Ngoại truyện của Mộ Hòa.
Nghe được tin tức về thân thế khiến trong lòng ta lo lắng thấp thỏm.
Trong trí nhớ, ta là đứa con gái cưng của cha mẹ.
Cha là tú tài duy nhất trong thôn, ngày thường dạy đám trẻ đọc sách, cũng kiếm được tiền. Điều kiện gia đình ta coi như không tồi.
Mẹ luôn chuẩn bị cho ta những bộ trang phục đẹp nhất, mỗi lần đi lên trấn đều mua cột tóc rất đẹp cho ta. Cha có thời gian còn dạy ta học.
Nhưng khi đó ta không ngoan, chỉ nghĩ tới ra ngoài chơi đùa, luôn mất tập trung, bị cha la mắng.
Tới hai tuổi, ta ra ngoài luôn nghe mấy người lắm lời dèm pha chuyện nhà ta. Đơn giản là mẹ ta không biết đẻ, không thể sinh con trai. Nhưng cha ta đối xử với mẹ rất tốt, có con trai hay không không quan trọng.
Ta biết là bọn họ muốn cha ta nạp thiếp.
Hai.
Năm ta sáu tuổi, mẹ lại mang thai, cha cũng rất vui vẻ. Ta lặng lẽ cầu nguyện, hy vọng trong bụng mẹ là một em trai, nhưng vậy sẽ không bị người ta gièm pha nữa.
Nhưng ta không ngờ được em trai trong bụng mẹ còn chưa kịp gặp thì đã không còn. Cũng vì vậy, mẹ bị nhiễm bệnh.
Thầy thuốc nói, không giữ được em trai là vì thân thể mẹ quá yếu, lại lo lắng nhiều.
Lo lắng quá nhiều? Ta nghĩ tới đầu tiên chính là đám phụ nữ lắm lời kia. Ta nghe bọn họ nói nhiều lần như vậy, chắc mẹ còn nghe nhiều lần hơn. Nhất định là bọn họ làm hại.
Mẹ không khỏe, cần uống nhiều thuốc. Mà thuốc lên giá, thế nên thời gian đó trong nhà rất khổ. Không đơn giản là vì không có tiền tài, mà quan trọng nhất là vì sức khỏe của mẹ không tốt.
Theo cha thấy, tiền có thể kiếm từ từ, nhưng sức khỏe của mẹ mới quan trọng nhất. Tuy nhiên rất nhiều chuyện đều không theo ý người ta mong muốn.
Ba.
Năm ta tám tuổi, cuối cùng mẹ cũng buông tay. Ta nắm tay mẹ không chịu buông ra. Cha ôm chặt ta rời đi.
Đó là lần đầu tiên ta biết cái gì gọi là sinh ly tử biệt. Ta không muốn trải qua lần nữa.
Bốn.
Năm chín tuổi, mưa to liên tục mấy tháng, nước lũ vỡ đê, tạo thành hồng thủy. Mặc dù lũ lụt không lan tới gần thôn nhưng chúng ta không thoát khỏi dịch bệnh.
Vì sống sót, cha mang theo chút tiền tài còn lại và bài vị mẹ, kéo ta rời đi sống tha hương. Nhưng đó chưa phải đã hết.
Bệnh dịch rất đáng sợ. Rất nhiều người chết đi. Cha cũng rời bỏ ta.
Ta đã không còn nhà.
Năm.
Ta chỉ là một bé gái, sống quá khó khăn. May mà triều đình phát tiền, lại có quyên góp từ các nơi nên ta mới không chết đói.
Trưởng thành rồi, ta cũng bắt đầu suy nghĩ tới con đường sau này của mình. Dù sao không thể ở mãi cô nhi viện do triều đình lập. Sau mười bốn tuổi, bọn họ sẽ không chăm sóc nữa.
Trước đó, rất nhiều anh, chị đều bị đuổi đi như vậy, không có nghề nghiệp gì thì phải bán thân làm người hầu, có nghề nuôi sống bản thân cũng không dễ.
Thời thế khó khăn, phụ nữ càng khó hơn.
Nhưng ta lại không muốn làm nô tỳ.
Cha ta là tú tài, sao ta có thể bán thân được? Cũng may mà mấy năm gần đây, ta bán đồ thêu cũng tích góp được ít tiền, muốn làm nghề thêu sống qua ngày.
