Lúc đầu, Xá Hoài không tự lấy được cơm canh, chỉ có thể đợi ta ăn xong, tùy ý xúc chút đồ đổ vào bát chàng.
Sau này, Xá Hoài dần quen, quen với việc mò mẫm ăn cơm, cũng… quen với ta.
Một lần, khi chàng lại vô lý nháo muốn ta đút cơm, ta bèn nói:
“Xá Hoài, ta còn đang ăn…”
Lời ta nhanh chóng bị chàng nuốt vào bụng:
“Nàng không đút ta, ta chỉ đành tìm đồ ăn trong miệng nàng.”
Ta thường tự hỏi, liệu chàng có phải có bệnh hay không?
Đúng lúc đó, ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào. Là người nhà họ Lý ở thôn bên cạnh. Mỗi vài tháng, bọn họ lại tới một lần.
Ta vội chỉnh trang lại y phục, cầm cây chổi trong tay.
Họ đập cửa xông vào, vừa thấy Xá Hoài liền lớn giọng:
“Mẫu thân ngươi là kẻ không biết kềm chế, cùng dã nam nhân hoài thai nghiệt chủng; ngươi cũng như thế, còn trẻ mà đã giấu nam nhân trong nhà.”
Lý Đại nhìn thấy mảnh vải che mắt Xá Hoài thì bĩu môi nói:
“Còn là một tên mù? Có tiền nuôi tên mù mà lại không có tiền trả nợ?”
Xá Hoài quay sang hỏi ta:
“Nàng nợ họ tiền?”
Ta chưa kịp trả lời thì Lý Đại chen vào:
“Bà ta chữa bệnh làm chết phụ thân ta! Ngươi nói xem nhà ngươi nợ nhà ta bao nhiêu?”
Nếu là trước đây, ta sẽ đưa cho họ một khoản, rồi cầm dao trong tay phòng thủ. Nhiều hơn thì không có, nếu không đủ thì liều mạng.
Nhưng lần này, ta không muốn đưa nữa.
Năm xưa, lão gia của Lý gia mắc bệnh phổi, bị y quán đuổi ra ngoài, lão thái bà của Lý gia ngồi bên đường khóc lóc thảm thiết.
Mẫu thân ta, chỉ là một người hái thuốc, không có tư cách hành y, nhưng bà không đành lòng nên vẫn ra tay cứu giúp.
Ban đầu, bệnh tình lão gia cải thiện không ít, người của Lý gia cảm kích mẫu thân ta vô cùng. Nhưng vài tháng sau, lão gia vẫn qua đời, từ đó, mọi người trong Lý gia xem mẫu thân ta như kẻ thù.
Khi mẫu thân ta còn sống, họ đã đến đòi nợ, bà vì áy náy mà giao đi gần nửa gia sản.
Sau khi bà mất, ta chỉ còn một mình, đành phải dùng tiền để mua sự yên ổn.
Ta không phải chưa từng nghĩ cách, nhưng mẫu thân ta không có giấy phép hành y, lý lẽ không đứng về phía ta, quan phủ cũng không muốn can thiệp.
Ta bước lên, nắm lấy tay Xá Hoài:
“Đây là phu quân của ta.”
Xá Hoài thoáng sững người, đôi môi mỏng nhếch lên một nụ cười khó nhận thấy.
Lý Nhị cười khẩy:
“Ngươi tìm một tên mù, không bằng chọn ta!”
Ta cao giọng đáp:
“Mù thì đã sao, mù còn tốt hơn một số kẻ quên ơn phụ nghĩa, bám riết không buông!”
“Xem ra con hoang này không định trả nợ!”
Thấy họ giận dữ sắp động thủ, Xá Hoài liền cầm lấy cây chổi trong tay ta.
Khi mâu thuẫn sắp bùng nổ, ta lấy ra một bộ giáp.
“Phu quân ta là bách phu… không, thiên phu trưởng!”
