13
Vừa tỉnh giấc, nha hoàn đã hốt hoảng chạy đến trước mặt ta.
Ta còn chưa kịp chỉnh trang y phục, nàng đã đẩy ta ra ngoài.
“Có chuyện gì vậy?”
“Tiểu thư, hôm qua Hoàng thượng bị thích khách ám sát, Tống tướng quân vì bảo vệ Hoàng thượng mà bị trọng thương, đến giờ vẫn hôn mê bất tỉnh.”
“Cái gì?”
Lòng ta nhói lên, nắm lấy tay nha hoàn hỏi gấp:
“Hắn đang ở đâu?”
“Trong cung.”
Khi ta vội vàng chạy đến hoàng cung, Triệu Thận và cô Kiều Thanh Diệu đang đứng bên ngoài đại điện.
Vừa thấy ta đến, Triệu Thận liền bước nhanh về phía ta:
“Trẫm đã mời ngự y giỏi nhất, Tống Bá Diêu sẽ không sao…”
“Ngươi có bị thương không?”
“Hả..?”
Triệu Thận sững người, dường như không ngờ ta lại hỏi như vậy, đáy mắt hắn khẽ đỏ lên, đáp nhỏ:
“… Trẫm không sao.”
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Quay đầu lại, ta bắt gặp ánh nhìn chăm chú của Kiều Thanh Diệu, nàng vẫn đứng yên bất động.
Có lẽ vì nàng ta yêu Tống Bá Diêu, ta đối với nàng cũng chẳng thể sinh ra chút thiện ý nào.
Ta tránh ánh mắt nàng, nhìn về phía trong phòng.
Triệu Thận nắm lấy tay ta, khẽ nói:
“Hắn sẽ không sao đâu.”
Ta gật đầu, cúi nhìn bàn tay mình đang được hắn nắm chặt.
Ta mỗi khi căng thẳng, tay sẽ lạnh, chỉ có Triệu Thận biết rõ điều này.
Hắn cũng chỉ khi thấy ta lo lắng mới dám nắm tay ta như vậy.
Chúng ta đợi hồi lâu, máu trong phòng được thay đi mấy lượt, nhưng vẫn chưa thấy chuyển biến tốt.
Lòng bàn tay ta đổ đầy mồ hôi lạnh, Triệu Thận nắm tay ta càng chặt hơn.
Ta không nhìn về phía Kiều gia cô nương, nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt nàng vẫn luôn dán chặt lên ta.
“Triệu Thận.”
Ta khẽ gọi hắn.
“Có chuyện gì?”
“Ngươi tránh đi một lát.” Ta thấp giọng nói: “Ta nghĩ Kiều gia cô nương có lời muốn nói với ta.”
Triệu Thận liếc nhìn nàng một cái, đáp:
“Được, ta không đi xa, có chuyện gì thì gọi ta.”
14
Đợi Triệu Thận rời đi, Kiều gia cô nương mới bước đến trước mặt ta.
“Ngươi có lời gì muốn nói với ta sao?”
Kiều Thanh Diệu trời sinh khí khái hơn người, khiến ta không khỏi cảm thấy mình có phần lép vế.
“Ngươi thích Tống Bá Diêu?”
Người luyện võ thường thẳng thắn, không thích vòng vo, cũng chẳng sợ khiến ta khó xử, nói ra ngay lập tức.
“Ừm.”
Ta không phủ nhận, cũng chẳng muốn đôi co với nàng:
“Các ngươi đã thành thân, ta sẽ không chen vào, ngươi cứ yên tâm.”
Nghe vậy, nàng bỗng cười nhạt.
“Dù ngươi có giở thủ đoạn, hắn cũng sẽ không để mắt đến ngươi.”
“Vậy nên từ ngày thành thân, ngươi vẫn luôn nhìn chằm chằm ta, phải chăng vì lý do này?”
“Ta thấy ngươi đáng thương.”
Nàng nhìn ta, ánh mắt chẳng hề yếu thế.
“Vậy sao?” Ta cười nhạt: “Ta ngược lại muốn nghe xem, ta đáng thương ở chỗ nào?”
“Ngươi thích một người mà cả đời này sẽ không bao giờ thíchngươi.”
“Kiều Thanh Diệu, ta không hiểu.”
Ta nhìn nàng nói tiếp : “Ngươi đã cho rằng hắn sẽ không thích ta, vậy cớ gì phải phí lời với ta làm gì?”
Nàng khẽ nhếch khóe môi, cười nhạt.
“Chỉ là quen với việc chinh chiến sa trường, ta rất thích nhìn dáng vẻ kẻ bại trận.”
Có lẽ não của nàng đã để lại nơi chiến trường mất rồi.