Nhưng hỏi ra mới biết, cửa hàng người ta không thiếu thợ thêu như ta. Dù sao ta thuê cũng không phải quá đẹp.
Như vậy chỉ có thể sống khổ cực thôi. Dầu củi đều cần tiền. Ta thuê một gian nhà nhỏ, giặt quần áo cho người khác, rất mệt mỏi. Mùa đông nước lạnh thấu xương, nhưng nước nóng cần tốn củi đốt. Tay ta trở nên rất khó coi. Ta nhìn muốn khóc. Nếu cha mẹ còn sống, chắc ta không như vậy.
Sáu.
Từ từ, ta vất vả như vậy lại có ý tưởng. Bé gái mồ côi nhiều như vậy, ta có thể thuê các nàng giặt. Từ đó ta sẽ thu được chênh lệch, ít nhất cũng không quá vất vả.
Tất cả mọi người đều là trẻ mồ côi, hiểu chuyện từ rất lớn, đều biết tầm quan trọng của tiền. Cho nên từ từ đơn hàng của ta nhiều lên.
Tuy vậy ta cũng không làm ăn được quá lâu dài. Dù không kiếm được tiền mấy, nhưng vẫn có người sẽ cạnh tranh với ta.
Bảy.
Thay đổi lớn xảy ra khi ta còn chưa qua tuổi mười sáu.
Một tin tức lớn khiến ta ngơ ngác.
Không ngờ ta không phải con gái của cha mẹ, chẳng qua năm xưa bị người ta ôm nhầm thôi.
Trong tháng đó, mẹ còn cố tình nhờ hai anh của ta tới đây, muốn đón ta trở về.
Nhìn trang phục của bọn họ là biết, chắc phải là thật.
Dù sao quần áo bọn họ mặc quý giá hơn của ta nhiều. Cho nên ta giao lại mối giặt quần áo cho một muội muội quan hệ tốt với ta trong cô nhi viện.
Nếu ta lên kinh thuận lợi, chắc cũng không cần sinh hoạt như vậy nữa.
Tám.
Dọc đường đi, ca ca đối xử với ta rất tốt, mua cho ta những bộ quần áo ta chưa bao giờ được mặc.
Ta ăn rất nhiều đồ ăn ngon, nhưng mỗi đêm đều nhớ tới cha.
Đến kinh thành, ta mới biết bọn họ lại là thiếu gia của Ninh quốc phủ, thật sự đáng sợ hơn trong tưởng tượng.
Mẹ ruột ôm ta khóc rất lâu. Chúng ta thật sự rất giống. Người kéo ta đi giới thiệu với mọi người.
Đến trước mặt cô gái đã thay thế thân phận của ta kia, dường như mẹ không biết phải giới thiệu ra sao. Cô gái kia tên là Nhu, ăn mặc rất khí phái, rất giống mẹ nuôi ta. Vì thế ta chủ động gọi nàng là chị.
Giá cha mẹ ta còn sống, như vậy bọn họ có thể cùng vào kinh với ta, gặp mặt con ruột của mình. Trong lòng ta khó chịu, không dám nghĩ nữa.
Chín.
Mẹ đưa ta đi xem khu nhà người đã bố trí cho ta từ rất lâu. Theo ta thấy, đây đúng là tiên cảnh ở trần gian. Nhưng khi ta nói, bọn họ lại khóc.
Ở chung hơn nửa tháng, ta có thể phát hiện mọi người đều nghĩ muốn bồi thường cho ta. Mỗi lần mẹ nghe anh trái kể lại những ngày tháng của ta ở Từ Châu đều che mặt khóc.
Nhưng theo ta thấy, trời cao đã chăm lo cho ta đủ rồi.
Mười.
Về một góc độ, Nhu tỷ là người cùng tuổi ta trong nhà, cũng khiến ta thân cận. Bởi tỷ là con gái mẹ nuôi, rất giống mẹ nuôi. Nhìn nàng, ta lại nhớ tới mẹ, nhớ tới thời gian gia đình ta hạnh phúc.
Ta biết, cha mẹ ta cũng không muốn mong chứng kiến chúng ta tranh chấp vì hai người chúng ta một là con gái ruột, một là con gái nuôi bọn họ đã nuôi nấng mười sáu năm, cho nên khi thấy chúng ta thân thiết cũng rất vui mừng.
