Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại VÌ 50 ĐỒNG BẠC CHA BÁN TA LÀM VỢ NHỊ LANG Chương 2 VÌ 50 ĐỒNG BẠC CHA BÁN TA LÀM VỢ NHỊ LANG

Chương 2 VÌ 50 ĐỒNG BẠC CHA BÁN TA LÀM VỢ NHỊ LANG

8:41 chiều – 03/10/2024

2

Phòng tân hôn của ta và Tạ Trường An nằm ở Lạc Phong Viện.

Lạc Phong Viện nằm ở nơi hẻo lánh, nên vô cùng yên tĩnh và dễ chịu.

Sân viện được chăm sóc kỹ càng, trồng vài cây phong cao lớn, nên mới được gọi là Lạc Phong viện.

Vừa bước vào, ta đã thấy một đám nha hoàn và tiểu tư đứng chờ sẵn.

Hai nha hoàn hạng nhất đứng đầu, một người tên là Xuân Vũ, người kia tên Hạ Hà.

Theo sau là bốn nha hoàn hạng hai, tuổi còn trẻ, tất cả đều đứng cúi đầu chờ lệnh.

Xuân Vũ đi đầu dẫn chúng nha hoàn hành lễ với ta, sau đó giới thiệu:

“Phu nhân có dặn dò, hôm nay tuy vì nhị thiếu gia mà không thể bày tiệc lớn, nhưng dù sao cũng là hôn lễ của thiếu phu nhân,  phải làm cho tươm tất.”

“Lạc Phong Viện cách xa viện chính, nên có nhà bếp riêng, chúng nô tỳ đã chuẩn bị sẵn rượu và món ăn, mời thiếu phu nhân xem còn thiếu gì không.”

Ta theo nàng ra xem bàn tiệc, trước mắt là một bàn đầy ắp các món, toàn những món chưa từng thấy qua.

Còn nhiều hơn cả tiệc cưới mà quan huyện gả con gái.

Ta vẫn còn ngơ ngác, thì Tạ Trường An đã ngồi yên vị bên bàn, rất nghiêm chỉnh.

Hắn đợi một lúc không thấy ta nói gì, liền nhẹ nhàng kéo áo ta.

Ta vội vàng ngồi xuống bên cạnh hắn.

Các nha hoàn đến bày biện món ăn, ta cầm đũa mà có chút không quen, liền thử thăm dò:

“Các ngươi lui xuống đi, chúng ta tự ăn.”

Các nha hoàn khựng lại, liếc nhìn Tạ Trường An, do dự nói:

“Nhưng…”

Ta sớm đã nghe nói trong gia đình quyền quý, nô bộc thường lấn lướt chủ nhân.

Tạ Trường An sinh ra đã mắc chứng ngốc nghếch, không được cưng chiều, có lẽ khó thoát khỏi kiếp bị chèn ép.

Ta đang định nổi giận, thì Xuân Vũ kéo tay nha hoàn kia, kính cẩn nói:

“Vâng, thiếu phu nhân.”

Sau đó họ đều lui ra ngoài. Tạ Trường An hơi nghiêng đầu, đầy vẻ thú vị nhìn ta.

Bị ánh mắt của hắn dõi theo, ta đỏ mặt, vội vàng nói:

“Ăn cơm, ăn cơm thôi.”

Tạ Trường An ngoan ngoãn quay đầu lại, ngồi ngay ngắn.

Ta thấy thoải mái hơn nhiều, gắp một miếng thịt kho tàu đưa vào miệng, hương vị thơm lừng khiến ta cảm thấy như đang trên mây.

Lâu lắm rồi ta chưa được ăn miếng thịt ngon như thế. Ta ăn ngấu nghiến, mãi mới nhận ra điều gì đó không ổn.

Tạ Trường An ngồi yên, ngơ ngác nhìn ta ăn thịt.

“Nhìn ta làm gì?”

Chẳng lẽ ta ăn quá hăng khiến hắn sợ?

Ta chậm lại, đặt đũa xuống, dùng khăn sạch bên cạnh lau miệng, dịu dàng hỏi hắn:

“Phu quân, chàng không ăn sao?”

Tạ Trường An liếc ta một cái, rồi nhanh chóng quay đi.

Ta gắp một miếng thức ăn cho vào bát hắn, dịu dàng như dỗ trẻ con:

“Phu quân, ăn đi.”

Tạ Trường An cuối cùng cũng nhìn vào bát, nhưng không động đũa.

Đúng lúc đó, Xuân Vũ bước vào lấy đồ, cười nói với ta:

“Thiếu phu nhân, nhị gia không tự ăn được, hay làm nũng để thiếu phu nhân đút cơm.”

Ta kinh ngạc vô cùng. Không thể hiểu nổi.

Hắn ngốc, phản ứng chậm, hay ngây người, nhưng đâu phải không có tay chân!

Ta ngẫm một lúc, rồi gật đầu với Xuân Vũ:

“Ta biết rồi.”

