Thái hậu muốn Triệu Thận đưa Sở Ninh Khê dạo quanh cung, ta định quay về, nhưng Triệu Thận lại kéo ta cùng đi theo.
Ta bước sau Triệu Thận, nhìn hắn và Sở Ninh Khê sóng vai mà đi.
Hai người họ đứng chung một chỗ, thật sự là một đôi tài tử giai nhân, trời sinh một cặp.
Triệu Thận lùi lại, bước đến bên ta, ngang hàng với ta.
Ta đẩy hắn lên phía trước.
“Ngươi đẩy ta làm gì?” Triệu Thận nhăn mặt bất mãn: “Nàng ấy theo Thái hậu, ta ở bên ngươi, chẳng phải vừa hay sao?”
Ta trừng mắt nhìn hắn một cái.
Người ta vào cung là để nhìn hắn, đâu phải vì Thái hậu.
“Ngươi căng thẳng sao?”
Ta nhìn vào ánh mắt hắn, khẽ hỏi: “Cái gì?”
Hắn nắm lấy tay ta, nhẹ giọng nói:
“Vừa rồi đỡ ngươi, ta đã thấy tay ngươi lạnh lắm.”
Ta muốn rút tay lại, nhưng Triệu Thận càng siết chặt hơn, ta dùng sức thế nào cũng không thoát ra được.
“Đừng đẩy ta càng lúc càng xa.”
19
“Triệu Thận, ta…”
“Ta không ép ngươi phải thích ta.”
Ánh mắt Triệu Thận hơi đỏ, hắn nói tiếp:
“Nhưng đừng đẩy ta ra, có được không?”
Tim ta chợt thắt lại, nhìn ánh mắt hắn, trong lòng bất giác dâng lên một chút xót xa.
Thái hậu dẫn theo Sở Ninh Khê đến nơi mà ba chúng ta thường uống rượu.
Sở Ninh Khê ngồi đoan trang bên cạnh Thái hậu, ánh mắt dịu dàng nhìn ta và Triệu Thận từ xa chậm rãi đi tới.
Ta ngồi xuống bên cạnh Thái hậu, còn Triệu Thận thì ngồi ở bên cạnh ta.
“Triệu Thận, ngươi qua bên kia ngồi đi.”
Triệu Thận khựng lại, quay đầu nhìn Sở Ninh Khê, rồi mới đứng dậy bước qua.
Thái hậu nắm tay ta, mỉm cười hỏi:
“Y Lạc, con thấy hai đứa nó có xứng đôi không?”
Ta nhìn Triệu Thận, hắn cũng đang nhìn ta, trong ánh mắt có chút phức tạp.
Nhớ đến lời hắn vừa nói, nếu ta nói bọn họ xứng đôi, e rằng hắn sẽ không vui.
Ta khẽ đáp:
“Lời của Y Lạc đâu có tính, quan trọng là hai người họ tình đầu ý hợp.”
Sở Ninh Khê nhẹ nhàng cười một tiếng:
“Thái hậu, đây chính là Thẩm cô nương mà người thường hay nhắc đến sao?”
Thái hậu gật đầu, ánh mắt ôn hòa nói:
“Đúng vậy, đứa nhỏ này từ nhỏ đã theo bên cạnh ta, thông minh lanh lợi, lại rất biết cách làm ta vui. Nếu không phải nó chẳng để ý đến Triệu Thận, vị trí Hoàng hậu này không ai xứng đáng hơn nó.”
Sở Ninh Khê nhìn ta, ánh mắt ôn hòa đến cực điểm:
“Thẩm cô nương quả thật xinh đẹp vô song, rất xứng đôi với Hoàng thượng.”
Triệu Thận bỗng ngồi thẳng dậy, sắc mặt vốn lạnh lùng liền trở nên dịu đi vài phần:
“Trẫm cũng thấy vậy.”
20.