Tuy nhiên ta có thể cảm nhận được Nhu tỷ luôn đối xử với ta rất cẩn thận, cảm thấy có lỗi với ta, đoạt cuộc sống tốt của ta.
Cho nên ta chủ động kể cho nàng nghe cuộc sống khi còn bé của ta, nói cho nàng biết, ta cũng rất hạnh phúc, được cha mẹ hoàn toàn yêu thương.
Thế nên nàng không phải áy náy.
Ngược lại là ta, nếu không được cha che chở thì đã chết rồi. Nếu không có ta, có lẽ cha sẽ chết.
Mười một.
Rất nhiều thứ ta thật sự bội phục Nhu tỷ. Nàng quá lợi hại, không giống ta, trừ hồi bé học vài chữ ra, cũng chỉ biết một số việc nặng nhọc như giặt giũ quần áo.
Nhu tỷ thông minh như vậy, ta nhờ nàng dạy ta.
Dù ta đã học rất nghiêm túc, nhưng so với Nhu tỷ vẫn còn kém rất nhiều. Mẹ nói muốn cho chúng ta ai về chỗ nấy, nhưng thế thì Nhu tỷ có vui không?
“A Nhu là một cô gái thông minh. Con cứ yên tâm.”
Mười hai.
Nhưng giờ mọi chuyện lại không được như chúng ta dự tính.
Hoàng đế đột nhiên ban hôn. Cả nhà rối loạn. Khi cha mẹ đang phát sầu vì chuyện ban hôn, Nhu tỷ lại đứng ra nói, để nàng đi.
Nàng còn nhắc tới rất nhiều ví dụ. Ta cảm thấy nàng nói đúng. Hơn nữa hoàng đế ban hôn gả cho Vương gia, không phải là rất tốt sao? Tại sao tất cả mọi người đều không vui.
Mãi tới khi mẹ giải thích, ta mới hiểu vị Vương gia này là ai.
Đột nhiên ta mới rõ, vì sao cha mẹ lại ầm ĩ như vậy. Nhưng vốn đây là hôn ước của ta, sao có thể để Nhu tỷ thay ta được?
Thế là không công bằng cho Nhu tỷ. Nhưng Nhu tỷ đã nói, ta chưa học tốt quy tắc, chẳng may chọc giận Vương gia thì tất cả mọi người đều gặp nạn.
Mười ba.
Mẹ đã bàn trước với ta về chuyện đồ cưới, nói phải chuẩn bị cho Nhu tỷ nhiều hơn. Đến khi ta kết hôn, có thể sẽ không nhiều như vậy.
Ta tỏ vẻ đã hiểu. Dù sao Nhu tỷ kết hôn vì ta, ta cũng nên biết thế nào là đủ.
“Con nghĩ vậy thì mẹ cũng yên lòng.”
Còn về chuyện gia phả, cha và mẹ cũng đã nói rõ cho ta biết. Không phải bọn họ không muốn cho ta vào, mà hiện tại đã không được nữa.
Có thể sống cùng bọn họ đã rất tốt rồi. Ta cũng không ngại chuyện là con gái nuôi. Dù sao bọn họ cũng biết ta là con gái ruột, như thế đối với ta là đủ rồi.
So sánh giữa trả giá và thành quả đạt được, ta cũng chưa có gì đáng nhắc tới.
Có cho Nhu tỷ nhiều hơn ta cũng hiểu được.
Mười bốn.
Ngày Nhu tỷ kết hôn ta cũng chưa gặp Vương gia. Chẳng qua nghe mẹ mấy lần hỏi chị chuyện ở vương phủ, sợ Nhu tỷ sống không tốt. Nhưng nghe chị nói hình như cũng không tồi.
Chẳng qua chờ chị đi rồi, mẹ mới nói: “Từ nhỏ A Nhu toàn nói chuyện vui, không kể chuyện buồn.”
Cũng may trong vương phủ, chị là lớn nhất, ta và mẹ đều có thể qua thăm nàng thường xuyên.
Nghe nói Vương gia không thích ở trong phủ. Ta còn tưởng vợ chồng ai cũng như cha mẹ, ngày ngày ở cạnh nhau, không ngờ chị và Vương gia lại như vậy.
