Vì năm mươi lượng bạc, cha ta đã bán ta vào phủ Ninh Hầu của Tạ gia.
Làm vợ cho Nhị lang, người trời sinh mắc chứng đần độn.
Bà mối nói, hắn là nỗi nhục mà Tạ gia không muốn nhắc tới, nên từ nhỏ đã bị nuôi dưỡng ở bên ngoài.
Nhưng khi ta đã vượt một ngày đường đến nơi, cuối cùng cũng gặp hắn.
Ta lại thấy hắn ngoan ngoãn ngồi dưới bậc cao nhất, nơi có Hầu gia và phu nhân, cả hai đều tràn đầy vẻ từ ái.
Sau một cái liếc mắt đầy ngỡ ngàng, sau chuyến hành trình dài người ta lắm lem đầy bụi bậm, ta bị gia nhân kéo vào nội viện, rồi tỉ mỉ rửa ráy và chải chuốt cho ta.
Đêm đó, khi ta lấy ra cuốn tranh cất kỹ của mình, mới phát hiện rằng, Nhị lang căn bản không hề ngốc nghếch.
Hắn cầm bút lên, chỉ trong chốc lát đã vẽ bức họa “Hải Đường Xuân Thụy”,
Lúc đó ta mới nhận ra mình mới đúng là kẻ ngốc không có chút thẩm mỹ nào.
1
Vì năm mươi lượng bạc, cha ta đã bán ta vào phủ Ninh Hầu của Tạ gia, làm vợ cho Nhị lang mắc chứng đần độn từ khi sinh ra.
Bà mối nói rằng, hắn là nỗi nhục của Tạ gia, từ nhỏ đã bị nuôi dưỡng ở ngoài, xa lánh gia tộc.
Tạ gia mua ta chỉ để tiện tay tìm một nha đầu thôn dã, sống cả đời chăm sóc cho kẻ ngốc.
Nhưng khi ta vượt một ngày đường đến thành Kim Lăng,
Cuối cùng gặp hắn, ta lại thấy hắn vận áo gấm thượng hạng, chân đi giày da hươu, trang phục sang trọng, ngoan ngoãn ngồi dưới bậc cao nhất, nơi Hầu gia và phu nhân tràn đầy vẻ từ ái.
Sau một cái liếc mắt đầy ngỡ ngàng, sau chuyến hành trình người ta lấm lem đầy bụi bặm, ta bị gia nhân kéo vào nội viện, rửa ráy và chải chuốt kỹ càng.
Sau khi rửa mặt, mặc bộ xiêm y đẹp đẽ, đầu cài trâm ngọc, gương mặt vẫn còn phơi nắng nên hơi đen của ta được tô điểm thêm phấn son, trông cũng có vài phần ra dáng.
Quả nhiên, người đẹp là nhờ trang phục, ngựa đẹp là nhờ yên.
Ta học theo quy củ cúi chào Hầu gia và phu nhân, phu nhân với vẻ từ ái hỏi ta:
“Nha đầu, ngươi tên là gì?”
Trên cao là công công và bà bà của ta, cũng là những người có quyền sinh quyền sát trong tay ta, ta lập tức ngoan ngoãn đáp:
“Bẩm phu nhân, dân nữ không có tên. Vì là con thứ hai trong nhà, nên mọi người gọi là Xu Nhị Nha.”
“Đây…”
Phu nhân chắc hẳn cảm thấy tên ta quá thô tục, có phần làm nhục danh tiếng của phủ Hầu, bà nhìn Hầu gia đầy vẻ khó xử.
Ta vội vàng bổ sung:
“Nhưng dân nữ đã từng gặp một quý nhân học rộng tài cao, người ấy đã đặt tên cho dân nữ là Tuế Tuế.”
Đó là chuyện xảy ra hai năm trước.
Khi đó ta đang làm ruộng ở thôn quê, bỗng nhiên có một lão nhân tóc bạc nhưng mặt hồng hào xuất hiện.
Ông chỉ vào ta nói với cha ta:
“Nha đầu này sinh ra không tầm thường, sau này ắt sẽ có phú quý ngút trời.”
Cha ta cười giễu cợt:
“Con bé này đến cái tên còn không có, làm sao mà có phú quý gì.”
