Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại VÌ 50 ĐỒNG BẠC CHA BÁN TA LÀM VỢ NHỊ LANG Chương 3 VÌ 50 ĐỒNG BẠC CHA BÁN TA LÀM VỢ NHỊ LANG

Chương 3 VÌ 50 ĐỒNG BẠC CHA BÁN TA LÀM VỢ NHỊ LANG

8:41 chiều – 03/10/2024

Ta rón rén bước vòng qua bình phong.

Phía sau là một phòng tắm rộng lớn, được lát bằng đá cẩm thạch trắng, phía trên trải lụa chống trơn.

Tạ Trường An đang ngồi trên bờ của bồn tắm, tóc dài xõa xuống, nửa người ngâm trong nước, trong làn hơi nước bốc lên, trông hắn như tiên nhân.

Thân hình chàng trai trẻ thon dài, lưng mảnh khảnh, trên vai lấp lánh những giọt nước, làn da trắng ngần nổi bật hẳn lên dưới mái tóc đen ướt sũng, khiến ta không khỏi mơ màng suy nghĩ.

Mặt ta nóng bừng, theo phản xạ đưa tay sờ lên mũi. May mắn thay, vẫn ổn… vẫn ổn.

Ta dùng hai tay xoa mặt, tự động viên mình trong lòng:

“Bình tĩnh lại, Từ Tuế Tuế, đây là phu quân của ngươi, người sẽ cùng ngươi trải qua một đời! Không có gì ở hắn mà ngươi không thể thấy cả.”

Ta cẩn thận tiến lại gần hắn, thấy hắn nhắm mắt, không có phản ứng gì.

Khi ta thử đưa tay, dè dặt chạm nhẹ vào vai hắn.

Lời chưa kịp thốt ra thì cả người ta đã bị hắn kéo rơi xuống nước.

4

Ta hét lên một tiếng, nước bắn tung tóe, tầm nhìn mờ mịt, cả cơ thể ta bị hắn kéo vào trong bể nước.

Ta vùng vẫy muốn đứng lên, nhưng lại bị Tạ Trường An ghì chặt xuống.

Qua mặt nước, ta không thể nhìn thấy gương mặt hắn, liên tiếp uống vài ngụm nước, rồi mới được hắn kéo ra khỏi bể.

Ta theo phản xạ bám chặt vào người hắn, chưa hết kinh hoàng. Quả nhiên, dù là đàn ông mắc chứng đần độn, sức lực vẫn vô cùng đáng sợ.

Ta bị hắn nâng lên trên cánh tay, chống vào ngực hắn ho một lúc lâu mới thở lại bình thường.

Lồng ngực trắng trẻo của thiếu niên rắn chắc và khỏe mạnh, qua lớp hơi nước mờ ảo, toát lên một vẻ quyến rũ khiến người khác phải rùng mình…

Mặt ta đỏ bừng, ta ngẩng đầu, không dám nhìn nữa.

Nhưng lại bất ngờ chạm phải đôi mắt trong veo, như ẩn chứa vạn dặm hồ sâu của hắn.

Ánh mắt của hắn như có hơi ấm, ta vội vã lùi lại, mới phát hiện nước trong bể không quá sâu, chỉ vì ta phản ứng quá nhanh mà tựa vào người hắn.

Ta vừa xấu hổ vừa lúng túng.

Tạ Trường An lại ngây ngốc lấy tay hứng nước nóng, định đổ lên người ta.

“Đã ướt đủ rồi mà!”

Ta vội vàng né tránh.

Tạ Trường An ngơ ngác nhìn ta, ta cố gắng trấn tĩnh, nghiêm giọng nói:

“Phu quân, đứng dậy mặc y phục thôi. Không thể ngâm nước nữa!”

Hắn nhìn chằm chằm vào môi ta một lúc lâu, như đang cố hiểu những gì ta vừa nói.

Toàn thân ta nóng bừng, vừa lo mất uy, vừa cố gắng cứng rắn, thì hắn đã ngoan ngoãn đứng lên.

Phần thân dưới ngay lập tức phơi bày trước mắt.

Ta vội vàng che mắt lại, hắn lại ngây thơ chạm vào vành tai nóng bừng như sắp rỉ máu của ta.

Ta lập tức quay người tránh né. Sau lưng vang lên tiếng hắn bước ra khỏi bể nước. Chỉ đến khi tiếng vải áo cọ xát ngừng lại, ta mới hạ tay che mắt xuống.

Tạ Trường An đang quay lưng về phía ta, thân hình thon dài, y phục mỏng ướt đẫm dán sát vào cơ thể. Tóc ướt rủ xuống lưng, hơi nước bốc lên xung quanh.

Trong khoảnh khắc đó, ta chợt thấy bóng lưng ấy có chút quen thuộc. Giống như một cố nhân ta từng gặp.