Tôn trọng nhau như khách, không cảm thấy khó chịu sao?
Mãi tới ngày đó đi thăm chị, vừa hay gặp Vương gia, chỉ liếc một cái, ta đã suy nghĩ cẩn thận tại sao chị lại thấy coi nhau như khách là không tồi.
Bởi vì Vương gia dù không ba đầu sáu tay như lời đồn, nhưng sát khí phủ khắp toàn thân. À không, hẳn là uy nghiêm, nhưng ta nhìn thấy không thở nổi.
Chị bi thảm quá. Cũng là vì ta. Ta nói với chị, nhưng chị lại an ủi ta, nói nàng sống rất tốt.
Sao có thể thế được. Ngủ cùng giường với người như vậy, ta còn sợ nửa đêm hắn rút đao chém chị.
Mười lăm.
Không bao lâu sau, cha mẹ nói rằng đã chọn đối tượng tốt cho ta rồi.
Đối phương vốn là học trò của cha, trước đó đã đỗ tiến sĩ, gia cảnh cũng coi như đàng hoàng, lớn hơn ta hai tuổi, nhân phẩm lại không tồi, giữ mình trong sạch, chỉ bởi để tang nên chưa lập gia đình.
Hiện giờ hắn không cha không mẹ, mua một tòa nhà nhỏ trong kinh thành, họ hàng đều ở quê. Ta gả tới nhà đó cũng thanh nhàn.
“Hắn là người thông minh, sẽ đối xử tốt với con.”
Cha nói. Ta nghĩ hồi lâu mới hiểu, cha nói là hắn sẽ tốt với ta là bởi hắn thông minh, hiểu rõ ta là con gái nuôi của Ninh quốc phủ, không dám lạnh nhạt với ta.
Nhưng mẹ càng phân tích kỹ cuộc hôn nhân này cho ta biết. Nói đơn giản là coi như ta cưới người thấp hơn một bậc.
Sau khi kết hôn, hắn sẽ phải nể mặt Ninh quốc phủ, không dám coi thường ta, ngược lại sẽ cưng chiều ta.
Nghe thế thì đúng là tốt hơn cuộc hôn nhân của chị nhiều.
Mặc dù đã học quy tắc được hơn hai năm, nhưng dù sao ta cũng không giống như con gái nhà lớn lên từ nhỏ ở kinh thành. Nếu chọn cho ta gia đình quá tốt để kết hôn, như vậy nhất định sẽ mệt mỏi.
Cho nên ta đồng ý.
Nhưng cha và mẹ vẫn tạo cơ hội cho ta gặp mặt Từ Hằng. Sau khi gặp gỡ, ta cảm thấy cuộc hôn nhân này rất tốt.
Ngoại hình Từ Hằng rất tuấn tú, có vẻ dễ gần. Mà quan trọng nhất là hắn là người đọc sách, nhìn hơi gầy yếu, có vẻ không vũ phu.
Mười sáu.
Mẹ tự chuẩn bị đồ cưới cho ta, đưa cho ta rất nhiều ngân phiếu.
“Con không giống A Nhu. Nó được gả vào hoàng gia, phải chú ý thể diện. Con cưới nhà thấp hơn, có rất nhiều thứ không cần chuẩn bị. Mẹ đổi hết cho con thành ngân phiếu rồi.”
Ngân phiếu tốt mà. Ta thích. Càng huống chi ta không giống chị. Có vài thứ ta căn bản không thưởng thức nổi, cũng không dùng tới. Nhưng chị lại tặng thêm quà cưới cho ta, có rất nhiều thứ tốt.
Kết hôn xong, cuộc sống của ta rất thoải mái. Ta sống cùng Tử Hằng rất ổn.
Quả nhiên gả cho nhà thấp hơn có nhiều lợi ích, không giống cha mẹ, cả ngày chỉ bữa cơm cũng còn khó gặp mặt, làm gì cũng có người bàn tán.
Hiện giờ trong nhà chỉ có hai người chúng ta làm chủ, đám người hầu cũng đều mong chúng ta tốt đẹp.
