Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 4

9:11 chiều – 31/12/2024

9

Đổng Tiên đến cầu thân.

Sính lễ không nhiều không ít, Hà Thiên Thành vô cùng hài lòng. Ông không ngờ ta lại có thể tìm được một nhà chồng như Đổng gia, còn chuyện đoạn tụ, ông hoàn toàn chẳng để tâm. Ông thậm chí thẳng thừng nói với ta:

“Đổng Tiên là một đoạn tụ, sau khi thành thân sẽ không thương yêu ngươi, ngươi phải mau chóng mang thai bằng bản lĩnh của mình.”

Xá Hoài vẫn thường đến ngồi chơi theo lời mời, nhưng tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện cầu thân. Đối diện với những lời ám chỉ không ngừng của Hà Thiên Thành, chàng chỉ làm như không hiểu.

Những chuyện này đều không liên quan đến ta.

Có lẽ vì ta sắp gả vào Đổng gia, Vương thị sai người đến trang điểm, chải chuốt cho ta.

Sau khi điểm phấn tô son, nhan sắc ta rõ ràng trở nên rực rỡ hơn nhiều. Đẹp đến nỗi khiến cháu trai của Vương thị – một kẻ mặt mày béo tốt – sáng mắt khi nhìn thấy ta. Hắn trầm trồ:

“Khi nào phủ của a di lại có một cô nương xinh đẹp thế này?”

Ta không để tâm, dù sao ta cũng sắp xuất giá.

Nhưng không ngờ, hắn liên tục tìm cách chặn đường ta, đến lần thứ ba thì xông thẳng vào viện của ta.

“A di của ta đã nói, ngươi định gả cho tên đoạn tụ Đổng Tiên kia. Hắn sẽ không động đến ngươi, cả đời ngươi sẽ không biết cảm giác khi ở cùng nam nhân, chi bằng để ta giúp ngươi mở mang đi!”

Thân thể béo ú của hắn chặn trước mặt ta. Ta đẩy mạnh hắn ra.

Hắn hét lớn:

“Ngươi giả bộ gì chứ! Thật sự nghĩ mình là tiểu thư tướng phủ sao?”

Bàn tay to bè của hắn túm lấy cổ tay ta, ta giãy thế nào cũng không thoát được. Hắn đè ta ngã xuống đất, thân hình nặng nề như tảng thịt ép lên người ta.

Ta vùng vẫy hết sức, nhưng bị hắn tát mạnh một cái. Ta hét to cầu cứu, nhưng không thấy bóng dáng tỳ nữ nào.

Hắn dám làm chuyện như thế trong tướng phủ, nhất định là Vương thị ngầm cho phép, còn sắp đặt mọi chuyện đâu vào đấy. Nghĩ đến đây, sự phẫn nộ và oán hận tích tụ bấy lâu trong ta như muốn bùng nổ.

Dưới móng tay ta có giấu thuốc độc, chạm vào máu sẽ lấy mạng người.

Hắn là người của Vương gia, lại thuộc tầng lớp quyền quý, nếu ta giết hắn, ta chắc chắn cũng không toàn mạng.

Ngay khi áo ngoài của ta sắp bị hắn xé toạc, đột nhiên có một tỳ nữ hét lớn:

“Có người! Biểu tiểu thư bị…”

Ta vốn ưa nhìn dung mạo, đặc biệt ghi nhớ gương mặt, tỳ nữ này rõ ràng là người của viện Hà Gia Dư!

Ta lập tức hiểu ra, Vương thị không chỉ ngầm cho phép cháu trai mình hủy hoại danh tiết của ta, mà còn muốn để tất cả mọi người đều biết.

Tiếng bước chân dồn dập vang lên, nhưng kẻ trên người ta không nghe thấy, đôi mắt hắn lờ đờ, mặt mày đỏ bừng, rõ ràng đã trúng thuốc.

Tim ta chùng xuống đáy vực. Ta đã sắp gả cho Đổng Tiên rồi, vì sao họ vẫn không buông tha ta!

“Rầm—”

Cơ thể nặng nề ép trên người ta đột nhiên bị quăng mạnh ra ngoài.

