Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 5

9:16 chiều – 31/12/2024

11

Đổng gia trả lại hôn thư, sính lễ cũng không lấy lại, người đến nói thẳng rằng họ không dám tranh người với Xá Hoài.

Hà gia hận không thể giết ta, nhưng lại chẳng dám động vào ta.

Ta vẫn không hiểu Xá Hoài, mà cũng chẳng muốn hiểu nữa.

Ta thu dọn hành lý rời đi.

Chỉ một năm ngắn ngủi, hành lý của ta cũng trống rỗng. Ta thuê một chiếc xe ngựa trở về thôn làng.

Rời khỏi nơi đầy rẫy khói mù ô uế ấy, lấy núi sông làm bạn, lòng ta cũng nhẹ nhõm hơn.

Trên đường đi, thỉnh thoảng nghe được vài chuyện hoang đường ở kinh thành.

Khi đến trấn đầu tiên, ta nghe nói Hà gia vì dính nhiều vụ án mạng mà bị xử tội. Việc này đối với giới quý tộc không phải chuyện hiếm, hơn nữa toàn là hạ nhân, nhưng thiên tử hiện tại là người nhân từ, điều tra ra nhiều kẻ là dân lương thiện bị ép buộc, không phải nô bộc ký khế ước tử.

Vì thế, Hà Thiên Thành bị cách chức.

Tiền bạc của ta có hạn, một thím tốt bụng dẫn ta đến tá túc ở từ đường Từ Cô, nơi ở của những đứa trẻ, nữ nhân và lão nhân không nhà cửa.

Rất nhiều người trong số họ mang thương tích hoặc tàn tật nhưng họ vẫn vui vẻ cười nói:

“Không cần đi xem đại phu, tốn kém lắm, sống được là tốt rồi, ít nhất còn hơn mấy người hạ nhân ở nhà quý tộc kinh thành bị đánh chết vô cớ.”

Đúng vậy, chết nhiều người như thế, nhưng Hà Thiên Thành chỉ bị cách chức.

Cũng may, suốt một năm qua, ta vẫn âm thầm hạ thuốc cho ông ta, chắc chẳng bao lâu nữa ông ta sẽ liệt giường.

Ta muốn chữa bệnh cho họ, nhưng lại không dám.

Những người ở tầng lớp thấp luôn nhạy bén, người thím đưa ta về đã nói với ta:

“Không sao, chúng ta tin cô nương.”

Một năm không cứu chữa ai, tay cầm kim của ta run lẩy bẩy, nhưng dưới sự khích lệ của họ, cuối cùng ta cũng vững vàng mà châm xuống.

Ta ở lại trấn đầu tiên vài tháng.

Khi đến trấn thứ hai, nghe nói Hà Gia Dư giả mạo ân nhân cứu mạng của đại tướng quân Xá Hoài, bị hoàng hậu phạt chép ngàn lần bài văn đức hạnh.

Tường đổ mọi người cùng xô, Hà Thiên Thành lại bị phát hiện tham ô quân lương, cắt xén lương thực, toàn bộ Hà gia bị tịch thu gia sản.

Hà gia hưởng vinh hoa phú quý bao năm qua, đột nhiên trong một đêm sụp đổ hoàn toàn, nếu nói không có bàn tay của Xá Hoài là điều không thể.

Ta ở trong từ đường Từ Cô, nhưng ở ngoại ô bày một quầy chữa bệnh miễn phí, kê thảo dược cho mọi người.

Khi đến thị trấn thứ ba, ta nghe nói con trai Vương gia chết tại Ý Hồng Viện, miệng sùi bọt mép, y phục xộc xệch, khiến Vương gia trở thành trò cười.

Tại đây, ta gặp được quý nhân.

Trong lúc bày quầy thuốc, ta gặp một lão nhân, ông tán thưởng phương thuốc của ta, ngỏ ý muốn dùng kỹ thuật châm cứu đổi lấy sách thảo dược, nhưng sau đó ông không chỉ dạy ta châm cứu.

Khi đến trấn thứ tư, nghe được tin…

Cuối cùng, ta trở về nơi ta đã sinh ra.

Khi ta đẩy cánh cửa gỗ mục ra thì lại thấy một người đã đứng sẵn trong sân…

Ta lập tức khép cửa lại, xoay người rời đi.

Cùng lắm thì đổi sang nơi khác ở.

Xá Hoài từ phía sau kéo lấy ta, cười khổ:

“Nàng ghét ta đến như vậy sao? Chỉ vì ta khiến nàng không làm được thiếu phu nhân của Đổng gia?”

Dĩ nhiên không phải.

Ta không muốn gặp Xá Hoài, vì ta từng thích chàng, nhưng cũng vì chàng mà đau lòng, nên không muốn gặp lại.

Xá Hoài thở dài:

“Nương tử, chúng ta bên nhau ba năm, nàng thực nhẫn tâm bỏ ta sao?”