Thái hậu khoát tay, nói:
“Đáng tiếc là Y Lạc lại không có ý với Triệu Thận, thôi thì cũng không miễn cưỡng, chỉ mong ngày sau ta sớm được ôm hoàng tôn, vậy là mãn nguyện rồi.”
Sở Ninh Khê cười khẽ, gật đầu.
Tay ta nắm chặt lấy vạt áo, trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu.
“Thái hậu, Y Lạc thấy không được khỏe, xin phép lui trước.”
Nghe vậy, Triệu Thận lập tức đứng dậy:
“Ta đưa ngươi về.”
Thấy sắc mặt Thái hậu không vui, ta đẩy hắn ra, nói:
“Không cần, ngươi ở đây bồi tiếp Sở cô nương đi.”
Triệu Thận bất ngờ nắm lấy tay ta, khẽ nói:
“Đã nói rồi, đừng đẩy ta ra.”
Ta liếc nhìn Sở Ninh Khê, thấy nàng cũng đang nhìn ta, trong lòng không muốn nghe thêm lời nào từ Triệu Thận, liền quay đầu bỏ đi.
Triệu Thận đứng sững tại chỗ, không đuổi theo.
Gió lạnh lùa qua tai khi ta bước đi thật nhanh, lúc này ta mới dần dần trấn tĩnh lại.
Ta không hiểu chính mình, cảm xúc kỳ lạ này từ đâu mà có.
Triệu Thận và Sở Ninh Khê, một đôi tài tử giai nhân, lẽ ra ta phải vui mừng cho họ mới đúng.
Vậy mà ta lại phản ứng như vậy là vì sao?
“Thẩm Y Lạc.”
Ta ngẩng đầu nhìn, thì ra là Kiều Thanh Diệu đang đứng trước mặt, chặn đường của ta.
Ta bực bội không muốn đôi co với nàng, liền lách người bước qua.
Nàng lại lùi một bước, tiếp tục đứng chắn đường ta.
Ta cuối cùng không nhịn nổi nữa, nói lớn:
“Ngươi có việc gì sao?!”
“Không có việc gì.”
Kiều Thanh Diệu nhìn ta, trong mắt lộ ra ý cười trêu chọc:
“Thẩm cô nương, có chuyện gì mà khiến cô nương phiền muộn vậy?”
“Liên quan gì đến ngươi?” Ta bật lại nàng:
“Ta không rảnh rỗi mà đôi co với ngươi. Nếu ngươi chán quá, hoa trong ngự hoa viên đang cần sửa sang, ngươi không bằng đi giúp một tay đi.”
Kiều Thanh Diệu cười khẩy:
“Ta hiện đã có thai, Tống lang há có thể để ta làm khổ nhọc?”
Ta nghe xong, lập tức không chịu nổi nữa.
Cái lão hồ ly này, cố tình chặn đường ta để khoe rằng nàng đang mang thai!
Đúng là quá đáng!
“Kiều Thanh Diệu, ngươi có thai mà cũng phải chặn đường ta để khoe khoang sao?”
Ta cười lạnh:
“Ngươi tưởng ngươi mang thai Na Tra chắc?”
Nàng xoa xoa bụng, không giận mà còn đắc ý hơn:
“Ta thật thích nhìn dáng vẻ ngươi tức giận, trông còn thú vị hơn mấy kẻ mặt lạnh vô hồn nhiều.”
Cái tính khí này, nếu không phải nàng là nữ tử, ta thực sự đã một cước đá bay nàng sang nước láng giềng rồi!
“Ngươi có phải thầm thích ta rồi không đấy?”
Ta thuận miệng nói một câu, không ngờ nàng ta thật sự gật đầu:
“Ta thấy ngươi rất thú vị.”
“Ngươi có bệnh không vậy!”
21
Nhìn bộ dáng ấm ức của Kiều Thanh Diệu, ta như bị sét đánh ngang tai, lập tức xoay người bỏ chạy.