Mỗi khi Từ Hằng trở về đều mang chút đồ ăn cho ta, lúc rảnh rỗi lại cùng ta đi dạo bên ngoài. Thảo nào cha nói hắn cơ trí, không cổ hủ.
Mười bảy.
Lập gia đình hơn một năm, ta có bầu, cũng rất chờ mong đứa bé này. Mẹ và chị cũng tới thăm ta, lại tặng rất nhiều đồ.
Sau khi Từ Hằng biết lại nói: “Người làm chồng như ta sắp được vợ nuôi rồi.”
“Vậy chàng không vui sao?”
“Đương nhiên là vui.”
Chẳng qua ta nhớ tới những quy định trước kia đã học, sau khi vợ mang thai sẽ cho hầu gái bên cạnh thay mặt mình. Nhưng ta không muốn. Ta vẫn hy vọng hắn chỉ có mình ta.
Mà ta lại biết ý nghĩ này của ta không đúng. Ngay cả lần trước mẹ tới cũng nhắc khéo ta rồi.
Ta không hiểu, tại sao gia đình bình dân lại khác gia đình quyền quý như thế chứ. Là bởi nhà quyền quý mới có tiền nuôi nhiều thiếp vậy sao?
Ta không muốn không được à?
Tìm cơ hội nói chuyện này với hắn, không ngờ Từ Hằng còn phản ứng lớn hơn cả ta. “Ta không phải quỷ đói trong sắc quỷ, chẳng lẽ không sống xa được phụ nữ à?”
“Nhưng mà tất cả mọi người đều làm như vậy.” Ta cũng không vui.
“Vậy thì coi như ta sợ vợ đi.” Hắn bẹo má ta, nói.
Suy nghĩ của hắn rất thoáng, mấy câu sợ vợ cũng không phải mới nói lần đầu, ngược lại chỉ cần ta là đủ. Trong đời người, chỉ cần vui vẻ là được, quan tâm gì tới lời nói của người khác.
Quả thật hắn cũng thấy vui vẻ. Năm đó khi bà nội tổ chức mừng thọ, tất cả mọi người trở về, ngay cả Lệ Vương cũng nể mặt. Lúc đó ta sợ Từ Hằng sẽ không tự nhiên.
Dù sao mấy người khác đều giữ quyền cao chức trọng, chỉ có hắn là một viên quan nhỏ.
Kết quả vừa quay đầu lại, ta đã thấy không ngờ hắn đang đứng trước mặt Lệ Vương, miệng nhỏ nói lóe xóe gì đó, cũng không biết là nói gì mà mặt Lệ Vương chẳng hề thay đổi.
Ta sợ Lệ Vương sẽ vung tay tát một cái chết hắn luôn. Dù sao thì với thân thể nhỏ yếu như hắn, Lệ Vương có thể đánh chết chục tên.
Sau khi trở về, ta nói chuyện với hắn, hắn lại phản bác ta rất nghiêm túc, nói là cùng lắm đánh chết được năm người như hắn thôi. Chuyện này đáng để kiêu ngạo lắm sao?
Mười tám.
Con của chúng ta là một bé trai. Lúc sinh xong, ta thở phào một hơi, lại thấy hầu gái bối rối nói với ta, Từ Hằng còn chưa kịp thấy đứa bé đã ngất xỉu.
Đợi hắn tỉnh dậy bèn nắm tay ta nói đừng sinh thêm nữa. Ta nói: “Sao nói như là chàng sinh con vậy?”
“Nhưng ta đau lòng mà.” Nghe nói hắn đột nhiên hôn mê, người bên ngoài không đỡ kịp, đầu đập xuống đất, ta lại cảm thấy người này đúng là quả tạ. Cũng may mà hắn còn biết tích cực phấn đấu.
Tiệc rượu mừng đầy tháng làm rất hoành tráng. Hắn mời mấy vị bạn đồng liêu tới, mà em bé cũng rất nể mặt hắn, không gào khóc lớn.
Còn ta cuối cùng cũng hết cữ một tháng, tắm rửa sạch sẽ một hồi, cảm thấy quả nhiên hiện giờ người ở trong điều kiện tốt lại yếu ớt hẳn.
Mười chín.
