Sau khi nghe Giả Trường Tiên bẩm báo, Tiêu Cảnh Hành mới biết rằng, tình hình lũ lụt ở Bắc Lăng nghiêm trọng hơn nhiều so với dự tính.
Hắn vô cùng lo lắng, liền đề nghị Hoàng thượng cho mình đến Bắc Lăng cứu trợ.
Trong hai ngày sau đó, hắn dồn toàn bộ thời gian rảnh để bàn bạc kế hoạch với Giả Trường Tiên, tạm thời gác lại sự tò mò của mình về Tống Chi Yến.
Dẫu vậy, những nghi thức truyền thống và trách nhiệm của một tân lang không thể bị phớt lờ.
Một hôm, khi nội quan trong cung đến xác nhận danh mục lễ vật, hắn mới nhớ rằng mình cần đưa Tống Chi Yến về thăm nhà.
Lần gặp này lại nàng, đã chín ngày trôi qua kể từ đại hôn.
4
Hai người ngồi cùng xe nhưng không nói một lời.
Tiêu Cảnh Hành khẽ nhắm mắt nghỉ ngơi, thầm nghĩ: “Trên đời này liệu có đôi phu thê nào ít gặp giống phu thê như chúng ta không?”
Sau bữa tiệc mừng nàng về thăm nhà với đầy đủ nghi thức, cả hai nhanh chóng khởi hành về Đông cung.
Tống Chi Yến dường như không có ý định ở lại phủ Thừa tướng lâu.
Nàng tỏ ra vô cùng dè dặt, cả bữa tiệc lẫn lúc lên xe đều không hề vượt quá khuôn phép.
Trên đường về, nàng có chút bất an, mấy lần ngập ngừng như muốn nói gì đó, Tiêu Cảnh Hành kiên nhẫn chờ đợi.
Cuối cùng, nàng cũng mở lời, nhưng điều khiến hắn ngạc nhiên là: Nàng hỏi hắn nghĩ thế nào về muội muội của mình.
Tiêu Cảnh Hành hơi bối rối.
Thật lòng mà nói, cả bữa tiệc hắn không mấy để ý đến nàng ấy, chỉ nhớ hình như tên là Tống Minh Yên.
Nhưng việc đối đáp xã giao đã quá quen thuộc, hắn dễ dàng chọn hai từ khen ngợi an toàn nhất để trả lời nàng.
Không ngờ, Tống Chi Yến lại không hài lòng.
Nàng tiếp tục nói, lời lẽ có vẻ như muốn nhắc nhở hắn không cần lấy Tống Minh Yên.
Trong lời nói ẩn chứa ý cảnh cáo, khiến Tiêu Cảnh Hành cảm thấy thật khó hiểu.
“Có lẽ là… là thần thiếp quá để tâm đến Điện hạ. Muội muội từ nhỏ đã được mọi người yêu mến, nên thần thiếp có chút nhạy cảm… mong Điện hạ chớ trách.”
Tiêu Cảnh Hành không dễ bị lừa.
Chỉ nghe những lời này, hắn đã biết nàng lại đang dùng ngôn từ hoa mỹ để qua mặt hắn, giống như đêm tân hôn vậy.
Nàng tiếp tục nói những câu không thật lòng, hết lòng tâng bốc hắn, tự hạ mình xuống vị trí thấp bé.
Nghe thì rất khiêm nhường, nhưng lại chẳng có chút chân thành.
Tiêu Cảnh Hành nhìn thấu nhưng không vạch trần, ngược lại, trong lòng còn muốn trêu đùa nàng thêm một chút, không dễ dàng bỏ qua.
“Thái tử phi không thử, làm sao biết chắc chắn sẽ thất vọng?”
“Nữ chi đam hề, bất khả thuyết dã.”
Tiêu Cảnh Hành thầm nghĩ, trong mười câu nàng nói, liệu có được một câu là thật lòng?
Rất nhanh sau đó, Tiêu Cảnh Hành đã tìm ra đáp án: e rằng nửa câu thật lòng cũng chẳng có.
Sau tiệc mừng nàng trở về thăm nhà, Thái tử lại biến mất.
Hắn ở thư phòng mỗi ngày, còn nàng thì tự tìm niềm vui mỗi ngày, quả thực là vô cùng tự tại.
Dạo gần đây, Tiêu Cảnh Hành ngày càng thường xuyên phái Chung Hiểu quan sát hành động của nàng, và mỗi ngày lại có thêm những phát hiện mới.
“Khởi bẩm Thái tử điện hạ, hôm nay Thái tử phi dường như đang thêu thùa, nhưng cụ thể là gì thì thuộc hạ không rõ.”
“Khởi bẩm Thái tử điện hạ, hôm nay Thái tử phi tự vào bếp làm vài món ăn, suýt nữa thì đốt cả tiểu trù phòng.”