Chạy chưa được mấy bước, đã nhìn thấy một nhà ba người đang từ xa chậm rãi đi tới.
Ta nhìn Triệu Thận như thấy cứu tinh, còn Triệu Thận lại nhìn ta như kẻ ngốc.
Ta ra hiệu bằng miệng cầu cứu hắn, chẳng biết hắn hiểu lầm gì, đột nhiên đứng chắn trước Thái hậu và Sở Ninh Khê.
Ta đây còn có thể đánh Thái hậu sao?!
Chỉ bằng hành động này của Triệu Thận, mười ngày nửa tháng ta sẽ không thèm để ý tới hắn nữa!
Triệu Thận cuối cùng cũng nhìn thấy Kiều Thanh Diệu phía sau ta, lập tức hiểu ra mọi chuyện, bước đến đỡ lấy ta đang ngơ ngác.
“Nàng ta lại bắt nạt ngươi sao?”
“À… ừ, tính ra thì… coi như là một nửa bắt nạt đi.”
Triệu Thận khẽ nhíu mày, kéo ta ra sau lưng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Kiều Thanh Diệu đang thong thả đi tới.
“Tống phu nhân, chẳng hay Thẩm Y Lạc đã đắc tội gì với ngươi sao?”
Nghe vậy, Thái hậu cũng tỏ vẻ không vui:
“Sao vậy? Nàng ta khi dễ Y Lạc của chúng ta sao?”
Ta chợt nghĩ ra một kế, trong lòng lập tức hả hê: Hoàng thượng trị không nổi ngươi, ta mời Thái hậu tới!
“Thái hậu!”
Ta lập tức quỳ xuống, nước mắt lưng tròng, khóc lóc nức nở.
Ngay cả Sở Ninh Khê đứng bên cũng giật mình, vội vàng bước tới đỡ ta dậy.
“Xin người đừng trách Kiều cô nương, chắc là do ta quá xinh đẹp, khiến nàng nhìn không vừa mắt, điều này cũng là lẽ thường tình.”
Từ hôm nay, ta, Thẩm Y Lạc, quyết đi con đường “trà xanh”, khiến cho kẻ khác không còn lối thoát!
22
Thái hậu nhìn bộ dáng của ta, liền nổi giận nói:
“Lễ thân giữa con và Bá Diêu là do ta định đoạt, thấy con vì nước lập công, lại là bậc nữ trung hào kiệt, ta mới ban hôn sự này. Không ngờ Kiều cô nương lại nghĩ mình có thân phận khác, nay còn dám khi dễ Y Lạc của chúng ta!”
Sở Ninh Khê cũng dịu dàng lên tiếng:
“Tuy ta mới gặp Thẩm cô nương một lần, nhưng tính tình nàng thật khiến người khác yêu thích. Ta thật không hiểu sao lại có người không thích Thẩm cô nương được?”
Nghe xem, nghe xem, học hỏi chút đi!
Nàng khen ta đến mức ta muốn bay thẳng lên thiên hà luôn rồi.
Kiều Thanh Diệu vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, không nhanh không chậm hành lễ rồi uất ức nói:
“Hồi Thái hậu, thần thiếp chỉ là thích tính cách của Thẩm cô nương, muốn kết giao với nàng mà thôi.”
Triệu Thận cười lạnh, châm chọc nói:
“Kiều cô nương quả thật lợi hại, muốn kết giao cũng có thể dọa Y Lạc của chúng ta đến mức ngốc nghếch như vậy. Hay là ngươi tiếp tục ra trận, nếu dùng chiêu này trên chiến trường, không quá nửa tháng e rằng có thể tiêu diệt sạch quân địch.”
Thái hậu và Sở Ninh Khê nghe xong đều bật cười.
Ngẫm lại, ngẫm lại xem, chỉ dựa vào cái tài đấu khẩu của Triệu Thận, ta ngày ngày đứng bên cạnh hắn, chịu không biết bao nhiêu uất ức.