Không bao lâu sau, Lệ Vương xuất chinh. Chị lại có tin vui. Đôi khi ta sẽ đón Dao Dao tới đây chơi đùa. Từ sau khi em bé lớn lên đẹp hơn, Dao Dao cũng không bài xích hắn nữa, chẳng qua thỉnh thoảng lại sợ hãi hắn sẽ biến trở lại dáng vẻ xấu xí lúc mới sinh.
Dù sao cuộc sống gia đình ta cũng không tồi, nhưng có người lại ngứa mắt. Chị dưỡng thai không thể ra ngoài, gần đây ta lại nghe nói một số tin tức xấu.
Mặc dù đều chỉ là một số tin đồn vu vơ, nhưng nghe thấy rất khó chịu. Vẫn là Từ Hằng khuyên ta, ta mới nhịn nổi. Chủ yếu là nguồn gốc những tin đồn này cũng không sai, tóm lại là ghen ghét chị.
Ta nói chuyện nghiêm túc với Từ Hằng: “Chàng cũng phải nỗ lực, thay đổi vị trí, ta mới có chỗ dựa xử lý bọn chúng.”
Hắn buông hai tay bất đắc dĩ, nói: “Vi phu cũng muốn đó, nhưng nương tử ngẫm lại xem. Chồng nàng chỉ là một người đọc sách, không xách lâu gánh nặng được, làm gì có công tích để được thăng chức.”
“Ôi.”
Hắn cũng thở dài tiếp: “Ôi.”
Hai mươi.
Cuộc sống chậm rãi trôi qua. Từ Hằng cũng đã được thăng chức, mặc dù chỉ tăng lên rất nhỏ nhưng chúng ta vẫn rất vui vẻ, còn tổ chức chúc mừng một hồi.
Ăn uống no say xong, hắn lại nói trước: “Thật sự chúng ta vô cùng hợp ý. Nếu người khác chỉ được lên chức chút xíu như vậy, chắc chắn không có tâm trạng chúc mừng.”
“Một chút cũng là thành tích mà.”
Ta cảm thấy Từ Hằng đã rất lợi hại rồi.
Dù sao mỗi vị trí trong triều đều chỉ có một. Năm đó mặc dù hắn còn chưa đỗ Trạng nguyên, Thám hoa, cũng chưa ưu tú tới mức người ta phải loại kẻ khác đi để cho hắn vào vị trí.
Là tiến sĩ, nhưng tiến sĩ ở lại kinh thành cũng rất nhiều. Đây là nhờ cha đã hỗ trợ rồi. Hắn cũng biết thế là đủ.
“Con trai lớn rồi, hay là chúng ta sinh thêm một đứa đi.” Ta nói.
“Cuộc sống hiện tại tốt như vậy, đừng nói mấy chuyện không vui.”
“Sao chuyện này có thể tính là chuyện không vui?”
Hắn buồn bực, hờn dỗi đáp: “Nàng cũng biết là ta sợ mà. Một đứa con là đủ rồi.”
“Ta muốn có một đứa con gái giống như Dao Dao ấy.”
Hai mươi mốt.
Chuyện con cái còn chưa có kết quả, thời thế ở kinh thành thay đổi. Lệ Vương đăng cơ.
Đây cũng coi như một chuyện mừng. Từ Hằng nói cho ta biết: “Không ngờ ta còn có anh em cọc chèo là hoàng đế.”
Ta thấy hắn vui vẻ ngu ngơ như vậy, cũng không muốn nói cho hắn biết, vợ hắn còn suýt nữa có thể là hoàng hậu cơ.
Nhưng thật ra từ sau khi Lệ Vương đăng cơ, mẹ lại hay tới đây. Ngay từ đầu ta còn chưa có phản ứng, sau đó chậm rãi ta mới nhận ra, mẹ sợ ta cảm thấy bất công. Dù sao thì ai chẳng muốn là hoàng hậu?
Nhưng ta không muốn. Ta cảm thấy mình không xứng.
Cho nên ta phải nói rõ cho mẹ biết, ta cũng không nghĩ lung tung. Chị mới là con gái trong gia phả của nhà họ Triệu. Mà chẳng qua ta chỉ là con gái nuôi, vốn không có tư cách đó.
“A Hòa, con như vậy thì mẹ cũng yên tâm rồi.” Mắt mẹ đỏ bừng nói với ta. “Cuộc sống hiện tại của con rất tốt, không cần phải hâm mộ người khác.” Ta nói.
