Anh không cần suy nghĩ, trả lời ngay:
“Có lẽ là từ lần chúng ta chơi song tấu bản piano yêu thích hồi còn nhỏ…Hoặc có thể là khi em tựa vào cửa sổ nhà anh, nhìn tuyết trắng ngoài trời, ánh nắng rọi lên người em…”
Anh nhẹ nhàng xoa dịu trái tim tôi, không ngừng nói và chứng minh rằng—anh yêu tôi.
20
Ánh sáng buổi sớm dịu dàng phủ lên gương mặt góc cạnh của Tống Dịch Lễ, tôi đưa tay vuốt gọn những lọn tóc bên tai anh. Trái tim tôi cũng trở nên sáng rõ như ánh bình minh đang dần hé.
Tôi nghĩ rằng từ nay cuộc sống sẽ là những khung cảnh núi non, biển mây bao la và tuyệt đẹp.
Ngày hôm đó, khi chúng tôi đang làm thủ tục ở Cục Dân Chính thì Tống Dịch Lễ nhận được một cuộc gọi. Anh rất lo lắng, bảo tôi về nhà chờ anh trước, vì mẹ anh nhập viện khẩn cấp trong tình trạng rất nghiêm trọng.
Không rõ bà bị bệnh gì, nhưng linh cảm không lành lại trỗi dậy trong tôi.
Lúc này Giang Cận Tín lại đột nhiên bước vào, đặt giấy tờ lên bàn:
“Anh ta đi rồi, để tôi đi cùng em làm thủ tục.”
“Giang Cận Tín, rốt cuộc làm sao anh mới hài lòng?”
“Cưới tôi đi!”
Sự tranh chấp không hồi kết này khiến tôi mệt mỏi từ lâu.
“Hứa Khanh Khanh, em không thể kết hôn với Tống Dịch Lễ được đâu, bởi vì ba mẹ anh ta đã biết hết mọi chuyện rồi.”
Tôi cố nén giọt nước mắt trực trào, lòng ngực phập phồng kịch liệt, gào lên: “
Giang Cận Tín, anh thật là đồ khốn!”
“Đúng, tôi là đồ khốn, lỗi của tôi là yêu em quá nhiều.”
Hạnh phúc của tôi sao thật mong manh, mong manh đến nỗi khiến tôi nghẹt thở. Tôi hận không thể xé Giang Cận Tín thành từng mảnh.
Tại sao, tại sao lại xảy ra những chuyện đó chứ?
“Biến đi!”
Tôi đẩy Giang Cận Tính ra, bắt đầu chạy về phía trước, tôi muốn quay về đợi Tống Dịch Lễ.
“Khanh Khanh…”
“Nếu anh còn đi theo, tôi sẽ chết ngay trước mặt anh!”
Cuối cùng anh cũng không tiếp tục đuổi theo tôi nữa.
Tôi lại một lần nữa cảm nhận sự chao đảo và bão táp mà cuộc sống mang đến. Tôi tin tưởng Tống Dịch Lễ, nhưng người đó là bố mẹ anh ấy kia mà. Tôi yêu bố mẹ mình bao nhiêu, Tống Dịch Lễ cũng yêu bố mẹ anh ấy bấy nhiêu.
Ai có thể hiểu cho những ngày giông bão của tôi đây?
Hoặc có lẽ chỉ khi tôi rời đi, cuộc đời Tống Dịch Lễ mới yên bình.
Những đau khổ, bế tắc và cuộc đời tan vỡ của tôi, Tống Dịch Lễ đã cùng tôi trải qua tất cả. Năm năm ấy, tôi dựa vào anh mỗi ngày, lấy đi hơi ấm của anh, chiếm lấy cuộc sống của anh. Anh đã ở bên tôi, chìm nổi trong nỗi đau, đấu tranh cùng tôi mỗi ngày, có lẽ cũng nên để anh có cuộc sống rực rỡ của riêng mình.
Tôi trở về căn nhà của chúng tôi, thu dọn đồ đạc không để lại thứ gì, chuẩn bị rời đi một cách sạch sẽ.
Tống Dịch Lễ, cảm ơn anh, năm năm thật ngắn ngủi, nhưng đủ để em nhớ suốt phần đời còn lại.
21
Tôi đi tìm Giang Cận Tín, tôi muốn đưa em trai mình đi cùng.
Có lẽ tin tức tôi không kết hôn đã làm Giang Cận Tín mềm lòng trong thoáng chốc.
Thế nhưng khi chúng tôi vừa đến bệnh viện tư nhân, nơi mà Giang Cận Tín đã đưa em trai tôi nhập viện thì bác sĩ điều trị chính của em trai báo tin rằng, em ấy vừa đột ngột qua đời vì cơn đau tim.
Năm đó, em trai tôi mới mười bảy tuổi, em ấy ra đi ở tuổi đẹp nhất, ngôi sao sáng của tôi lại một lần nữa vụt tắt. Thế giới của tôi sụp đổ, giấc mơ tan vỡ.
Vậy là, trên thế gian này, cuối cùng chẳng còn ai yêu tôi nữa. Ngần ấy năm qua, bên tôi vẫn chỉ là khoảng trống vô hình.
Những người yêu tôi đều đã chết từ lâu rồi, chết vào đêm đông lạnh lẽo ấy, đáng lẽ tôi cũng nên ra đi vào đêm đó, đi đoàn tụ với họ.
Y tá chăm sóc em trai nói rằng khi em ấy biết tin tôi sẽ kết hôn với Giang Cận Tín thì đã quá kích động mà không thể chịu nổi.
Tôi dồn hết sức giơ tay tát Giang Cận Tín:
“Bác sĩ ở nước ngoài đã nói em ấy sắp khỏi rồi, tại sao anh phải lén lút chuyển viện cho em tôi?”
