Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Phượng Hoàng Về Tổ Chương 6: Phượng Hoàng Về Tổ

Chương 6: Phượng Hoàng Về Tổ

3:19 chiều – 16/05/2024

Qua lễ mừng năm mới, thân thể hoàng đế càng ngày càng yếu đi. Mà đầu năm sau, hoàng tử út mà gần đây hắn thích nhất cũng nhiễm cảm lạnh rồi mất.

Khi chuyện này truyền tới, Dao Dao còn khóc, nói: “Chú mười sáu rất tốt, lần nào cũng chịu tội thay con.” Hoàng tử thứ mười sáu cùng tuổi với Dao Dao, thật đáng tiếc.

Cuối cùng là do ý trời hay ý người, ai mà biết được?

Khi nào còn chưa quyết định người thừa kế ngôi vị hoàng đế này, chuyện này còn chưa chấm dứt.

Hôm nay Vương gia chẳng có việc gì, bởi hoàng đế đang không khỏe nên hắn cũng không ngày nào cũng đưa Dao Dao ra ngoài chơi như trước kia.

Mộ Hòa cũng thường xuyên đến nói chuyện với ta. Hai chúng ta trò chuyện rất hợp, giống một đôi chị em tốt vậy.

Ba mươi bảy.

Hoàng đế băng hà, Vương gia đăng cơ rồi.

Nhìn đơn giản, trên thực tế là một đêm binh hoang mã loạn, không nơi nào yên phận.

Vũ vương cầm binh tạo phản, đáng tiếc xui xẻo bị hoàng đế khám phá ra, cuối cùng hai bên đều tổn thất. Hoàng đế còn chưa kịp xử lý thủ lĩnh là Vũ vương, dẫn người tìm tới thì đã chẳng thấy ai.

Mà Vương gia vừa vặn lại ở hiện trường, trong tay lại đang nắm binh quyền. Hiển nhiên ngôi hoàng đề không tới phiên người khác nữa.

Hoàng đế tức giận tắt thở.

Chuyện này đều là ta hỏi từ chỗ tùy tùng của Vương gia. Ta nghe hắn kể mà giống như nằm mơ, chưa thể tin nổi.

Vương gia, hiện giờ phải gọi là hoàng đế phong thưởng công thần theo lệ thường.

Hiển nhiên chúng ta cũng có phần. Không hề nghi ngờ gì nữa, ta trở thành hoàng hậu, Dao Dao thành công chúa. Mà Sửu Sửu lại trở thành Thái tử luôn.

Đại khái người bên ngoài cảm thấy bởi hắn coi trọng ta, thực tế là hắn chẳng có cảm giác gì với phụ nữ cả.

Ta cảm thấy có thể sau này hắn cũng không định sinh thêm con cái gì nữa.

Vương thị đi cầu phúc kia, vốn ta tưởng là được phong phi tần. Dù sao cũng là người từ trong phủ đi ra. Kết quả hắn lại keo kiệt, chỉ phong cho một chức quý nhân.

Tĩnh tâm ngẫm lại, ta cảm thấy thật ra ta mới là người vớ bở. Ai ngờ được mối nhân duyên năm đó không ai muốn lại có thể trở thành mối lương duyên trời ban.

Ba mươi tám.

Sau quốc tang, các triều thần dâng tấu xin hoàng thượng tuyển người đẹp.

Hoàng đế có vẻ chẳng hăng hái mấy, từ chối mấy lần. Ta chỉ coi việc này như kịch vui. Dù sao hiện giờ đã đạt thân phận này, nói thật lòng ta cũng không hy vọng hắn tìm thêm mấy cô gái trẻ xinh đẹp như hoa.

Không phải ta thích hắn, mà là thích địa vị hiện giờ của ta. Chỉ cần trong hậu cung duy trì tình trạng độc chiếm của mình ta, như vậy mới có lợi nhất đối với ta, đối với con ta, thậm chí đối với gia tộc.

Đương nhiên để thể hiện mình là vợ hiền, ta cũng sẽ không nói như vậy, ngược lại còn khuyên thử hai câu. Nhưng cho tới giờ hắn vẫn luôn coi lời nói của ta như gió thoảng bên tai, ta cũng quen rồi.

Chẳng qua ta không ngờ được đám đại thần lại chĩa mũi nhọn vào ta. Ta cũng bị oan uổng. May mà lần này hoàng đế đứng về phía ta, cảm thấy đám người này đầu óc có vấn đề.

Dù sao thì theo hoàng đế thấy, quan lại của hắn nên luôn nghĩ tới giang sơn dân chúng, làm việc đàng hoàng cho hắn chứ không phải suốt ngày theo dõi hậu cung của hắn.

