Ngoại truyện của Lệ Vương.
Vương phi của bản vương là do bản vương tự tuyển chọn, báo cho phụ hoàng. Người bên ngoài tưởng là phụ hoàng tự nổi hứng tuyển chọn.
Ngày bản vương quay về kinh thành, nàng cũng giống những cô gái khác, ngồi dựa cửa sổ ở lầu Trạng Nguyên nhìn xuống.
Ngày gặp gặp nàng, tới nay bản vương còn nhớ rõ.
Hôm đó nàng mặc một bộ quần áo màu vàng nhạt, khiến da dẻ trắng nõn của nàng càng lộ vẻ mềm mại. Mái tóc nàng cài một cây trâm.
Khi đó bản vương còn chưa biết nàng là con gái nhà ai.
Ta chỉ cảm thấy nàng không giống người thường, không phải là do trang phục hay vẻ đẹp mà ở hai mắt nàng.
Rất ít thấy một cô gái mười sáu tuổi lại có cặp mắt trầm tĩnh, không gợn sóng như vậy.
Lần thứ hai là phụ hoàng triệu bản vương tới, mới biết nàng là con gái thứ ba của Ninh quốc phủ.
Bản vương vào cung, phụ hoàng đưa bản vương rất nhiều bức họa để ta chọn một vương phi. Bức họa của nàng cũng ở trong đó.
Hai.
Thật ra bản vương không hiểu rõ, tại sao tuổi này đã phải cưới vợ sinh con. Chẳng lẽ không thể sống một mình sao?
Phụ hoàng nói, bên trong phủ cần có phụ nữ quản lý. Nhưng rõ ràng trong phủ đã có quản gia rồi.
Càng huống chi, căn bản vương phi chỉ là một mối phiền hà. Không phải bản vương chưa từng cưới vợ bao giờ. Vị hôn thê đầu tiên do phụ hoàng chọn, còn chưa thấy mặt đã ốm chết rồi.
Vị hôn thê thứ hai cũng chết, thế nên bản vương bị mang tiếng khắc vợ.
Người được phụ hoàng chọn, nói là có số mệnh hợp với bản vương.
Vốn bản vương cũng không quá để ý tới phụ nữ. Đêm hôm thành thân, bản vương mới phát hiện ra người phụ nữ kia lại có tư tình với thái tử.
Mà ta không muốn đội nón xanh. Nếu đã cưới rồi mà vẫn còn lưu luyến với người đàn ông khác, thế thì chết đi là xong.
Kết quả buồn cười là không bao lâu sau, danh tiếng khắc vợ của bản vương nổi như cồn. Bản vương dẫn binh chinh chiến, không giết người thì bảo vệ quốc gia sao được. Không giết một người thì cũng phải giết vài ba người.
Ba.
Cho nên khi nhìn đống tranh trước mặt, bản vương cố ý chọn con gái thứ ba nhà họ Triệu, hy vọng đó là một người thông minh.
Phụ hoàng đồng ý, nói rằng quy tắc Ninh quốc phủ rất nghiêm, là lựa chọn tốt. Người được chọn dâng tranh lên phụ hoàng thì có gia đình nào là kém cỏi đâu.
Cũng may lần hôn lễ này không có vấn đề gì. Vương phi là một người rất biết giữ quy tắc.
Bản vương cũng rất hài lòng. Xem ra vẫn phải tự mình chọn vợ.
Cho quản gia quan sát nàng vài ngày, phát hiện không có vấn đề gì, bản vương giao quyền quản gia cho nàng. Nam chủ ngoại, nữ chủ nội. Chỉ cần nàng đàng hoàng, bản vương cũng không ngại nuôi báo cô một người phụ nữ.
Thời gian bản vương ở trong phủ không dài, không bao lâu quản gia tìm tới, có vẻ muốn nói lại thôi, hỏi tại sao bản vương lại không tới chỗ vương phi?
Bản vương nghĩ, muốn ngủ một mình là sai chắc?
Thôi đi. Vậy thì mùng một, ngày rằm tới đó. Còn may là vương phi cũng rất biết điều. Nghe nói nàng thường xuyên mời mẹ và em gái nuôi tới chơi, không đi đâu cả, cũng không quen biết người đàn ông nào khác.
Bốn.
Nàng có bầu rồi, rất tốt.
Gần đây có một số việc khiến bản vương cảm thấy, sự nghiệp của đàn ông là quan trọng nhất. Cho nên bản vương định sẽ cố vươn lên, chẳng may thành công thì sao?
Bụng vương phi càng ngày càng lớn. Lúc nào bản vương cũng sợ cái bụng ấy sẽ nổ bất thình lình. Bản vương hơi sợ rồi.