Một mùi hương quen thuộc lập tức bao trùm lấy ta.

Áo ngoài của ta vừa bị xé rách, Xá Hoài đã dùng áo khoác của chàng quấn ta lại thật chặt.

Một nhóm người ào ạt chạy đến, đi đầu chính là Hà Gia Dư. Nàng ta trông đầy vẻ phấn khích, phía sau là Vương thị với gương mặt lo âu.

Thì ra tất cả là chủ ý của Hà Gia Dư.

Khi nàng ta nhìn thấy Xá Hoài, toàn bộ niềm vui đều cứng đờ trên gương mặt. Nàng ta siết chặt vạt váy, không cam lòng mở miệng:

“Biểu tỷ đã đính hôn rồi, sao lại tư thông với đường ca của ta?”

Cháu trai của Vương thị vẫn nằm không xa, áo quần xộc xệch.

Vương thị hiển nhiên tỉnh táo hơn Hà Gia Dư nên quát lớn:

“Người đâu, mau đưa biểu tiểu thư xuống nghỉ ngơi, việc này chắc chắn có ẩn tình khác.”

Hà Gia Dư cũng hét lên:

“Xá lang, chàng mau buông nàng ta ra!”

Mắt thấy Xá Hoài sắp sửa buông mình ra, những cảnh tượng kinh hoàng vừa rồi lại ùa về trong tâm trí ta.

Dựa vào đâu?

Dựa vào đâu các người có thể đối xử với ta như vậy?

Dựa vào đâu ta phải thuận theo, để mặc các người ức hiếp?

Những yêu cầu của các người, ta đều đã đáp ứng, vì sao vẫn phải đẩy ta vào đường cùng?

Nỗi uất ức tưởng đã lụi tàn lại bùng lên mãnh liệt.

Ta lập tức kéo chặt lấy Xá Hoài, áp sát vào người chàng, nhìn thẳng Hà Gia Dư, từng lời rõ ràng:

“Sao ngươi phải tính kế ta như vậy? Chỉ vì ta mới là ân nhân cứu mạng của Xá Hoài sao?”

Lời ta vừa dứt, Hà Gia Dư hoảng hốt:

“Ngươi đang nói bậy bạ gì đó!”

Vương thị cũng lập tức lên tiếng:

“Biểu tiểu thư bị dọa đến hồ đồ rồi, người đâu! Mau đưa nàng ta xuống!”

Ta vẫn tiếp tục nói lớn:

“Ta đã nhường cái tên ‘Hà Tư Quân’ lại cho ngươi, ta cũng đã là vị hôn thê của Đổng Tiên, ngươi còn muốn gì nữa?

Ta và Xá Hoài đã không còn bất cứ liên hệ gì, ngươi nhất định phải triệt để diệt sạch ta sao? Như cách mà các ngươi đã làm với những hạ nhân biết chuyện năm xưa?”

“Không còn liên hệ?”

Lời ta chưa dứt, đột nhiên bị Xá Hoài ngắt lời. Cánh tay đang ôm ta bỗng siết chặt hơn, chàng cười nói:

“Nàng còn để lại đồ trên người ta, làm sao gọi là không còn liên hệ?”

10

Đồ gì?

Ta ngẩn người, đột nhiên cảm nhận được bàn tay của Xá Hoài khẽ kéo tay ta, đặt lên người chàng.

Chiếc áo khoác rộng của chàng vẫn phủ kín người ta, che khuất mọi ánh mắt tò mò.

Tay ta chạm vào vùng cơ bụng rắn chắc của chàng. Mặt ta lập tức đỏ bừng.

Chàng khẽ cười, rồi lại dẫn tay ta xuống thấp hơn…

Ký ức của ta chợt quay về năm xưa.

Lần đó, chàng bỗng hứng khởi nói với ta:

“Tư Quân, chúng ta chưa bái đường, cũng chưa trao đổi hôn thư…”

Ta đang bận rộn xử lý thảo dược nên liền ngắt lời chàng:

“Chẳng phải chàng nói không có mấy thứ đó sao?”

Lúc đầu, chàng bảo với ta rằng chàng tên Xá Hoài, trùng tên với đại tướng quân.