Ba mươi chín.

Ta vốn tưởng việc này đốt lan tới ta, hoàng đế nổi giận coi như xong.

Không ngờ có một số người không đạt mục đích không bỏ qua, lại tuyệt đối không ngờ được là những kẻ này lại ghen tị tới mức đó, lôi ra thân thế của ta và Mộ Hòa nhiều năm trước.

Chuyện này truyền tới tai ta trong lần nàng vào cung.

Ta còn rất vui vẻ khi thấy Mộ Hòa vào cung thăm. Từ sau khi ta trở thành hoàng hậu, số lần nàng tới càng ngày càng ít.

Trong quá trình trò chuyện lần này, ta cảm thấy nàng như mấy lần muốn nói lại thôi, vốn tưởng nàng gặp việc gì khó khăn, lại bởi có cung nữ nên không tiện nói.

Ta bèn cho người lui ra, ai ngờ nàng lại nói với ta chuyện này.

“Chị chưa biết sao? Hôm nay bên ngoài đã đồn đại thái quá lắm rồi.”

Thật sự ta không biết. Gần đây Dao Dao vẫn đàng hoàng học hỏi chuẩn mực nữ nhi với ta. Hiếm khi thấy nàng có thể tĩnh tâm như vậy nên ta cũng vui vẻ chỉ dạy.

Khi Mộ Hòa nói ra, ta lại thấy có thể Dao Dao biết. Chắc nàng lo lắng cho ta nên mới tĩnh tâm ở bên ta vài ngày, cũng không để người khác nói cho ta biết.

Nói cho cùng cũng là do ta quản lý kẻ dưới không nghiêm. Chuyện lớn như vậy, không ngờ không ai nói cho ta.

“Chị, vậy thì phải làm sao? Có phải sẽ phạm tội lớn khi quân không?”

“Đừng hoảng hốt. Cha nói sao?”

“Tất nhiên cha thà chết cũng phải nói chị là con gái của Ninh quốc phủ. Nhưng mà…” Mộ Hòa lại hơi bối rồi, nói: “Vì việc này, mẹ đã ngã bệnh rồi. Chị, ta sợ…”

Bốn mươi.

Ai ủi Mộ Hòa xong, ta càng nghĩ càng cảm thấy cần phải thử dò xét thái độ của hoàng đế một phen. Dù sao chỉ cần hắn không nghi ngờ, vậy thì chúng ta cũng sẽ không sao cả.

Cơ bản là hắn không thèm qua đây, suốt ngày ở điện Dưỡng tâm.

Nghĩ rằng không thể đi tay không qua, ta bèn cho người làm chút điểm tâm. Một lúc sau, Dao Dao dẫn Sửu Sửu tới.

Nghe ta nói muốn đi tìm hoàng đế, lúc đó Dao Dao hơi hoảng hốt: “Mẹ, mẹ sao vậy?”

Ta gõ gõ trán nàng, nói: “Con bé con này, ai cho phép con tự quyết định?”

“Bọn họ nói những lời linh tinh, con gái không muốn mẫu hậu lo lắng.”

“Vậy thì con cũng phải nói cho mẫu hậu biết. Con bao nhiêu tuổi rồi chứ?”

“Con đã lớn rồi.”

Bốn mươi mốt.

Mặc dù đây là lần đầu ta chủ động tới điện Dưỡng tâm nhưng vẫn gặp hoàng đế thuận lợi. Còn chưa nói lời nào khách sáo, hắn đã hỏi thẳng: “Có việc gì sao?”

Ta chỉ có thể hỏi tới chuyện con gái thật, con gái giả đang náo động xôn xao hiện giờ. Hoàng đế chỉ nói: “Đơn giản là một đám tiểu nhân mà thôi. Chẳng lẽ Ninh quốc phủ còn không nhận ra được con cháu nhà mình sao?”

Mặc dù hoang đường nhưng lại là sự thật. Ta gật đầu phối hợp, ai ngờ đột nhiên hắn buông bút, đi tới trước mặt ta, nói: “Hoàng hậu, ngươi nói thật cho Trẫm biết, thật ra ngươi có phải là con cháu Ninh quốc phủ không?”

“Bệ hạ có ý gì?”

“Trẫm thấy quả thật hoàng hậu không giống Triệu nhị phu nhân. Mà thật ra người con gái mà cha nàng nhận nuôi lại hơi giống.” Hắn nói.

“Bệ hạ nói đùa rồi.” Ta cố gắng khiến giọng điệu mình vững vàng hơn. “Nếu A Hòa là con gái của cha mẹ ta thật, không cưới bệ hạ không phải rất kỳ lạ sao?”