Thời gian trôi qua rất nhanh. Nàng cũng đã sinh một cô con gái. Bản vương nhìn thoáng qua, tuy không đẹp lắm nhưng dù sao cũng là con ruột của ta, cũng được, nhỏ nhỏ mềm mềm, có vẻ đụng vào là hỏng.
Thôi đi, bản vương cố nhịn, chờ nàng lớn lên sẽ chơi đùa với nàng, chỉ sắp xếp mọi thứ. Tất cả đồ dùng của con gái đều phải tốt nhất.
Dù sao bản vương cũng giàu có. Ta cũng nghĩ kỹ tên của nàng, cuối cùng quyết định là chữ Dao. Bản vương cảm thấy tên này rất hay.
Năm.
Đại ca, nhị ca chắc là rơi vào bẫy thật rồi. Mấy ngày đó bản vương cần đưa vương phi và Dao Dao đi điền trang ở một thời gian.
Ai ngờ vừa vào cửa lại đụng phải Dao Dao đang bò trên mặt đất.
Giờ nàng lớn hơn rồi, trông rất xinh xắn, lại đứng từ mặt đất lên, có vẻ cũng khỏe khắn, tay mắt lanh lẹ bám vào áo bản vương, không ngờ còn có thể lắc lư rất mạnh nữa.
Nhưng bản vương vẫn muốn bà vú ôm nàng đi. Dù sao trẻ con lớn bằng này trông cũng chưa rắn chắc lắm.
Chẳng may ngã sấp xuống thì phải làm sao?
Nhưng không ngờ nàng lại không cho bà vú tới gần. Thật đáng sợ. Bản vương không dám động đậy nữa.
Mãi tới khi vương phi đi ra, đuổi người hầu xuống, dạy bản vương bế con. Cũng thích thú đấy. Dao Dao mềm mềm thơm thơm, ôm vào tay thích thật.
Từ ngày đó trở đi, bản vương và Dao Dao thân nhau hơn. Nàng cũng rất thích bản vương. Hỏi nàng thích bản vương hay mẫu phi hơn, nàng nghĩ một lát rồi trả lời là mẫu phi.
Sáu.
Hoàng gia chọn người đẹp xong, lại đẩy hai tú nữ tới đây.
Không biết có phải đầu óc vương phi có vấn đề không, suốt ngày thúc giục bản vương qua thăm. Phụ nữ có gì đẹp đâu, đều có một mũi, hai mắt. Ta không hứng thú.
Thúc dục nửa tháng còn chưa từ bỏ, thôi đi, ta nể mặt nàng một lần. Kết quả là quỷ mới biết trong phòng bọn họ dùng thứ hương gì, khó ngửi chết mất.
Bảy.
Không bao lâu sau, biên quan cũng có động tĩnh. Bản vương cũng chịu đủ không khí áp lực ở kinh thành rồi, đi ra ngoài cho thoải mái, lại kéo mấy huynh đệ xuống ngựa.
Còn tại sao lại quên nói cho Vương phi biết, đó là bản vương trong thời gian ngắn không nhớ ra. Loại chuyện này nàng có thể làm gì đâu?
Không biết nàng nghe từ đâu biết được, không chỉ tập hợp một đống đồ vật, còn tặng ta một lá bùa bình an.
Thứ đồ chơi này vô dụng, tốt hơn là cầm thêm vài bình thuốc. Thôi đi, tránh nàng khóc lóc lại khiến bản vương không về nổi. Bản vương miễn cưỡng nhận vậy.
Không bao lâu sau nàng viết thư nói là lại mang thai, xem như là một việc vui. Hy vọng là con trai, sau này nếu có người bắt nạt Dao Dao, hắn có thể đánh đối phương giúp Dao Dao.
Còn thiếp thất thì tống ra ngoài cầu phúc đi, tránh cho lén lút làm chuyện gì không nên. Vương phi có thai, khó tránh tinh thần không tốt, đừng có ảnh hưởng tới Dao Dao.
Tám.
Chớp mắt đã qua mấy năm. Bản vương trở về, con cũng đã lớn. Tuy Dao Dao lớn rồi nhưng vẫn rất hoạt bát,lại vẫn nhận ra cha. Nhưng Sửu Sửu lại trốn ở phía sau lưng vương phi. Bản vương không thèm chấp trẻ con.
Con gái thì chỉ cần vui vẻ là được, học tam tòng tứ đức làm gì? Dao Dao mới mấy tuổi? Có bản vương ở đây, nàng lại không gả được cho ai sao? Vương phi lo lắng quá nhiều rồi.
Cho dù về sau nàng không muốn lập gia đình, bản vương sẽ nuôi nàng cả đời, người khác dám nói gì sao?
