Ta nhặt được vị tướng quân bị mù, tận tâm chăm sóc ba năm.
Ngày tháo băng che mắt, ta không từ biệt mà rời đi.
Gặp lại nơi tương phùng, ta hóa thân thành kẻ bần hàn, nương nhờ dưới mái hiên tướng phủ.
Chàng là người cao quý đến tể tướng cũng phải cúi mình nịnh bợ, đồng thời cũng là hôn phu của tiểu thư tướng phủ.
Tiểu thư làm nũng:
“Xá lang, thiếp từng cãi lời cha mẹ, giấu thân phận, chăm sóc chàng ba năm, chàng không thể phụ thiếp.”
Chàng khẽ nhếch môi cười, dịu giọng đáp:
“Tự nhiên là như vậy.”
Trong khi nói, ánh mắt chàng lại dừng trên người ta.