Sau đó, chàng thú nhận mình chính là vị đại tướng quân ấy.

Kẻ muốn giết chàng quá nhiều, vì thế chàng không thể dùng thân phận và văn thư của mình để đăng ký thành thân với ta tại quan phủ.

Lúc này, chàng ngồi xổm bên cạnh ta, giọng nói vẫn bá đạo như mọi khi, đồng thời không quên nghịch ngợm quấy rối. Khi chàng định chạm vào cây hạc hồng thảo, loại thảo dược này có nhựa rất khó làm sạch. Thấy vậy, ta liền ngăn lại và nói:

“Chúng ta có thể bái đường trước.”

Nghe vậy, không biết chàng nghĩ đến điều gì, khóe môi khẽ nhếch lên nụ cười đầy ẩn ý, khiến người ta bất an.

Quả nhiên, đêm đó chàng liền giở trò, muốn ta xăm tên chàng lên người mình.

Dĩ nhiên là ta không đồng ý với yêu cầu hoang đường đó:

“Thế sao chàng không xăm tên ta?”

Không ngờ chàng lại không chút do dự mà gật đầu. Ta đành phải thuận theo.

Cuối cùng, ta chỉ xăm cho chàng, chứ không xăm trên ta

Dù sao, chàng cũng không nhìn thấy.

Giờ đây, điều chàng kéo tay ta sờ chính là ba chữ “Hà Tư Quân”.

Ta tưởng tượng chúng xiêu vẹo, đỏ rực trên da thịt chàng.

“Hà Tư Quân, nàng đã lãng phí ba năm của ta, bắt đầu thì loạn, kết thúc thì bỏ, nàng có nhận không?”

Xá Hoài nhìn chằm chằm vào ta, nói tiếp:

“Nàng một đi không trở lại, thật nghĩ rằng ta sẽ không phát hiện ra sao?”

Thì ra, chàng đã sớm biết Hà Gia Dư không phải là Hà Tư Quân.

Nhưng nếu đã biết, tại sao chàng vẫn ở bên kẻ lừa dối ấy? Tại sao bây giờ mới nói ra với ta?

Gương mặt ta vốn đỏ bừng, nhưng khi nghĩ đến mọi chuyện đã xảy ra trong năm qua, ta dần bình tĩnh lại.

Ta nhắm mắt, để cơn sóng cảm xúc lắng xuống.

Ta là Hà Tư Quân thì sao?

Hà Gia Dư thấy mọi chuyện bại lộ, ánh mắt lóe lên ác ý:

“Xá lang, là nàng ta không cần chàng! Nàng ta dùng chàng để đổi lấy thân phận tiểu thư tướng phủ và trăm lượng vàng!”

Phải, trước là tâm nguyện của mẫu thân, sau là phần lớn số vàng đều dùng để chữa trị cho Xá Hoài.

Nhưng đó cũng là lỗi của ta, là ta không nỡ buông tay, là ta đã đánh cược.

Nhưng ta đã thua.

Khi đó, Hà Thiên Thành đến tìm ta, muốn ta nhường chỗ cho Hà Gia Dư.

Ta không suy nghĩ, liền lắc đầu từ chối. Nhưng sau đó, ông ta vừa ép buộc vừa dụ dỗ, lấy thân phận thừa tướng để ép, lấy danh nghĩa phụ thân để dụ. Ông ta nói:

“Đôi mắt của Xá Hoài kéo dài ba năm vẫn chưa khỏi, chẳng lẽ ngươi không muốn thấy chúng tốt lên?

Chỉ cần ngươi rời đi, ta lập tức đưa hắn về, sẽ có đại phu giỏi nhất chữa trị cho hắn.

Ngươi chỉ là một thôn nữ quê mùa, nói với ngươi cũng vô ích. Chỉ có ta mới bảo vệ được hắn, ngươi ở lại bên hắn chỉ làm hại hắn mà thôi.”

Ta cũng từng hỏi Xá Hoài nhà chàng ở đâu, có muốn về hay không. Chàng bảo nhà có nhiều phức tạp, chàng lại mất đi ánh sáng, trở về chỉ sợ không giữ nổi tính mạng.

