độ tuổi, chắc cũng cùng sở thích.

Chẳng qua ta lại nghĩ tới cha mẹ mà mình chưa từng gặp mặt. Không biết hiện tại bọn họ có ổn không. Mà tin tức trước đó truyền tới nói cô gái kia hiện chỉ một mình, không còn người thân khác.

Điều đó có nghĩa là bọn họ không cần cô, hoặc là còn một khả năng khác là họ đã chết trong trận thiên tai nhân họa gì rồi? Ta không hề hy vọng xảy ra một loại khả năng nào. Khả năng đầu, ta sợ sau khi mẹ biết, bọn họ sẽ xem thường ta. Dù sao ta cũng có huyết thống của hai vợ chồng nọ. Mà khả năng sau lại tàn nhẫn với ta. Như vậy có nghĩa là hiện ta chỉ còn có một mình. Trời đất mênh mông cũng không còn ai có huyết mạch giống ta nữa.

Hai tháng sau, các anh vất vả bụi đường trở về. Tin tức đã truyền tới trước đó, nói người là thật, bởi vì rất giống mẹ. Sau khi gặp mặt, ta mới biết là giống tới đâu. Cặp mắt hạnh y hệt, má núm đồng tiền y như đúc. Nếu không phải người hơi gầy, da hơi đen thì chắc là càng giống mẹ hơn.

Vừa nhìn thấy nàng, mẹ đã ôm chầm lấy như sợ mất đi, khóc không thở nổi. Ngay cả mắt cha cũng đỏ hoe. Bác gái nói, trở về được là tốt rồi.

Chỉ có một mình ta cô đơn lẻ loi như một người ngoài. Không, vốn ta là người ngoài.

Mẹ kéo nàng đi giới thiệu với mọi người, đến chỗ ta thì sững lại một hồi, hơi xấu hổ. Nhưng cô gái này phản ứng rất nhanh, gọi ta một tiếng chị. “Con ngoan lắm.” Mẹ nói.

Quả nhiên nàng thông minh giống mẹ. Tốt thật. Đúng ra ta nên vui vẻ, nhưng thế nào tâm lý cũng không thư thả nổi.

Lúc ăn cơm trưa, cả nhà càng hỏi han quan tâm với nàng. Ta hơi hâm mộ, cố gắng nuốt nước mắt trở về. Rõ ràng đã chuẩn bị tâm lý lâu như vậy, ta không nên thế này mới đúng.

Ăn cơm trưa xong, dẫn nàng đi xem khu nhà, mẹ chỉ vào từng thứ, nói rằng khu nhà này có tâm huyết của mọi người. Nhưng câu nói đầu tiên của nàng khiến ta bật khóc. Nàng nói: “Cho tới giờ chưa bao giờ con mơ được mình có thể ở trong khu nhà đẹp như vậy, giống như cảnh tiên ấy.”

Không phải chỉ có ta, trong lòng mọi người có mặt đều hoảng hốt. Rõ ràng sinh ra nàng nên được hưởng thụ những thứ này. Khu nhà này dù có tốt, nàng cũng không nên phải than thở như thế. Đây rõ ràng là thứ nàng đáng nhận.

Vốn tưởng rằng sau khi nàng trở về, ta sẽ không quen. Nhưng ngay hiện tại dường như không có vấn đề gì. Chỉ là ta không còn là duy nhất trong nhà.

Tính tình nàng rất tốt, dịu dàng tao nhã, là người ham học. Vốn cha muốn mời một sư phụ tới dạy nàng, nhưng nàng từ chối. Nàng nói có thể học hỏi ta.

Dường như nàng đối với ta rất tốt. Tốt tới mức ta hơi khó hiểu.

Có đôi khi mọi người quên ta, nàng sẽ cố tình nhắc tới ta. Ta nghĩ nếu đổi lại thân phận, chắc trong lòng ta sẽ có oán hận.

Dù sao những năm qua cũng khổ sở quá.

“Sao lại thế được? Mặc dù cha mẹ không giàu có nhưng vẫn cho ta những gì tốt nhất. Chị, cha mẹ chúng ta giống nhau, đều cho chúng ta tất cả.”

Nàng nói với ta như vậy.

Tâm sự thật lòng với nàng là một đêm vào nửa tháng sau đó.

Khi ấy quan hệ giữa chúng ta đã không tồi, đại khái là vì tâm tình đang vui nên nàng chủ động nói chuyện khi còn nhỏ với ta.

Đây cũng là lần đầu tiên ta hình dung được dáng vẻ cha mẹ ruột. Ta tin rằng nhất định bọn họ cũng là người rất tốt.

Nàng nói vốn nàng có một em trai, đáng tiếc là thân thể mẹ không khỏe, không giữ được em. Từ đó về sau, gánh nặng trong nhà đều do cha đảm nhiệm.

Nàng nói ở nông thôn, chuyện chỉ có một con gái cũng rất mất mặt. Nhưng cha mẹ đối xử với nàng cực kỳ tốt. Lúc rảnh cha còn dạy nàng viết chữ. Đáng tiếc khi đó nàng còn tưởng có nhiều thời gian, có thể học từ từ, không ngờ chớp mắt đã tới lúc sinh ly tử biệt.

Nàng nói nếu không phải Từ Châu xảy ra lũ lụt, phát sinh dịch bệnh thì nàng có thể dẫn cha mẹ cùng tới gặp ta rồi.

Trận lũ lụt ở Từ Châu là chuyện sáu năm trước. Lúc ấy ta còn quyên góp một trăm lượng bạc. Nơi xảy ra thiên tai cách ta quá xa.

Ấn tượng với ta chỉ là một chuỗi con số dài mà bác cả và cha nói chuyện.

Không ngờ, hóa ra ta cũng là một trong những người bị hại.

Đáng tiếc ta không giúp được gì cả. Nếu đảo ngược được thời gian, nhất định ta sẽ quyên góp thật nhiều tiền, nói với cha nhất định phải tới Từ Châu đón cả nhà nàng về.

Như vậy thì ta cũng có cha mẹ rồi.



Mẹ nói đợi mấy ngày nữa sẽ đưa Mộ Hòa vào trong gia phả, đợi Mộ Hòa học tốt quy tắc rồi sẽ dẫn nàng ra ngoài giao tiếp. Còn ta, coi như là con gái nuôi của nhà họ Triệu.

“A Nhu, con yên tâm. Trong lòng ta và cha con, con vẫn luôn là con gái chúng ta.”

“Con biết rồi.”

Hẳn ta nên tự cảm thấy đủ. Làm con gái nuôi cũng tốt, dù sao cũng hơn con côi. Càng huống chi mấy năm nay, những gì ta học được vĩnh viễn đều là của ta.

Chẳng qua chúng ta không thể ngờ được, cuối cùng lại xảy ra chuyện bất ngờ.