23.
Dĩ nhiên cuối cùng vẫn là Triệu Thận thắng.
Trong thiên hạ này, nếu có ai có thể đấu khẩu thắng Triệu Thận, ta thề sẽ bắn hai quả pháo hoa tiễn hắn lên trời!
Trên đường về phủ, ta cứ có cảm giác có người đi theo mình.
Tiếng bước chân lúc xa lúc gần khiến ta không khỏi lo sợ, vội vã chạy nhanh về phủ.
Đến khi quay đầu lại, mới phát hiện ra là Sở Ninh Khê.
“Sở Ninh Khê?”
Nàng mỉm cười dịu dàng nhìn ta.
“Ngươi theo ta làm gì?”
“Không mời ta vào ngồi một lát sao?”
Ta sững người, rồi gật đầu đồng ý.
Đương nhiên ta rất vui khi được gần gũi với Sở Ninh Khê, dù sao nàng cũng là nữ nhân ta cảm thấy đẹp nhất.
Mỹ nhân vẫn luôn yêu thích mỹ nhân mà.
Ta rót trà mời nàng, sợ nàng buồn chán, nên lấy con rối gỗ đặt bên cạnh nàng.
Đừng thấy kỳ lạ, đây chính là phong cách tiếp khách của ta đấy.
Ta ngồi xuống bên cạnh, mỉm cười nói:
“Cảm ơn ngươi vì đã giúp ta hôm nay.”
Sở Ninh Khê nghe vậy, nhẹ giọng đáp:
“Không cần cảm ơn, ta thật sự rất thích ngươi.”
Nghe nàng nói vậy, trong lòng ta vui như mở cờ, hân hoan không kể xiết.
Chư vị, đây tuyệt đối không phải ta có thái độ “hai mặt.”
Bộ dáng đáng ghét của Kiều Thanh Diệu mà lại nói ra câu “Ta thích ngươi”, ta thực sự không thể nào tiếp nhận nổi.
Xin hãy hiểu cho ta.
Sở Ninh Khê cầm con rối trên tay, thử đủ kiểu chơi, vẻ mặt đầy hiếu kỳ.
Thấy nàng thích, ta liền muốn tặng nó cho nàng.
“Đây là Hoàng thượng tặng ngươi, ta đâu thể ngang nhiên đoạt lấy chứ?”
Ta không hề để tâm, nói:
“Sao có thể gọi là ngang nhiên đoạt lấy được? Hắn đã tặng cho ta, thì là của ta! Ta muốn tặng cho ai thì tặng!”
“Nếu Hoàng thượng đem bản thân mình tặng cho ngươi, vậy ngươi cũng định tùy ý tặng cho người khác sao?”
Lòng ta bỗng chùng xuống, ngập ngừng nói:
“Ta… ta không phải… hắn sao có thể tùy tiện đem mình tặng người được?”
“Y Lạc.”
Sở Ninh Khê nhìn thẳng vào ta, bỗng cười nói:
“Ta chợt nhớ ra một trò chơi, ngươi có muốn cùng ta chơi không?”
Trò chơi à? Đó chính là sở trường của ta!
Ta lập tức gật đầu đồng ý.
Đôi mắt nàng sáng lên, vẻ mặt vui mừng nói:
“Chúng ta thi xem ai khiến Hoàng thượng nói ra câu ‘Ta thích ngươi’ trước. Phải làm sao để hắn thực lòng, thật ý thốt ra câu ấy. Ai thắng thì xem như đã thắng tâm hắn, ngươi thấy sao?”
Ta lập tức thấy đây là một cái bẫy, trong lòng còn đang do dự.
“Nếu ngươi thắng, nửa năm chi phí của ngươi ta sẽ thanh toán hết.”
Hay lắm!
Cô nương này quả thật hiểu rõ ta, biết ta không hề có sức chống cự trước tiền bạc.
“Được! Chơi thì chơi!”