Nghe Hà Thiên Thành nói, trong thâm tâm ta không tin vị phụ thân này.

Đôi mắt của Xá Hoài, ta có cách chữa trị, nhưng vì nghèo khó, ta chỉ có thể chọn phương thuốc rẻ nhất, hiệu quả chậm nhất.

Khi đó ta đã đáp lời ông ta rằng:

“Ta muốn trăm lượng vàng, có được, ta sẽ rời đi trong vòng ba mươi ngày.”

Hà Thiên Thành cười khẩy:

“Trăm lượng vàng? Được.”

Ông ta khinh miệt nói:

“Nhưng ba mươi ngày quá dài.”

Sau một hồi thương lượng, Hà Thiên Thành chỉ cho ta bảy ngày.

Phải, ta đã cược rằng trong vòng bảy ngày, Xá Hoài có thể mở mắt, có thể nhìn thấy ta.

Nhưng ta đã thua.

Trăm lượng vàng gần như tiêu hết, mà Xá Hoài vẫn chưa có dấu hiệu hồi phục. Khi đó, ta tự thấy bản thân mình thật kém cỏi, hoài nghi cả y thuật của mình.

Phải chăng, nữ nhân thực sự không thể hành y?

Ta và mẫu thân, chỉ xứng đáng là những người hái thuốc?

Ta nhớ lại một đêm thời thơ ấu, ngoài kia lửa cháy ngút trời, tiếng chửi rủa không ngớt. Mẫu thân ôm lấy ta chạy ra, ta tuy nhếch nhác nhưng chỉ hít phải chút khói, còn người thì bị lửa đốt đến da thịt nứt nẻ.

Dù vậy, đám người Lý gia ngoài kia vẫn không buông tha cho người, họ lao vào đánh đập bà không ngừng.

Mẫu thân cuối cùng không qua được mùa đông năm đó. Lúc lâm chung, bà căn dặn ta, không được tùy tiện cứu người nữa.

Chẳng lẽ, đây chính là số mệnh?

Chẳng lẽ, ngay từ đầu ta không nên cứu Xá Hoài?

Trong cơn tuyệt vọng, ta đem chút bạc còn sót lại chôn dưới sân viện, xem như để lại cho mình một con đường lui, sau đó theo lời ước định cùng Hà Thiên Thành lên kinh thành.

Tin tức Xá Hoài phục hồi ánh sáng truyền đến tai ta vào ba tháng sau.

Quả nhiên, vẫn là đại phu do Hà Thiên Thành tìm đến cao minh hơn.

Khi ấy, tên của Hà Gia Dư vẫn được đặt ngang hàng với chàng.

Một thiếu nữ si tình không đổi, tận tâm chăm sóc vị đại tướng quân trọng thương, đại tướng quân lại mang nàng theo bên mình, ngoài lúc ra chiến trường thì chẳng rời nhau nửa bước.

Những chuyện đó, ta không nghe tiếp được nữa.

Một năm trôi qua không phải chỉ gói gọn trong một câu nói.

Bao lần giữa đêm giật mình tỉnh giấc, ta đều gọi tên Xá Hoài. Nhưng chàng lại ở tận biên cương xa xôi, coi Hà Gia Dư như ta mà nâng niu.

Hà Gia Dư quả thực hữu dụng hơn ta, cũng như Hà Thiên Thành chọn Vương thị thay vì mẫu thân ta năm xưa.

Xá Hoài bật cười nhạt:

“Nàng dùng ta đổi lấy gì, ta đều không quan tâm.”

Có lẽ chàng từng thích ta?

Nhưng một năm qua không phải chỉ một câu “không quan tâm” của chàng là có thể xóa bỏ được.

Một năm ấy, chàng cùng Hà Gia Dư thành đôi thành cặp, câu chuyện của họ truyền khắp phố phường.

Một năm ấy, ta bị người của Hà gia giày vò, từ lúc từng đêm mong chờ chàng, cuối cùng lòng dần lạnh, người cũng hóa chai sạn.

Ta thoát khỏi vòng tay chàng, nghiêm túc nói:

“Xá tướng quân, xin tự trọng, hiện tại ta đã là vị hôn thê của Đổng Tiên.”