Người ấy có chút đặc biệt, không rõ là thiếu gia lạnh lùng nhà ai, ta chưa từng thấy hắn nói chuyện với ai, viện của hắn lúc nào cũng tĩnh lặng, không một bóng dáng người.

Viện của ta tình cờ ở bên cạnh, ta thường trèo tường sang, coi hắn như một cái cây để giãi bày tâm sự.

Có lần ta không cẩn thận ngã từ trên tường xuống, đau đến mức nghiến răng kêu rên.

Chỉ một lát sau, từ bên kia tường, hắn liên tục ném qua một ít thuốc trị thương, nhưng không nói một lời.

Ta còn nhớ có lần khác, ta đến nói chuyện với hắn, nói mãi không kiềm được mà rơi nước mắt.

Ta trở về phòng sớm hơn thường lệ. Sáng hôm sau, ta thấy trên đầu tường có một bức tranh đường bằng kẹo.

Đó là đồ chơi trẻ con. Nhưng lại là chiếc kẹo ngọt ngào nhất ta từng nếm.

Chỉ là, từ đầu đến cuối, ta chỉ quen thuộc với bóng lưng của hắn, chưa từng biết tên họ.

Ta chưa từng thấy hắn quay đầu lại.

Ta tự đặt cho hắn một cái biệt danh, nhưng dù gọi thế nào, hắn cũng không phản ứng.

Trái tim ta đập thình thịch, bỗng một ý nghĩ kỳ lạ xuất hiện trong đầu.

Ta hồi hộp gọi về phía bóng lưng của hắn:

“Tiểu hòa thượng.”

Tạ Trường An nghe tiếng liền quay đầu lại.

5

Trái tim ta tràn ngập niềm vui, liền đuổi theo hỏi hắn:

“Tiểu hòa thượng, thật sự là ngươi sao?”

Nhưng khác với niềm vui của ta, Tạ Trường An chỉ biểu lộ một vẻ thản nhiên, dường như không biết ta đang nói gì.

Niềm vui trên gương mặt ta nhanh chóng vụt tắt. Chẳng lẽ ta nhận nhầm người?

Ta vừa lo lắng vừa hoang mang, nhưng Tạ Trường An không thể trả lời ta, hắn thậm chí còn không biết nói.

Hơn nữa, người bạn cũ của ta có bệnh về tai, không thể nghe được ta nói. Có lẽ ta đã nghĩ sai rồi.

Làm sao trên đời lại có sự trùng hợp như thế? Chắc chắn không phải hắn.

Tạ Trường An đứng đó, lặng lẽ nhìn ta vẫn ngâm mình trong nước, không có thêm hành động nào khác.

Hắn đang đợi ta. Khi nhận ra điều này, ta bất ngờ và lại cảm thấy có chút vui vẻ.

Nhưng hiện tại, y phục ta đã ướt sũng, không thể ra ngoài như thế. Ta nói:

“Phu quân về phòng trước đi, ta sẽ ra sau.”

Sau khi Tạ Trường An rời đi, ta gọi Hạ Hà đến mang cho ta một bộ y phục mới, rồi tiện thể tắm rửa sơ qua trong bể nước.

Không biết tối nay liệu có chuyện gì xảy ra không.

Hôm nay, trên xe ngựa, bà mối đã kể cho ta rất nhiều chuyện về việc hầu hạ phu quân, còn đưa cho ta một cuốn sách, hiện tại vẫn còn đặt dưới gối trong phòng ngủ.

Dù trước đây chưa xuất giá, nhưng những chuyện này ta từng nghe qua khi các phụ nữ ở quê tụ họp, ít nhiều cũng biết một hai điều.

Ta vừa nghĩ ngợi vẩn vơ vừa mặc bộ y phục mới, khoác thêm một chiếc áo ngoài rồi bước ra khỏi phòng tắm.

Hạ Hà nói rằng ngoài bữa ăn, Tạ Trường An không thích người khác hầu hạ hay xuất hiện trong “lãnh địa” của hắn.

Vì vậy, sau khi vào phòng ngủ, Xuân Vũ và Hạ Hà không được phép trực đêm, có chuyện gì, ta phải tự mình ra ngoài gọi người.

Chuyện này cũng không thành vấn đề, trước đây ta cũng từng trải qua như vậy, không chỉ tự làm mọi việc mà còn phải chăm lo cho cả gia đình.

Khi ta đến cửa phòng, thấy cửa đã đóng mà chưa ý thức được điều gì nghiêm trọng.

Ta đưa tay đẩy, nhưng phát hiện bên trong đã khóa chặt. Lúc đó, ta bỗng chốc ngẩn người.

Làm sao mà ta lại quên mất, đối với Tạ Trường An, ta cũng chỉ là một “người khác”, không thể xâm phạm vào lãnh địa của hắn!