Ta lắc đầu:

“Duyên không tính bằng thời gian ở bên nhau. Ba năm của ta và chàng là trước, một năm của chàng và Hà Gia Dư là sau…”

“Nàng để ý chuyện đó?”

Xá Hoài như bị chọc tức, cười lên. Lời ta còn chưa dứt, chàng đã bế bổng ta lên, vác vào trong, vừa đi vừa nghiến răng nói:

“Hà Tư Quân, nàng quả thật như trước kia, vẫn khiến ta tức điên.

Ta thực sự chưa từng có chuyện gì với Hà Gia Dư.

Nàng đi không bao lâu ta đã nhìn thấy được, ngay từ đầu ta đã biết Hà Gia Dư không phải là nàng nên mới tiếp tục giả mù.

Cho dù Hà Gia Dư giả vờ ngoan ngoãn như thế nào cũng không phải nàng.

Vả lại, nàng cũng không hề ngoan ngoãn, nhìn có vẻ ngoan vậy thôi chứ bụng đầy mưu kế, vừa ham sắc lại vừa coi ta là khổ sai…

Đừng khóc, đừng khóc, nàng rất ngoan, rất ngoan mà ~ Ta nói sai rồi.”

Lồng ngực chàng phập phồng mãnh liệt, gương mặt đầy tức giận, nhưng khi đặt ta xuống, nhìn thấy nước mắt ta thì lập tức thay đổi nét mặt.

Chàng cố gắng hạ thấp giọng, vắt ra âm điệu dịu dàng để giải thích:

“Nàng khóc cái gì, ta còn chưa bắt nạt nàng mà ~”

Thì ra, thì ra phương thuốc của ta có hiệu quả.

Ta mừng đến phát khóc. Những giọt nước mắt ấy là vì y thuật của ta.

Chàng không hề biết nên vẫn tiếp tục dỗ dành, giải thích với ta:

“Khi đó triều đình có lệnh triệu tập, ta không thể không đến biên cương. Ta chấp nhận ở  bên cạnh Hà Gia Dư là vì Hà Thiên Thành nắm giữ quân lương, chiến sự cấp bách, phải tạm thời làm yên lòng ông ta.

Tình thế khi ấy phức tạp, ngay cả ta cũng khó bảo toàn tính mạng, nếu giữ nàng bên cạnh sẽ chỉ khiến nàng thêm nguy hiểm.

Hà Thiên Thành không phải là người tốt, nhưng vẫn chưa đến mức hãm hại con ruột, để nàng ở lại Hà gia chí ít cũng an toàn hơn.

Ta và Hà Gia Dư thực sự không có gì cả.”

Ta bỗng nhớ đến những lần Hà Gia Dư khoe khoang rằng Xá Hoài đối xử với nàng ta tốt ra sao, tặng bao nhiêu đồ vật, lại rất quân tử, luôn giữ lễ.

Thấy ta tin rồi, bàn tay chàng ôm lấy eo ta, bắt đầu không yên phận mà vuốt ve. Chàng đặt ta ngồi lên đùi mình, giọng khàn khàn:

“Nàng có muốn nhìn hình xăm của ta không?”

Ta lắc đầu:

“Không cần đâu.”

Ta hơi sợ. Xưa nay, chàng rất biết cách hành hạ người khác.

Xá Hoài nghiến răng:

“Nàng chắc chắn? Hà Tư Quân, nàng quả thật không đặt ta trong lòng.”

Hả?

“Khi Hà Gia Dư đút đồ ăn cho ta, nàng hoàn toàn thờ ơ, chẳng hề ghen tỵ.

Nàng còn nói nàng đối xử không tốt với ta là vì không biết ta là tướng quân.

Nàng còn định hứa hôn với tên Đổng gì đó.”

“…”

Chàng thao thao bất tuyệt, khiến ta nghe đến mức đầu óc quay cuồng, cố gắng hồi tưởng xem chàng đang nói gì.

“Ta vừa kết thúc chiến sự liền ngàn dặm xa xôi trở về tìm nàng, thế mà nàng lại giả vờ không nhận ra ta…”

Thật là ồn ào.

Ta bất ngờ hôn chàng, khiến lời nói của chàng lập tức ngừng lại.

Sau đó, là những trải nghiệm triền miên không tiện kể rõ.

Ta chỉ nhớ, chàng khàn giọng nói:

“Hà Tư Quân, biên cương đã yên bình, ta đã từ quan rồi.

Từ nay về sau, bất kể nàng đi đâu, muốn làm gì, cũng không được bỏ rơi ta. Hết tiền thì cứ bán ta, ta tự biết cách chạy về.”

Ta gật đầu:

“Ta muốn đi khắp bốn bể hành y.”

Xá Hoài vui vẻ nói:

“Được, ta sẽ mãi mãi bên nàng. Nương tử!”