Vì năm mươi lượng bạc, cha ta đã bán ta vào phủ Ninh Hầu của Tạ gia.
Làm vợ cho Nhị lang, người trời sinh mắc chứng đần độn.
Bà mối nói, hắn là nỗi nhục mà Tạ gia không muốn nhắc tới, nên từ nhỏ đã bị nuôi dưỡng ở bên ngoài.
Nhưng khi ta đã vượt một ngày đường đến nơi, cuối cùng cũng gặp hắn.
Ta lại thấy hắn ngoan ngoãn ngồi dưới bậc cao nhất, nơi có Hầu gia và phu nhân, cả hai đều tràn đầy vẻ từ ái.
Sau một cái liếc mắt đầy ngỡ ngàng, sau chuyến hành trình dài người ta lắm lem đầy bụi bậm, ta bị gia nhân kéo vào nội viện, rồi tỉ mỉ rửa ráy và chải chuốt cho ta.
Đêm đó, khi ta lấy ra cuốn tranh cất kỹ của mình, mới phát hiện rằng, Nhị lang căn bản không hề ngốc nghếch.
Hắn cầm bút lên, chỉ trong chốc lát đã vẽ bức họa “Hải Đường Xuân Thụy”,
Lúc đó ta mới nhận ra mình mới đúng là kẻ ngốc không có chút thẩm mỹ nào.