24
Ta chống cằm suy nghĩ một hồi, bỗng cảm thấy trong lòng áy náy.
Triệu Thận hiểu rõ mọi sở thích của ta, còn ta lại chẳng biết hắn thích ăn gì.
Ta thật sự là một kẻ tệ bạc!
Sau khi tốn công dò hỏi khắp nơi, không ngại mở miệng hỏi Sở Ninh Khê và Thái hậu, ta cuối cùng cũng biết được Triệu Thận thích ăn cay, càng cay càng tốt!
“… Y Lạc, ngươi đổ cả dầu ớt vào bánh quế hoa thì ăn kiểu gì?”
Sở Ninh Khê nhìn hành động của ta, ánh mắt hiện rõ vẻ thương cảm.
“Không phải hắn thích ăn cay sao? Ta thích ăn bánh quế hoa, hắn thích ăn cay, như vậy hai chúng ta mới cùng nhau ăn được!”
“Ngươi…”
Sở Ninh Khê trầm ngâm một lát, bất đắc dĩ lắc đầu:
“Thôi vậy, biết đâu ngươi đi đường lối kỳ lạ này, lại thực sự có hiệu quả.”
Ta vỗ vai nàng, mang bánh quế hoa rời đi.
Khi ta bước vào tẩm cung của Triệu Thận, hắn đang ngồi đọc sách.
Nhìn thấy ta, hắn chỉ liếc mắt một cái, thản nhiên nói:
“Có chuyện gì?”
Ta cầm bánh quế hoa, cúi người nhìn hắn, giọng mang theo chút bất mãn:
“Thái độ gì vậy? Ta đã làm gì chọc giận ngươi sao?”
“Ta nào dám giận Thẩm cô nương.”
Triệu Thận mặt lạnh nhạt, giọng nói cũng đầy lạnh lùng, ta nhìn liền biết hắn đang hờn dỗi.
“Ngươi giận ta cái gì? Mau nói đi, hôm nay ta đang có hứng, có thể dỗ dành ngươi đấy.”
Triệu Thận hừ lạnh một tiếng:
“Thẩm cô nương nào có chọc giận trẫm đâu, chẳng qua là xem lời trẫm nói như gió thoảng bên tai, vung tay hất ta ra, cầu cứu lại không tìm đến ta thôi.”
“…”
Đây là cái gì vậy? Tiểu thư nhẫn nhịn chịu uất ức sao?
Triệu Thận giả bộ lạnh lùng, càng nhìn ta lại càng buồn cười.
“Đây.”
Ta đặt bánh quế hoa xuống trước mặt hắn, nói:
“Để tỏ lòng xin lỗi, ta đã tự tay xuống bếp làm bánh quế hoa này.”
Triệu Thận nhìn miếng bánh có màu đỏ tươi trước mặt, trầm ngâm một lát rồi ngẩng lên nhìn ta chằm chằm:
“Ngươi bỏ hạc đỉnh hồng vào đó sao?”
“Ngươi nói linh tinh gì vậy?” Ta nhíu mày, không vui đáp:
“Bình thường ta hay đùa giỡn với ngươi, nhưng cũng không đến mức mưu hại ngươi đâu !”
“Vậy bánh quế hoa này vì sao đỏ đến như vậy? Có phải nó xấu hổ vì sắp bị ta ăn không?”
25
Sắc mặt ta không vui, lạnh giọng nói:
“Ngươi ăn hay không?”
Triệu Thận liếc ta một cái, nhàn nhạt đáp:
“Đưa trẫm thử độc trước đi.”
Đúng là lòng tốt bị xem như gan lừa ngựa!
Ta bỏ một miếng bánh vào miệng, chưa đầy nửa khắc, như thể đang ngậm một ngọn lửa, cay đến nỗi trợn trắng mắt.
Triệu Thận sợ hãi, nhảy dựng lên:
“Ngươi thật sự hạ độc ta sao?!”
Ta cay đến nỗi không thể tự lo được cho mình, túm chặt lấy Triệu Thận không buông, miệng há ra nhưng không nói nổi hai chữ “nước uống.”
“Ngươi bị biến dị rồi sao?!”
Triệu Thận sợ đến dựng cả tóc gáy, lớn tiếng hô:
“Hộ giá! Hộ giá!!”
Khi thị vệ mang vũ khí lao vào một cách hốt hoảng, ta mới lấy lại được chút hơi sức, cất giọng khàn khàn:
“Lão nương muốn uống nước!”
Thị vệ: “…”
Hoàng đế: “…”
Ta ngồi tựa vào long sàng, xoa xoa đôi môi đã bị cay đến sưng đỏ, vừa giận vừa tủi thân.
Triệu Thận ngồi bên cạnh, mặt co giật vì cố nhịn cười, trông hắn lúc này thật đáng ghét, ta chỉ muốn một cước đá chết hắn.