15
“Kiều cô nương, nếu nhàn rỗi quá, trẫm sẽ chuẩn cho ngươi tiếp tục ra trận đánh giặc.”
Ta ngoảnh đầu lại, liền thấy Triệu Thận bước tới.
Khác với dáng vẻ trước mặt ta, lúc này hắn là bậc đế vương cao cao tại thượng, uy nghiêm khó lường.
Kiều Thanh Diệu nghe vậy liền sững người, hành lễ với Triệu Thận.
“Thần đã là thê tử của người khác, nên ở nhà hầu hạ phu quân, không thích hợp để lộ mặt ra ngoài, càng không nên ra trận.”
“Không sao cả.” Triệu Thận nhìn nàng, thản nhiên nói: “Trẫm có thể ban cho Tống Bá Diêu một tiểu thiếp, ngươi cứ an tâm vì nước mà lập công.”
Ta nhìn vẻ mặt co giật của Kiều Thanh Diệu, trong lòng bỗng thấy hả hê.
Ta lén kéo kéo vạt áo của Triệu Thận.
Hắn liếc nhìn ta một cái, thấy ta vui mừng hớn hở, hắn cũng cười theo.
Nghĩ lại từ nhỏ đến lớn, mỗi khi có người dám khi dễ ta, Triệu Thận đều sẽ đứng ra thay ta đáp trả khiến kẻ kia câm nín.
Cái tính tình ngang ngược này của ta, quả thực đều do hắn nuông chiều mà thành.
Không hiểu vì sao, trong lòng ta lại vui vẻ lạ thường, nắm lấy vạt áo của Triệu Thận, lay qua lay lại không buông.
“Có cần vui đến thế không?” Triệu Thận nhìn ta, khẽ cười hỏi: “Bình thường ngươi cũng đâu để ta yên. Nếu ta không tới, ngươi có phải sẽ tức đến phát khóc trong mộng không?”
Ta cười nhìn hắn, đáp: “Có ngươi ở bên, miệng vàng lời ngọc của ta đâu cần phải xuất trận.”
“Ngươi cũng chỉ là giỏi bắt nạt một mình ta.”
16.
Thái y nói mệnh của Tống Bá Diêu rất lớn, đã được kéo về từ quỷ môn quan.
Triệu Thận nghe vậy liền tỏ vẻ áy náy, ngày nào cũng kéo ta đến thăm Tống Bá Diêu.
Ta biết hắn chỉ mượn cớ này để ta có thể đường đường chính chính nhìn Tống Bá Diêu.
Kiều Thanh Diệu mỗi lần nhìn ta, ánh mắt đều khiến ta lạnh sống lưng.
Nhưng vì Triệu Thận ở bên, nàng cũng chẳng dám làm gì ta.
Tống Bá Diêu sau nửa tháng đã có thể xuống giường.
Thái y dặn hắn kiêng rượu, thế là hắn và Triệu Thận lấy trà thay rượu, ngồi trò chuyện một hồi lâu.
Ta không muốn xen vào cuộc nói chuyện của họ.
Hắn đã là người có thê tử, ta cũng nên giữ khoảng cách.
Chán quá, ta ngồi bên ngoài đợi bọn họ, Triệu Thận sợ Kiều Thanh Diệu gây khó dễ, nên sai thị vệ đứng cạnh ta.
Ta không muốn đi lung tung khiến hắn lo lắng, nên ngồi đó chờ mãi, cuối cùng ngủ quên lúc nào không hay.
Đến khi tỉnh lại, ta đã nằm trên long sàng của Triệu Thận.
Ta cũng chẳng hề ngạc nhiên, vì ta biết nếu mình ngủ quên, Triệu Thận nhất định sẽ mang ta trở về.
“Ngươi thật nặng.”
Thấy ta tỉnh dậy, Triệu Thận đưa cho ta một chén nước.
“Ngươi không để thị vệ bế ta sao?”
“Ta nghĩ ta có thể để thị vệ chạm vào ngươi ?”
Đôi mắt phượng của hắn khẽ cong, nụ cười như tai họa:
“Cơ hội tốt như vậy, dù ngươi có nặng như heo, trẫm cũng phải tự mình bế ngươi.”
Ta liếc nhìn phía sau hắn thấy có một đống tranh vẽ, bèn tò mò hỏi:
“Đó là gì vậy?”
Hắn nhìn theo ánh mắt của ta, mặt không đổi sắc đáp:
“Thái hậu muốn ta chọn phi.”
Một ngụm nước chưa kịp nuốt xuống đã khiến ta sặc liên hồi.
Hắn không hề tỏ ra lo lắng, chỉ ngồi trên giường, nhìn biểu cảm của ta đầy thích thú.