Chồng nàng hiện giờ cũng làm tới quan ngũ phẩm, ai thấy cũng biết là bên nào tốt hơn.

Có cha mẹ nào không mong con gái cưới được người tốt đâu.

“Sợ là năm đó danh tiếng của Trẫm còn không bằng Lục Trí Viễn đâu.”

Kinh thành đúng là nhỏ bé thật, nhìn một lượt cũng không có mấy người gia thế phù hợp. Mà thế cũng biết trách ai?

Tất nhiên ta không cách nào phản bác lời hắn, bởi hắn nói rất có lý. Nhưng ta cũng không thể gật đầu. Gật đầu là tội khi quân.

Ai ngờ đột nhiên hắn bật cười: “Được rồi, hoàng hậu trở về đi. Chuyện này Trẫm đã biết. Vốn cũng chẳng phải chuyện gì lớn. Hoàng hậu sợ gì chứ?”

Không biết tại sao, hắn vừa nói câu này, đột nhiên ta lại cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.

Chắc là ít nhất đối với hắn, mấy đại thần ích kỷ, suốt ngày sinh sự kia không thể bằng người vợ đã sinh cho hắn hai người con được.

Hắn yêu thích Dao Dao và Sửu Sửu như vậy, sẽ không khiến ta phải quá khó xử.

Bốn mươi hai.

Cuối cùng chuyện đó cũng được hắn giải quyết, vẫn bằng phương pháp đơn giản, thô bạo như trước. Ai không phối hợp, bãi quan xét nhà.

Ta cảm thấy có vẻ cũng không ổn lắm, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hoàng đế không phải người ủy mị đàn bà được. Hắn làm vậy chắc vì mấy kẻ đó vốn đã có vấn đề.

Mẹ ta khỏi bệnh là cùng Mộ Hòa vào cung, nói chuyện này với ta, sau khi nói xong cũng cảm thán: “Thật ra chúng ta có lỗi với hai con.”

Mẹ nói là việc trên triều, cha thề son sắt, cam đoan ta là con gái của người. Nếu đổi vị trí, ta là Mộ Hòa mà nghe những lời này, sợ rằng trong lòng sẽ có khúc mắc.

Nhưng ta biết Mộ Hòa không giống ta. Nàng vẫn luôn lương thiện, không nhỏ mọn như vậy.

“Mẹ cũng nói với A Hòa rồi. Dù sao cũng phải xin lỗi nó.”

“A Nhu, hiện giờ mặc dù con đã qua được một ải, nhưng danh tiếng cũng không tốt lắm. Mà dù sao ta và cha con cũng không yên lòng về con. A Hòa ở bên ngoài, chúng ta thường xuyên thăm nom được, nó cũng có thể hiểu được.”

“Hiện giờ con cũng rất ổn. Bệ hạ đối xử với con rất tốt.”

“Ôi, A Nhu à, từ nhỏ con đã rất tự chủ, đây là chuyện tốt. Nhưng ta cũng không hiểu cái tính chỉ báo tin vui không báo tin buồn này của con là thế nào?”

Đại khái là bị thủ đoạn của hoàng đế dọa sợ, cũng không còn có ai nhắc tới chuyện thân phận thật gia của ta nữa. Dù sao nếu chết vì chuyện này thì cũng chẳng vinh quang gì.

Sau khi Dao Dao thành công chúa càng tự do thoải mái hơn, nhưng lại luôn được hoàng đế cưng chiều, ta cũng chẳng còn cách nào. Nàng chỉ ỷ vào việc bản thân thông minh, không thích học tập, chỉ nói vài câu vui đùa cho qua chuyện.

“Con như thế, coi chừng chẳng ai muốn lấy con.” Ta đùa với nàng.

Nàng cũng không thẹn thùng, nói: “Sao có thể thế được. Con là con gái duy nhất của phụ hoàng mà. Mẫu hậu yên tâm. Đến lúc đó đảm bảo là con chọn bọn họ.”

Thật sự rất tự tin. Nhưng những lời này cũng là lời nói thật. Mấy năm qua, hoàng đế chưa từng tuyển người đẹp, dường như muốn bỏ qua chuyện này luôn.

Mỗi người có duyên phận của riêng mình. Ta và Mộ Hòa như thế, bọn trẻ cũng vậy.

So ra thì ta cũng may mắn, ít nhất đã đạt tới đỉnh cao của cuộc đời mà phần lớn phụ nữ trên thế gian đều mơ ước.

Nếu con ta thành hoàng đế, ta thành thái hậu thì sẽ càng khiến người khác phải hâm mộ.

Hết bộ.