Thế là lão nhân ban cho ta một cái tên:
“Đừng tin những lời vô căn cứ kia, tuy rằng tên chỉ là một danh xưng, nhưng cũng nên tỏa sáng như chính con người ngươi. Hay là sau này ngươi đổi tên…”
“Gọi ngươi là Tuế Tuế đi, như ý nghĩa của câu ‘Tuế Tuế bình an’.”
Thế nhưng, đời ta chẳng có gì sáng chói, chỉ có mồ hôi và bụi bặm dưới ánh mặt trời chói chang.
Phu nhân nghe xong tên của ta, vui vẻ nở nụ cười:
“Tuế Tuế tốt, tên này hay, ‘Tuế Tuế Trường An’. Tuế Tuế quả hợp với Trường An.”
Sau này, ta mới biết Nhị lang có tên là Tạ Trường An, chính là ‘Tuế Tuế Trường An’ của ta.
Vì Tạ Trường An sợ người lạ, phu nhân lo lắng hắn sẽ gây chuyện trong hôn lễ, nên chỉ để chúng ta viết hôn thư trước, rồi dần dần mới tổ chức tiệc cưới sau.
Phu nhân sợ ta cảm thấy ấm ức, đặc biệt ban thưởng rất nhiều vàng bạc và gấm vóc.
Ta chỉ thấy lạ lùng.
Mọi người đều nói Tạ Trường An là nỗi nhục của phủ Hầu, rằng Hầu gia và phu nhân chẳng hề quan tâm đến hắn.
Thế nhưng, khi vào phủ, ta lại thấy hắn như là bảo bối của Hầu gia và phu nhân, không hề giống những gì người ta đồn đại rằng hắn bị ghẻ lạnh.
Phu nhân dặn dò ta rất nhiều điều để ta lưu ý, ta đều lễ phép đáp ứng hết, sau đó nhận lệnh dẫn Tạ Trường An về phòng.
Ta ngập ngừng tiến đến trước mặt Tạ Trường An.
Hắn suốt buổi cúi đầu, hàng mi dài như cánh quạt, ánh mắt trong sáng, ngây ngô mà vô nhiễm bụi trần.
Bàn tay thon dài đặt trên tay vịn ghế, làn da trắng nõn lộ ra những mạch máu xanh.
Dưới ánh mắt ân cần của Hầu gia và phu nhân, ta cố nén cảm giác ngượng ngùng và lo lắng, thử nắm lấy tay hắn.
Ở thôn quê, những kẻ đần thường đột nhiên nổi điên và đánh người. Ta cực kỳ căng thẳng, lo rằng hắn cũng sẽ phát cuồng bất chợt.
Nhưng hắn không như thế.
Sau khi ta nắm tay, hắn như bừng tỉnh, ngước mắt lên nhìn ta, đôi mắt sáng trong vô cùng thuần khiết.
Giống như dòng suối từ tiên cảnh Côn Lôn, khiến lòng người cảm thấy thanh thản.
Ta bất chợt nín thở.
Tạ gia Đại lang là thám hoa được triều đình sắc phong, tài hoa hơn người, dung mạo phi phàm.
So với huynh trưởng, tuy Tạ Trường An kém đi vài phần thông minh lanh lợi, nhưng lại toát ra một vẻ thanh thoát, khác xa bụi trần.
Ta vô thức hạ giọng, sợ làm kinh động đến chàng trai mong manh như cánh bướm này:
“Phu quân, chúng ta về dùng bữa thôi.”
Tạ Trường An ngây ngô nhìn ta một cái, rồi nhanh chóng quay đi, ngoan ngoãn để ta kéo lên, theo bước chân ta ra ngoài vài bước.
Hắn thật ngoan. Hơn nữa, hình như không ghét ta.
Ta cúi đầu hành lễ trước Hầu gia và phu nhân:
“Con dâu xin phép cùng phu quân lui về.”
Tạ Trường An đi theo bên cạnh ta, bất ngờ cũng cúi chào theo.
Phu nhân của Hầu gia lập tức nở nụ cười rạng rỡ:
“Đi đi, đi đi. Nghỉ ngơi cho tốt.”