Tôi ngã gục xuống đất như một đống bùn nhão, sau đó không thể kìm được mà bật khóc nức nở.
Nếu không có Giang Cận Tín, em trai tôi sẽ không chết. Nếu không phải vì tôi, em trai tôi cũng sẽ không chết…
Tôi bắt đầu chìm vào sự tự trách sâu sắc, không thể thoát ra.
Có phải nếu tôi chết đi, mọi người sẽ đều được yên bình hay không?…
Sau khi bình tĩnh lo xong hậu sự cho em trai, tôi nằm trong bồn tắm ở một khách sạn, tự sát trong biển máu đỏ thẫm.
Khi tỉnh dậy, tiếng cãi vã ngoài phòng bệnh thu hút tôi. Tôi nghe thấy tiếng đấm thẳng vào mặt ai đó:
“Tôi đã dành năm năm để giúp cô ấy có dũng khí sống tiếp. Giang tổng không hổ danh là ông trùm công nghệ mới nổi, chỉ vài tháng ngắn ngủi đã hủy hoại công sức năm năm của tôi.”
“Anh chính là đồ cầm thú!”
Chứng trầm cảm của tôi tái phát, thậm chí còn nặng hơn trước.
Tống Dịch Lễ nói với tôi:
“Khanh Khanh, anh đã chuẩn bị xong mọi thứ rồi. Sự nghiệp của Tống gia cứ để lại cho em trai anh, nó là một đứa trẻ tốt, sẽ chăm sóc tốt cho ba mẹ.”
“Khanh Khanh, chúng ta sang Canada, đến một nơi không ai biết chúng ta. Những chuyện đã qua sẽ không còn là những lưỡi dao làm tổn thương em nữa.”
Anh nói, anh còn cha mẹ và em trai, nhưng tôi, chỉ còn anh.
22
Năm đầu tiên ở Canada, Giang Cận Tín đã đến.
Cây cổ thụ bên cạnh nhà tôi đã rụng hết lá, trở nên trơ trụi, khẳng khiu. Giang Cận Tín mặc áo khoác đen, xuất hiện trong khu vườn nhỏ của chúng tôi.
“Hứa Khanh Khanh.”
Tôi quay lại, giọng bình thản:
“Có chuyện gì sao?”
Ánh mắt anh dường như muốn giữ chặt lấy hình ảnh của tôi, khắc ghi tôi vào lòng:
“Cảm ơn em.”
Tôi mỉm cười nhìn anh lần cuối rồi quay người bước đi, ánh mắt đầy nhẹ nhàng và bình yên, chính là vì những lưỡi dao xoáy trong tim tôi bấy lâu nay đã được Tống Dịch Lễ gỡ bỏ.
Giang Cận Tín gọi tôi lần nữa, ánh mắt sâu lắng:
“Hứa Khanh Khanh.”
Tôi khựng lại một chút, nhưng không quay đầu.
Anh nói:
“Chúc em hạnh phúc.”
Tôi bước đến bậc cửa, ánh nắng nhè nhẹ chiếu lên lưng tôi, ánh mắt tôi chạm phải ánh nhìn của Tống Dịch Lễ.
“Dịch Lễ, đã lâu rồi chúng ta chưa đắp người tuyết.”
Giang Cận Tín rời đi, tôi rốt cuộc không thể nói với anh một lời chúc phúc hay từ biệt nào.
Bên ngoài tuyết đã dày lên, đôi giày tuyết giẫm lên cành cây, vang lên tiếng lạo xạo. Tôi mặc chiếc áo phao dày, dùng đôi tay đeo găng lông xù vo tròn một quả cầu tuyết, ném trúng lưng Tống Dịch Lễ.
Cuộc tấn công bất ngờ đã thành công, tôi bật cười lớn và quay đầu chạy. Tống Dịch Lễ đuổi theo phía sau:
“Được lắm, Hứa Khanh Khanh, xem anh có bắt được em không!”
Tôi bị anh giữ chặt, cả người đổ vào vòng tay ấm áp của anh.
Sau khi Giang Cận Tín rời đi, tôi thấy tin tức của anh trên mạng.
Giang Cận Tín bị tống vào tù vì tội danh giam giữ bất hợp pháp dẫn đến cái chết của nạn nhân. Còn Lý Xuyên và Tô Cẩm, Tống Dịch Lễ cũng đã đưa họ vào tù. Giang Cận Tín thì đi tự thú, và đã quyên góp tài sản của mình cho quỹ hỗ trợ bệnh nhân mắc bệnh tim bẩm sinh.
Nhưng làm vậy thì có ích gì chứ? Em trai tôi cũng không thể sống lại.
Tôi tắt điện thoại, quay sang hỏi Tống Dịch Lễ:
“Dịch Lễ, tối nay mình ăn gì?”
“Thứ em thích nhất, sườn kho.”
“Ừ, thêm một món rau xào nhé.”
Con cún nhỏ nằm cạnh chúng tôi sủa lên vài tiếng, Tống Dịch Lễ ôm tôi sát lại:
“Mau qua đây, chồng em bảo vệ em.”
Rồi anh chỉ vào chú chó nhỏ:
“Ai cho mày dám sủa vợ tao?”
Tôi nhẹ nhàng trách:
“Anh đừng bắt nạt nó.”
“Được rồi, vợ yêu.”
Hứa Khanh Khanh, chúc mừng em, từ nay mây đen tan biến, trời xanh mây trắng. Mọi thứ trên đời đều có kẽ nứt, đó là nơi ánh sáng ban mai đầy yêu thương và hi vọng chiếu vào.
End