Đến khi hắn lấy lại bình tĩnh, vẫn nhìn ta với vẻ khó hiểu:
“Ngươi vì sao lại dùng dầu ớt để mưu hại trẫm?”
“Ta không có!”
Ta thật sự không phải là người nóng tính, nhưng ngươi thử nghe lại xem, câu này là người nói ra được sao?!
“Vậy ngươi định làm gì?”
Làm gì ư? Ta chỉ muốn làm một chiếc bánh quế hoa ngon lành, tiện thể kiếm một chút tiền thôi.
Triệu Thận quay đầu nhìn ta, rồi bất giác rùng mình:
“Ngươi cười gì mà trông đáng sợ vậy?”
26
“Triệu Thận, ngươi không thấy cảm động sao?”
Triệu Thận nhíu mày:
“Cảm động vì ngươi cuối cùng cũng quyết định mưu sát ta à?”
Ta bĩu môi, đáp:
“Đó chỉ là một sai sót, ta thật lòng muốn làm cho ngươi một chiếc bánh quế hoa thôi.”
Ta nhìn hắn, hỏi:
“Vậy còn ngươi, có lời nào thật lòng muốn nói với ta không?”
Yết hầu của Triệu Thận khẽ chuyển động, ta còn tưởng hắn sắp nói ra điều gì, thì hắn đột nhiên kéo ta đi.
“Đi đâu vậy?”
Hắn không đáp, cứ thế kéo ta đi thẳng, đến khi dừng lại ở ngự thiện phòng.
Những người trong ngự thiện phòng hành lễ, không hề tỏ ra bất ngờ khi Triệu Thận xuất hiện.
“Vì sao bọn họ không kinh ngạc chút nào vậy?”
“Bởi vì trẫm thường xuyên tới đây.”
Triệu Thận xắn tay áo lên, nhưng vụng về mãi vẫn không xong.
Nhìn bộ dáng của hắn, ta nhịn không nổi nữa, liền tiến lên giúp hắn xắn tay áo.
“Giúp ta buộc tạp dề.”
Nghe hắn nói vậy, ta vòng ra phía sau định giúp hắn buộc lại, không ngờ hắn lại quay người, mỉm cười nói:
“Phải buộc như thế này.”
Vừa nhìn đã biết hắn muốn ta ôm lấy hắn để buộc, ta giơ nắm tay định đánh hắn, nhưng chợt nghĩ tới trò chơi của Sở Ninh Khê, bèn thuận theo lời hắn, vòng tay ôm lấy hắn.
“Ngươi…”
Triệu Thận khẽ cứng đờ, dường như không ngờ ta lại thật sự nghe lời như vậy, nhất thời có chút lúng túng.
Ta vòng tay ôm hắn, nhẹ nhàng buộc tạp dề, ngẩng đầu lên nhìn hắn:
“Thế nào? Có điều gì muốn nói với ta không?”
Triệu Thận tránh đi ánh mắt ta, quay đầu đáp nhỏ:
“Không có.”
Không xa phía trước, hai cái đầu nhỏ từ từ nhô lên.
“Chiêu này có tác dụng không?”
Sở Ninh Khê cười nói:
“Tin ta đi, Thái hậu, chắc chắn sẽ có hiệu quả. I Lạc chỉ là chưa nhận ra lòng mình mà thôi.”
“Có thể nhanh chóng cho ta ôm cháu hay không?”
“Thái hậu, người cũng vội vàng quá rồi đó.”
“Ôi dào, cứ để gạo nấu thành cơm, vị trí Hoàng hậu của I Lạc mới có thể vững chắc!”
Hai người vừa nói vừa cười, bộ dáng như đang xem một màn kịch ngọt ngào.
27
Ta nhìn đôi tay đã từng cầm bút an định giang sơn của hắn, lúc này lại đang thành thục làm việc trong bếp.
Hắn không còn vẻ ngông nghênh như ngày thường, động tác nghiêm túc, an tĩnh, phảng phất hơi thở bình dị của khói bếp nhân gian.
Khung cảnh này có chút lạ lẫm, ta nhìn một lúc, không khỏi thất thần.
Triệu Thận bận rộn một hồi lâu, cuối cùng cũng hoàn thành xong.
Ta nhìn những món ăn kỳ lạ, muôn hình muôn vẻ trên bàn, trong lòng tràn đầy thích thú.
Triệu Thận đi tới phía sau ta, khẽ vén mái tóc lòa xòa của ta ra phía sau, rồi mới ngồi xuống cùng ta dùng bữa.
Hai tai ta nóng bừng, tim đập cũng nhanh hơn vài nhịp.
Các vị hảo hữu, dù sao ta cũng là nữ nhi, những chi tiết nhỏ nhặt như vậy thật khiến ta xao động.