Xuân Vũ lấy đồ xong liền lui ra. Tạ Trường An vẫn ngây ngốc nhìn ta.

Ta đặt bát đũa xuống, bước tới sau lưng hắn, nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay thon dài trắng trẻo của hắn:

“Phu quân, chàng không biết ăn cơm, để Tuế Tuế dạy chàng ăn.”

Hắn rất ngoan ngoãn, để mặc ta làm theo ý mình.

Ta giúp hắn cầm lấy đôi đũa:

“Đây, tay phải cầm thế này, giống như cầm bút vậy.”

Nói xong, ta mới nhận ra mình thật ngốc.

Hắn ngốc, bát đũa còn không biết dùng, thì làm sao biết bút là gì!

“Sao?”

Cuối cùng ta cũng nhận ra dùng muỗng sẽ dễ học hơn, liền rút đũa ra, đặt muỗng vào tay hắn, rồi gắp thức ăn bỏ vào bát nhỏ, từng bước dỗ dành hắn xúc ăn.

“Phu quân, ăn rau xanh, ăn rau mới cao lớn.”

“Phu quân, ăn thịt, ăn thịt mới trắng trẻo mập mạp.”

Dùng muỗng đúng là nhanh hơn một chút, ít nhất thì hắn đã có thể chậm chạp mà xúc được.

Mặc dù cơm và canh đều vương vãi khắp bàn, nhưng không sao, ta có đủ kiên nhẫn để dạy hắn.

Dù sao, nếu không có gì thay đổi, nửa đời sau của ta đều sẽ ở bên hắn.

3

Bữa cơm kéo dài đến tận khuya, đến mức Tạ Trường An dần mất kiên nhẫn.

Hắn đột nhiên cáu gắt, ném muỗng xuống và đứng bật dậy, đầu cúi xuống đi ra ngoài.

Ta bị hành động của hắn làm cho hoảng hốt, vội vàng đứng dậy.

Trước đó hắn luôn ngoan ngoãn phối hợp với ta, đến nỗi ta suýt quên mất hắn là con trai của Hầu gia.

Ngày đầu tiên vào phủ mà đã bị phu quân chán ghét, ta cảm thấy vô cùng hoang mang và lo lắng.

Xuân Vũ nghe thấy liền bước vào, vội vàng giải thích:

“Thiếu phu nhân đừng lo lắng, Nhị gia đến giờ tắm rồi, bữa ăn kéo dài quá lâu nên trễ giờ, ngài ấy mới khó chịu như vậy, không phải cố ý giận dỗi với thiếu phu nhân đâu.”

Lúc này ta mới hiểu rằng Tạ Trường An phải tuân theo một lịch trình cố định mỗi ngày.

Giờ nào làm việc gì đều phải chính xác đến từng khắc, nếu lệch thời gian, hắn sẽ bực bội, nổi nóng như vừa rồi.

Chẳng bao lâu sau, một nha hoàn khác đến báo lại rằng Tạ Trường An đã vào phòng tắm.

Nhìn bàn tiệc đầy thức ăn thừa, lòng ta chợt dâng lên một cảm giác cay đắng.

Những món ăn thừa này, nếu mỗi ngày chỉ có một món, cũng đủ để trước kia ta vui vẻ ăn mừng suốt nửa tháng.

Ta đang mơ màng suy nghĩ thì Xuân Vũ gọi ta.

Ta ngẩng đầu nhìn nàng ta, nàng ta nhấn mạnh:

“Nhị gia đang tắm rồi.”

“Ta biết.”

Nàng ta vừa nói mà.

Xuân Vũ nhìn ta hồi lâu, như để xác nhận rằng ta thực sự chưa hiểu ý của nàng ta, rồi mới khẽ nhắc:

“Thiếu phu nhân, người không vào trong cùng Nhị gia sao?”

“Phải vào cùng sao?”

Chỉ nghĩ đến việc hắn cần người đút ăn, ta thở dài một hơi, đành đáp:

“Được rồi, ta sẽ đi.”

Nhưng khi đến trước cửa, ta lại bắt đầu cảm thấy nhức đầu.

“Trước đây ai hầu hạ hắn?”

Xuân Vũ lắc đầu:

“Không có ai cả. Nhị gia không thích người lạ vào.”

Ta thở dài.

Những nha hoàn tiểu tư luôn ở bên chăm sóc hắn cũng bị xem là người ngoài, ta  một tân nương vừa mới gặp mặt.

Lại là một người thô kệch quê mùa, chẳng lẽ lại trở thành người thân của hắn sao?

Nhưng đã gả vào đây, cơm cũng ăn rồi, nếu không muốn suốt đời ngủ dưới đất, sớm muộn gì cũng phải khiến hắn chấp nhận ta.

Ta lấy hết can đảm, đi đến trước cửa, rụt rè gõ nhẹ. Bên trong tất nhiên không có hồi đáp.

Ta đành cắn răng bước vào, sau tấm bình phong, mơ hồ nhìn thấy bóng lưng đang ngâm mình trong nước.