Mặc dù ngay từ đầu ta còn hơi hâm mộ chị, nhưng ta cũng không phải người không có đầu óc. Dù ta nói, người khác tin thì thế nào?
Đó là chuyện khi quân, chắc chắn phải chém cả nhà. Chị còn tốt, không chừng hoàng đế nể tình cảm vợ chồng nhiều năm mà tha cho một mạng. Chứ ta mà lắm miệng thì chắc chắn phải chết. Ta chưa chán sống.
Đã nhiều năm vậy rồi, dù sao cũng không thể quay lại vị trí ban đầu. Chị bị phế thì ta có thành hoàng hậu được đâu. Hoàng đế cũng không thèm nhặt đồ dùng rồi.
Ta càng hy vọng chuyện này trôi đi. Dù sao đối với ta, có một chị làm hoàng hậu là một chuyện tốt.
Nhưng ta không ngờ được bởi hoàng đế không đồng ý tuyển người đẹp, không ngờ có đại thần đương triều nhàn rỗi lại nghi vấn thân thế của ta và chị.
Mặc dù hoàng đế không tin, nhưng cũng không ngăn nổi lời đồn bay đầy trời.
Ngay từ đầu, Từ Hằng kể chuyện này cho ta nghe như chuyện cười. Còn may là hắn không thấy vẻ mặt lúc ta vừa nghe thấy.
“Cũng có người tin những tin đồn này à?” Ta giả vờ không để ý, hỏi.
“Bới móc ấy mà, cần gì biết thật giả.”
Mà khi tin đồn truyền tới mức xôn xao, ngay cả Từ Hằng đã hơi hoài nghi, ta vẫn vỗ vỗ đầu hắn như mọi khi: “Có phải chàng đọc sáng nhiều đến choáng váng rồi không? Nếu ta thật sự là con gái ruột của cha mẹ, ta không lấy hoàng đế làm chồng, lại cưới chàng sao?”
Cũng may mà thời gian là một thứ tốt. Hiện giờ tất cả mọi người đã quên mất danh tiếng của Lệ Vương năm xưa, chỉ nhớ rõ hắn đang là thiên tử rồi.
Bị ta nói một hồi, Từ Hằng cũng đồng ý: “Đúng vậy, nàng nói mấy kẻ kia nghĩ gì chứ.”
Hai mươi hai.
Chẳng qua ta vẫn cảm thấy bất an. Đáng tiếc là gần đây mẹ lâm bệnh, cũng không tiện vào cung, cho nên ta đành đi đại diện.
Dọc đường đi, nghĩ chị không hổ là chị, chuyện lớn như vậy lại không hề hoang mang chút nào.
Kết quả khi nàng đuổi hết cung nữ xuống, ta vừa kể là thấy sắc mặt nàng xấu hẳn, mới cảm thấy không ổn. Không ngờ nàng lại không biết chuyện. Đột nhiên ta cũng hơi luống cuống.
Nàng lại còn an ủi ngược ta, nói không sao đâu. Đợi lát nữa nàng sẽ đi hỏi hoàng đế.
Nhắc tới hoàng đế, ta không tránh được nhớ tới lần đầu gặp Lệ Vương, hay hoàng đế bây giờ. Bóng ma tâm lý vẫn còn đây. “Hay là bỏ đi. Dù sao hiện giờ bệ hạ cũng không có hành động gì.”
“Nhưng cũng không thể để lan truyền mãi như vậy được. A Hòa, em đừng sợ. Chỉ cần chúng ta kiên quyết không nhận là không sao hết.”
Có thể chị đã nói gì với hoàng đế, hoàng đế xử lý gấp mấy đại thần dẫn đầu chuyện này. Thế là không ai dám lan truyền lời đồn nữa.
Chị đúng là lợi hại, có thể lừa được cả hoàng đế, tố chất tâm lý tốt quá.
Hai mươi ba.
Cuộc sống vợ chồng ta và Từ Hằng vẫn rất ổn. Điều đáng tiếc duy nhất chính là vất vả lắm mới thuyết phục được hắn sinh thêm một đứa con, kết quả lại cũng không phải một cô bé mềm mại thơm tho.
Mọi thứ khác đều suôn sẻ như ý, cuộc sống tốt đẹp.