Không giấu gì các ngươi, ta dường như… vừa động tâm trong khoảnh khắc ấy.
Triệu Thận ngồi bên cạnh, ánh mắt đầy nhu hòa, sáng rực như chứa muôn vạn tinh quang.
Hai má ta lại đỏ bừng, cố ý vuốt mấy lọn tóc ra sau tai, giả vờ e thẹn, rồi mỉm cười một cách đoan trang.
Ta thấy ánh mắt Triệu Thận khẽ động, lòng thầm nghĩ cơ hội đã tới.
Hắn đột nhiên nói:
“Ngươi ăn được thì ăn, không ăn được thì đừng cố.”
“…”
Ta thoáng khựng lại, sắc mặt cứng đờ, bực mình nói:
“Triệu Thận, ngươi thay đổi rồi.”
Triệu Thận nhướng mày:
“Ta thay đổi chỗ nào?”
“Trước kia ta vẫn là bảo bối của ngươi.”
“Bây giờ không phải sao?”
Ta hậm hực đáp:
“Bây giờ đã thành món bánh thiu rồi.”
Nghe vậy, ánh mắt Triệu Thận lại trở nên dịu dàng hơn:
“Nếu ngươi hứa với trẫm sau này không đẩy trẫm ra nữa, ngươi sẽ mãi là bảo bối.”
Nhìn ánh mắt thâm tình của hắn, ta không nỡ từ chối, đành cúi đầu đáp ứng, tiếp tục ăn phần của mình.
28
Ăn xong, Triệu Thận kéo ta về tẩm cung của hắn, nói có thứ hay muốn cho ta xem.
“Ngươi…”
Ta nhìn một hòm gỗ đầy những con rối, trong lòng thoáng sững sờ.
“Ta đã cho người mời hết các nghệ nhân điêu khắc nổi tiếng trong dân gian. Sau này nếu ngươi muốn hình dạng gì, đều có thể tùy ý đặt làm.”
Ta chỉ thuận miệng nói một câu, vậy mà hắn lại ghi nhớ rõ ràng như vậy.
Lòng ta chợt ấm lên, đôi mắt không hiểu sao lại ửng đỏ.
“Ngươi làm sao vậy?”
Ta lau nước mắt, lắc đầu:
“Ta cảm động.”
“Chỉ là cảm động thôi sao?”
Ánh mắt Triệu Thận dần trở nên sâu thẳm, nghiêng đầu nhìn ta.
Chỉ là cảm động sao? Nói nhiều hơn, có lẽ chính bản thân ta cũng đang tự lừa dối mình.
Không nhìn thấy hắn, ta lại kiếm đủ mọi lý do để tìm hắn.
Dù bị hắn chọc tức cũng vẫn thấy vui vẻ, ở bên cạnh hắn, lòng ta cảm thấy an yên hơn bao giờ hết.
Ta còn có thể giải thích như thế nào đây?
“Thẩm Y Lạc, ta thích ngươi.”
Ta nhìn vào đôi mắt của Triệu Thận, ánh mắt hắn ánh lên nỗi khổ sở cùng bất đắc dĩ:
“Ngươi thắng trò chơi rồi.”
“Ngươi biết chuyện này sao?”
Trong lòng ta chợt dâng lên cảm giác áy náy, không dám nhìn thẳng vào hắn.
“Là Sở Ninh Khê nói với ta nàng có cách khiến ngươi hiểu rõ lòng mình. Ta vốn định thử xem, nhưng đột nhiên không muốn chơi nữa.”
“Vì sao?”
“Ta ghét những thứ giả dối. Ta đã nói sẽ không ép ngươi thích ta, vậy nên…”
Ta ngắt lời hắn:
“Triệu Thận.”
Hắn quay đầu nhìn ta.
“Dường như… không phải giả.”
“Cái gì?”
Triệu Thận thoáng sững lại, giọng có chút căng thẳng:
“Cái gì không phải giả?”
Ta không trả lời hắn ngay, chỉ im lặng nhìn hắn.
Hắn càng gấp gáp hơn, nắm lấy tay áo của ta, giọng run run:
“Nói đi, cái gì không phải giả?”
Ta khẽ cười, rồi bất ngờ ôm chặt lấy hắn:
“Ta nói, ta thích ngươi, dường như không phải giả.”
“Ôi trời!”
Triệu Thận phản ứng nhanh chưa từng có, lập tức ôm chặt ta không buông.
Qua một hồi lâu, hắn vẫn không tin nổi, hỏi lại:
“Ngươi tỉnh táo chứ? Có phải do ăn dầu ớt cay quá mà ngốc rồi không? Ngày mai ngươi có quên mất chuyện này không? Có phải vì cảm động nên mới nói như vậy không?”
Ta bật cười, đáp:
“Ta tỉnh táo, không ngốc, cũng sẽ không quên. Ta thật lòng thích ngươi.”
End