Nhưng thật ra Sửu Sửu lại nên rèn luyện nhiều hơn, yên tâm thoải mái làm một Vương gia nhàn nhã.
Không cầu văn võ nổi tiếng, ít nhất cũng phải học qua mọi thứ. Cho nên ta cần ngụy trang giáo dục con cái.
Chín.
Phụ hoàng đã lớn tuổi rồi, chỉ sợ người khác theo dõi long ỷ dưới mông hắn. Bản vương vẫn muốn an phận một chút, chỉ len lén làm vài chuyện nhỏ, để bên ngoài coi bản vương chỉ là kẻ mới chưa biết gì.
Không ngờ lai có người lén truyền tin tức trong phủ ra ngoài. Quả nhiên phụ nữ không có ai tốt đẹp, không tính Dao Dao và mẫu phi. Vương phi cũng miễn cưỡng coi là tốt đi.
Đầu óc phụ hoàng càng ngày càng không rõ ràng.
Bản vương đã biểu hiện đạm bạc rõ ràng như thế, hắn còn muốn Dao Dao vào cung. Xem ra đến lúc thay đổi người ở vị trí này rồi.
Tốc chiến tốc thắng, trước khi chết để phụ hoàng thấy bản vương đăng cơ. Từ nay về sau phải gọi ta là Trẫm rồi.
Mười.
Lại vở kịch phụ tử tương tàn.
Làm hoàng đế thoải mái đấy, nhưng cũng vẫn phiền toái. Còn có kẻ bịa ra chuyện tiểu thư thật, tiểu thư giả của Ninh quốc phủ.
Không ngờ có người tưởng Trẫm cần quan tâm người tự tay lựa chọn là xứng hay không.
Mặc kệ, từ tiềm chất hay suy nghĩ của hoàng hậu, tránh cho nàng phiền lòng, Trẫm để Dao Dao tới làm bạn với nàng. Dao Dao đã lớn rồi, cũng nên học thêm ít quy tắc mới tốt. Trẫm không nỡ quản nàng, thôi để hoàng hậu đóng vai ác đi.
Chẳng qua không biết tại sao hoàng hậu lại biết chuyện, còn cố ý tới đây hỏi trẫm. Vốn Trẫm định chém gió đuổi đi, nhưng nhìn ánh mắt của nàng thì hình như chuyện này là thật.
Vợ chồng nhiều năm, dù thời gian ở chung không nhiều nhưng Trẫm vừa nhìn là biết nàng nói thật hay nói dối.
Đang định nói Ninh quốc phủ to gan lớn mật, nhưng vừa thấy vẻ sợ hãi của nàng, tiếng quát đã khựng lại trong lòng, không nói lên lời gì nữa. Trẫm chỉ bảo nàng đừng quan tâm mấy lời đồn vô căn cứ nữa.
Dù sao nàng cũng là người vợ mà Trẫm tự mình chọn lựa, là mẹ của các con trẫm. Những năm gần đây, Trẫm cho rằng nàng làm đúng bổn phận làm vợ, thế là đủ rồi.
Nếu truy xét tiếp, Dao Dao và Sửu Sửu phải làm thế nào?
Đám đại thần vớ vẩn này lại muốn Trẫm lấy người phụ nữ khác, thế thì càng phiền toái hơn.
May mà người Ninh quốc phủ cũng không vừa, kiên quyết không nhận mấy lời nói nhảm của bọn họ.
Thần tử mà triều đình Trẫm cần là những người chăm chỉ làm việc, không để ý tới mấy chuyện vặt vãnh. Không nghe lời thì đổi nhóm khác, chẳng lẽ Trẫm lại thiếu người?
Mười một.
Trầm ngừng tuyển người đẹp. Phụ nữ chỉ toàn là nguồn gốc của rắc rối.
Trẫm đi một bước là có thể gặp năm ba người, hô một tiếng là có kẻ nhảy qua. Mà quá đáng hơn là thậm chí có kẻ còn ăn gan hùm mật báo, dám ngã vào lòng trẫm
Trẫm không chịu nổi nữa, chẳng còn cách nào khác là ra lệnh cho hoàng hậu quản lý thật kỹ. Khi Trẫm còn nhỏ, phi tần nào của phụ hoàng chẳng tốn hết tâm tư, tranh mấy ngày sủng hạnh của phụ hoàng.
Hoàng hậu còn được, tính tình rất phóng khoáng, nhưng năng lực làm việc của nàng cũng không tồi.
Sau khi xử lý xong một đám cung nữ, trên đường Trẫm không còn gặp cảnh liếc mắt đưa tình nữa. Cũng không phí công Trẫm xử lý một đám đại thần cho nàng.