“Khởi bẩm Thái tử điện hạ, hôm nay Thái tử phi mặc quần dài, cùng các cung nữ chơi bóng… Quần dài này hình như là nàng tự chỉnh sửa.”
Tiêu Cảnh Hành cảm thấy đau đầu.
Lễ tế trời sắp tới, sau đó hắn phải đến Bắc Lăng, nhưng dường như vẫn chưa có cơ hội nghiêm túc trò chuyện với Thái tử phi của mình.
Điều này khiến hắn bất ngờ, vì trước khi thành hôn, hắn chỉ nghĩ đây là chỉ là hỷ sự giúp hắn củng cố địa vị.
Từ khi nào, việc chú ý đến Tống Chi Yến đã trở thành thói quen hàng ngày của hắn?
Ngày hôm đó, vừa bàn bạc xong với Giả Trường Tiên, Tiêu Cảnh Hành liền thấy một bóng dáng quen thuộc nhưng lạ lẫm đứng ở cửa thư phòng.
Hôm nay, Tống Chi Yến đổi tính hay sao? Lại chủ động đến tìm hắn.
Hắn chờ nàng giải thích ý định của mình, nhưng chỉ thấy nàng đứng im lặng trước cửa, mắt chăm chú nhìn Giả Trường Tiên rất lâu.
Trong lòng Tiêu Cảnh Hành bỗng dâng lên chút khó chịu.
Hắn thản nhiên gọi nàng vào, nhưng khi bắt đầu trò chuyện, hắn nhận ra nàng – dù ở trong hậu cung nhưng cũng biết đôi chút về lũ lụt ở Bắc Lăng.
Hắn nảy ra ý định thử thách nàng, cố tình giấu việc mình sắp đi cứu trợ Bắc Lăng, mà chỉ hỏi nàng nghĩ gì về việc Hoàng thượng triệu Giả Trường Tiên vào kinh để tế trời.
Không ngờ, nàng đáp một câu: “Bất vấn thương thiên vấn quỷ thần.”
Câu nói như hòn đá ném xuống hồ, khuấy động tâm trí hắn.
Mấy ngày trước, hắn từng tâu với Hoàng thượng rằng, lũ lụt nghiêm trọng, cần ưu tiên cứu trợ dân chúng, lễ tế trời có thể hoãn lại.
Nhưng Phụ hoàng từng anh minh giờ đây lại ngày càng tin vào những điều huyễn hoặc, trách mắng hắn bất kính với trời đất, nên mới chuốc họa.
Hắn biết không thể thuyết phục được Hoàng thượng, chỉ có thể chuẩn bị kế hoạch cứu trợ càng chi tiết, sao cho khi đến Bắc Lăng có thể lập tức triển khai.
Nếu ý kiến của Tống Chi Yến giống với suy nghĩ của hắn, vậy sao không đưa nàng đến Bắc Lăng?
Hắn không khỏi cảm thấy đắc ý với ý tưởng vừa công vừa tư này.
Không ngờ, vừa đến Bắc Lăng, đoàn của Tiêu Cảnh Hành suýt bị dân chúng đánh đuổi.
Khi thấy cây gậy giáng thẳng về phía Tống Chi Yến, đầu hắn bỗng trống rỗng.
Không kịp suy nghĩ, hắn đã lao đến chịu một đòn thay nàng.
Hắn không cảm thấy đau, nhưng hình ảnh Tống Chi Yến đầu chảy máu lại hiện lên trong đầu hắn.
Hắn chỉ cảm thấy may mắn và nhẹ nhõm.
Sau khi bôi thuốc, hắn nhận ra Tống Chi Yến đứng cạnh, im lặng không nói gì, vẻ mặt lộ chút bối rối.
Tiêu Cảnh Hành thầm thở dài: “Tại sao ta cứu nàng, lại còn phải dỗ nàng?”
Hắn đưa tay định sờ vết thương, nhưng bị Tống Chi Yến giữ lại: “Đại phu nói rồi, không được chạm vào.”
Giọng nàng nhỏ nhẹ hơn thường ngày, bớt đi vẻ khách sáo, thay vào đó là chút lo lắng.
Tiêu Cảnh Hành thấy hài lòng, nghĩ rằng chịu cú đánh này quả không uổng phí.
Khi hắn nắm tay nàng, bàn tay ấy khẽ cứng lại, giọng điệu cũng yếu ớt hơn.
“Hửm? Nàng sợ ta đến vậy sao?”
Hắn thả tay nàng ra, trong lòng nghĩ: “Cũng cần có thời gian, từng bước một vậy.”
“Tương lai điện hạ nhất định sẽ là một Hoàng đế nhân từ yêu dân.“
Tiêu Cảnh Hành kinh ngạc khi nghe nàng khen mình.
Lời này không giống những lời khách sáo thường lệ, mà dường như mang theo sự chân thành.