17
Nữ tử trong tranh đều là những mỹ nhân đoan trang, dịu dàng, tao nhã.
Nhìn hồi lâu, ta thấy gương mặt này có chút quen mắt.
Nhìn kỹ mới nhớ ra:
“Đây chẳng phải là thiên kim của Thừa tướng sao?”
Triệu Thận gật đầu:
“Đúng vậy, đẹp không?”
“Không đẹp chút nào.”
Ta ném bức họa trả lại cho hắn.
“Vậy sao?” Triệu Thận nhìn bức họa chăm chú, nghiêm túc nói: “Trẫm thấy rất đẹp mà.”
Đẹp cái gì chứ!
Kinh thành đệ nhất mỹ nhân, khuynh quốc khuynh thành, tuyệt thế giai nhân đang ngồi ngay trước mặt hắn, vậy mà hắn lại khen người khác đẹp.
Ta tức giận, lập tức giật lấy bức họa trong tay Triệu Thận, vò nát một hồi rồi ném lại cho hắn.
“Ngươi cưới đống giấy vụn này đi!”
Triệu Thận nhìn bức họa nhăn nhúm trong tay, cúi người đặt bức họa ngay ngắn, vuốt phẳng từng nếp nhăn.
“Nếu mẫu hậu thấy bức họa này thành ra như vậy, chắc chắn sẽ mắng chết ta!”
“Phải mắng chết ngươi!”
Nhìn hắn chỉnh sửa bức họa, cơn giận trong lòng ta lại dâng lên, ta liền đứng dậy bỏ đi.
Hắn thật lâu không đuổi theo, trong lòng ta vừa giận vừa ấm ức, bèn trốn sau giá sách, không ngờ nước mắt lại rơi xuống.
Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, ta vội lau nước mắt, quay lưng về phía hắn.
Người sau lưng kéo ta ra, cúi xuống dùng tay áo của mình lau nước mắt cho ta.
“Lần sau có giận thì tìm chỗ khác mà trốn.”
Ta giận dỗi hất tay hắn ra, nói: “Chỗ này thoải mái nhất rồi.”
Triệu Thận nhìn ta, khẽ cười bất lực:
“Thẩm Y Lạc, ngươi khóc vì điều gì vậy?”
Ta nghe vậy liền ngẩn người, nhất thời không biết đáp lời.
Thật ra ta cũng không biết mình khóc vì cái gì nữa.
18
Ta còn đang thất thần, vừa ngẩng đầu lên, Triệu Thận đã đến gần ta, suýt chút nữa là chạm vào môi hắn.
Ta giật mình, vội đẩy hắn ra.
“Ngươi làm gì vậy?”
Hắn bị ta đẩy mạnh, vẻ mặt có chút ấm ức, nói:
“Ta chỉ muốn xem ngươi có phải đang ghen không.”
“Ghen? Ta ghen cái gì?”
“Vậy ngươi tức giận cái gì, còn khóc nữa?”
“Ta lúc nào tức giận, lúc nào khóc chứ?”
“Ngay vừa rồi, ngay vừa rồi đấy!” Triệu Thận có chút kích động: “Nước mắt của ngươi chẳng lẽ tự nhiên mà chảy ra sao?”
“Ngươi!”
Ta tức đến nỗi chẳng biết phải đáp lại thế nào.
Triệu Thận nhướng mày nhìn ta, ta vừa định vung nắm đấm lên thì Thái hậu xuất hiện, theo sau là thiên kim Thừa tướng, Sở Ninh Khê.
Ta đẩy Triệu Thận một cái, ra hiệu hắn quay đầu lại.
“Mẫu hậu, người đến làm gì vậy?”
Thái hậu nhìn chúng ta, cười một tiếng:
“Lại cãi nhau nữa sao?”
Triệu Thận quay người, đỡ ta đứng dậy, đáp:
“Không có, chúng ta chỉ đang đùa thôi.”
Sở Ninh Khê mỉm cười dịu dàng, cúi đầu chào ta và Triệu Thận.
Ta nhìn nàng, trong lòng bỗng ngẩn ngơ.
Nàng còn đẹp hơn trong bức họa gấp bội phần.
Nụ cười của nàng thực sự khiến ta hiểu thế nào là “một nụ cười khuynh quốc khuynh thành,” đôi mắt như thu thủy nhẹ nhàng, liếc nhìn cũng như câu hồn đoạt phách.
Khác hẳn với khi đứng cạnh Kiều Thanh Diệu, lần này ta mới cảm nhận được cái gọi là “mây khói dưới chân.”
Vẻ đẹp ấy chỉ có thể đứng xa ngắm nhìn, không thể mạo phạm.