Sau khi phát hiện cửa bị khóa, ta vừa buồn bực vừa bất lực. Xuân Vũ và Hạ Hà đứng phía sau, ánh mắt cúi xuống, không dám nhìn thẳng.

Ta mím môi, chẳng biết làm sao.

Tạ Trường An đúng là giỏi thật, đêm tân hôn mà nhốt vợ bên ngoài phòng.

Hắn không sợ bị người ta cười nhạo sao?

Ta giả vờ trấn tĩnh nói với Xuân Vũ và Hạ Hà:

“Các ngươi về trước đi.”

“Vâng!!! nô tỳ xin cáo lui.”

Ta đi vòng ra phía cửa sổ phòng ngủ của Tạ Trường An.

Đẩy thử một chút, may mắn thay, cửa sổ không khóa. Ta mở hé một chút, rồi tựa vào bệ cửa nhìn vào trong.

Không cần tìm kiếm nhiều, ta ngay lập tức thấy Tạ Trường An đang đứng bên giường, cẩn thận trải lại chăn gối.

Ngoại trừ chuyện ăn uống kỳ quặc, còn lại hầu như hắn đều tự làm được.

Hắn lặp đi lặp lại việc trải giường, chỉ cần một chút nếp nhăn cũng khiến hắn trải lại từ đầu, từng góc chăn đều phải được vuốt phẳng, gương mặt không hề lộ vẻ khó chịu.

Ta chống cằm nhìn hắn loay hoay mãi, không nhịn được nữa, liền đưa tay nhặt một hạt đậu phộng trên bàn rồi ném về phía hắn.

Trúng ngay sau đầu.

Tạ Trường An bị gián đoạn, quay đầu nhìn lại, đôi lông mày xinh đẹp khẽ nhíu lại, gương mặt lộ rõ vẻ ấm ức.

Ta hơi cảm thấy áy náy trong lòng, nhỏ giọng dịu dàng:

“Phu quân, chàng mở cửa cho ta đi.”

Tạ Trường An không để ý đến ta. Hắn quay lại tiếp tục trải giường, cứ như cái giường đó mới chính là thê tử của hắn vậy.

Rõ ràng, hắn chẳng thèm nghe lời ta nói. Ta cũng chẳng thể làm gì hắn.

Nếu là phu thê bình thường, còn có thể cãi nhau một chút, nhưng Tạ Trường An đến nói cũng chẳng nói được.

Ta tiếp tục dỗ dành hắn mở cửa:

“Phu quân, mở cửa cho ta vào đi, bên ngoài tối lắm, ta sợ mà.”

Thực ra ta chỉ nói dối thôi, chứ trước kia ta vẫn thường đi đường núi một mình vào ban đêm mà.

“Ta là thê tử của chàng, chúng ta phải ngủ cùng nhau, sao chàng lại nhốt ta bên ngoài, để người khác cười nhạo sao?”

Ta thật sự không còn cách nào khác, đành phải nài nỉ hắn lần nữa.

“Phu quân, hảo phu quân, Trường An, An An? Mở cửa đi, ta cầu xin chàng.”

Ta nài nỉ hắn rất lâu, cuối cùng hắn cũng trải giường xong một cách hoàn hảo, hài lòng chuẩn bị đi ngủ.

Ta đứng ngoài cửa, cảm giác cực kỳ lúng túng, có một khoảnh khắc, sống mũi ta không khỏi cay xè.

Ta là người rất ít khi cầu xin ai. Có lần cha suýt đánh gãy xương ta, ta cũng không thốt ra lời xin tha.

Nhưng bây giờ, ta đã nài nỉ Tạ Trường An lâu như vậy, hắn vẫn chẳng thèm quan tâm đến ta.

Ta bị bán đi một cách mơ hồ, bị ép gả cho hắn làm vợ.

Ta phải khéo léo đối phó với Hầu gia và phu nhân quyền cao chức trọng, cẩn thận trong từng việc, sợ làm sai điều gì, lại còn phải chăm sóc hắn.

Thế mà giờ ngay cả chỗ ngủ hắn cũng không cho ta vào.

Chẳng ai quan tâm đến cảm xúc của ta, chẳng ai hỏi ý kiến của ta, họ đều thúc giục ta, không cho ta thời gian để buồn hay suy nghĩ.

Tất cả mọi thứ như thể đẩy ta vào thế đã rồi, ta không còn lựa chọn nào khác.

Mọi người đều vui vẻ. Chỉ có ta là chịu bao nỗi tủi nhục.

Giờ đây, ta bị nhốt ngoài phòng, trong đêm tối mịt mùng, một mình cô độc, những uất ức cả ngày nay không kìm được nữa, dồn lên khiến ta muốn bật khóc.

Ta cố nén nước mắt, trong một phút bốc đồng, ta hét lớn vào người trong phòng:

“Tạ Trường An, ngươi có gan cưới vợ, ngươi có gan thì mở cửa cho ta vào đi!”