Hắn nghiêm túc nói về lý tưởng của mình.
Không ngờ, nàng lại nghĩ rằng hắn “không yêu giang sơn, chỉ yêu mỹ nhân.”
Khoảnh khắc đó, Tiêu Cảnh Hành thậm chí còn tự vấn bản thân: “Trong cung, mọi người luôn nói về ta là người tận tụy, không gần nữ sắc. Ta đã làm gì khiến nàng có suy nghĩ như vậy?”
Một chút vui vẻ vừa nảy lên trong lòng liền bị dập tắt, Tiêu Cảnh Hành không khỏi thấy buồn cười.
Hình như hắn đã bị cô nương nhỏ này nắm thóp, nàng luôn có cách làm tâm trạng hắn thay đổi lúc tốt lúc xấu.
“Bình tĩnh, phải từng bước mà tiến, từng bước mà tiến.”
“Hiện giờ không ở trong hoàng cung, nàng nói chuyện không cần câu nệ, cứ gọi thẳng tên ta là được.”
Hắn thầm nghĩ, kế hoạch từng bước này có lẽ nên bắt đầu từ việc xưng hô.
Tiêu Cảnh Hành cho Tống Chi Yến cải trang thành tiểu tư, vừa thêm một người làm việc lặt vặt, vừa vì chút tư tâm của hắn.
Dẫu vậy, tư tâm nhỏ ấy cũng bị nhấn chìm trong mớ công việc bận rộn.
Ở Đông cung, hai người phân phòng ngủ riêng.
Nhưng khi đến Bắc Lăng, hắn lại mặc nhiên chấp thuận việc Giả Trường Tiên sắp xếp hai người cùng một phòng.
“Dẫu sao, Thái tử và Thái tử phi mà phân phòng thì còn ra thể thống gì?”
8
Khi thật sự phải ngủ chung, Tiêu Cảnh Hành lại gặp khó xử.
Dẫu biết chắc sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng đây là lần đầu hai người chung giường.
Hắn đứng ngoài cửa phòng, do dự một lúc lâu, trong đầu soạn đi soạn lại nhiều lần cách giải thích.
Nhưng có lẽ vì bận bịu cả ngày, khi bước vào phòng, hắn phát hiện Tống Chi Yến đã cuộn mình ngủ ngon lành ở góc giường.
“Ha, bao nhiêu lời chuẩn bị lại chẳng có đất dụng võ, thật là quen thuộc làm sao.”
Đêm đầu tiên là vậy, những đêm sau cũng thuận theo tự nhiên.
Hai người dường như đạt được sự thỏa hiệp ngầm.
Trên chiếc giường không lớn lắm, họ chia ranh giới rõ ràng, ai ở phần của người ấy, không chút ám muội.
Việc cứu trợ diễn ra có trình tự, Tiêu Cảnh Hành thỉnh thoảng bàn luận với Tống Chi Yến về ưu khuyết điểm của các biện pháp.
Hắn nhận ra, những đề xuất của nàng có cái nhìn sâu sắc, vượt xa ấn tượng ban đầu của hắn về nàng.
Trong quá trình cứu trợ, Tống Chi Yến đã không còn chỉ nói những lời khách sáo giả tạo để qua mặt hắn.
Khi nàng nghiêm túc, thậm chí còn đảm nhận vai trò như một mưu sĩ, khiến Tiêu Cảnh Hành càng thêm khâm phục.
Khi công việc ở Bắc Lăng dần hoàn tất, đến ngày Tiêu Cảnh Hành phải hồi kinh.
Về kinh, tất nhiên sẽ có yến tiệc mừng công.
Nhưng trong buổi tiệc, điều khiến Tiêu Cảnh Hành bận tâm nhất lại là chuyện tối nay.
“Ta đã trở về Đông cung, liệu có nên tiếp tục ngủ ở thư phòng?”
Dẫu biết về chính điện ngủ là hợp tình hợp lý, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút băn khoăn, không biết Tống Chi Yến sẽ phản ứng thế nào.
Hắn nghĩ cả buổi, cuối cùng nảy ra một kế hoạch hoàn hảo: giả say.
“Ừm, như vậy nàng sẽ không từ chối được.”
Hắn để Chung Hiểu dìu mình về chính điện, giả vờ say mèm, gục xuống bàn như bất tỉnh.
Kế hoạch của hắn là, tối nay lấy cớ say rượu để ngủ lại chính điện, từ đó về sau thuận thế dọn về ở hẳn.
Cốt truyện hợp lý, diễn biến tự nhiên, quả là một kế hoạch tài tình.
Không ngờ, đêm nay còn có bất ngờ lớn.
Tống Chi Yến… chủ động hôn hắn.
“Tống Chi Yến, đây là nàng tự nguyện.”
“Không cần từng bước nữa, trực tiếp hành động thôi.”