Ta nghiêm giọng dọa:
“Chàng là người ra chiến trường giết giặc, các ngươi dám động thủ, cứ chờ vào đại lao đi!”
Lúc đó, ta còn chưa biết Xá Hoài là một tướng quân, nhưng bộ giáp trên người chàng quả thực uy vũ.
Người của Lý gia thoáng chút nghi ngờ, nhìn nhau trong chốc lát, cuối cùng vẫn nghĩ ta chỉ nói khoác.
Họ đông người, lại cho rằng Xá Hoài chỉ là một kẻ mù, liền ồ ạt xông tới.
Cuối cùng, người của Lý gia hoảng loạn bỏ chạy. Xá Hoài cũng chẳng được gì tốt, toàn thân đầy những vết thương lớn nhỏ.
Ta lục tung hòm tủ tìm thuốc trị thương, vì không thấy mà sốt ruột xoay vòng quanh. Xá Hoài lại chẳng màng, kéo ta vào lòng khoe công:
“Ta giúp nàng một việc lớn như thế này, nàng định cảm tạ ta ra sao?”
Ta nghĩ ngợi, rồi nghiêng người, đặt một nụ hôn lên khóe miệng chàng. Xá Hoài nhướn mày:
“Chỉ thế thôi à?”
“Thật sự cảm tạ chàng, chàng rất lợi hại.”
Ta chân thành nói:
“Chàng từng bảo vệ nhiều người, hôm nay lại bảo vệ ta. Vì vậy, chàng nhất định không được bỏ cuộc, chàng nhất định sẽ hồi phục.”
Lần này, Xá Hoài hoàn toàn sững sờ. Im lặng thật lâu, chàng đột nhiên phá lên cười lớn:
“Ta chưa từng bỏ cuộc, nàng thấy ta có vẻ như muốn bỏ cuộc sao?”
Phu tử từng nói, tuy ta không đủ thông minh, nhưng trực giác lại rất nhạy bén.
Quả nhiên đúng như thế, Xá Hoài ghét ta dùng ơn để ép buộc chàng, nhưng hết lần này đến lần khác lại buông mình cùng ta hoan lạc, nào có khác gì đang lẩn tránh?
Sau ngày hôm đó, dường như Xá Hoài đã thay đổi, nhưng cụ thể là gì, ta cũng chẳng rõ.
Xá Hoài đẩy đĩa bánh ra:
“Xin lỗi, ta không muốn nhớ lại khoảng thời gian đó.”
Tim ta chợt nhói.
Hà Gia Dư gượng gạo thu tay lại, ngay sau đó lại tỏ ra đau lòng:
“Sau này, ta sẽ chăm sóc chàng thật tốt.”
Nói rồi, nàng ta liếc về phía ta, trong mắt lóe lên sự căm hận.
Không bao lâu sau, Hà Gia Dư tìm cớ dẫn ta ra cuối thuyền, nơi không có người. Nàng ta chất vấn:
“Trước đây, ngươi đã chăm sóc Xá Hoài như thế nào?”
Ta nghĩ ngợi một lúc rồi đáp:
“Ta khi đó không biết chàng là tướng quân.”
Nếu sớm biết thân phận chàng, ta chắc chắn sẽ không để chàng lấy thân báo đáp, cũng không muốn lưu giữ vị thần tài này.
Chàng và ta khác biệt một trời một vực, mối lương duyên không kết quả ta chẳng muốn khởi đầu, chỉ cần kính cẩn đối đãi, mong chàng thưởng cho chút vàng bạc châu báu là đủ.
Ngồi ở đầu thuyền, Xá Hoài hướng mắt về phía này nhìn thoáng qua. Không biết vì sao, nét mặt chàng trở nên cực kỳ khó coi.
Từ đầu thuyền đến cuối thuyền cách nhau ba trượng, chắc chàng không nghe được gì đâu?
“Thôi, ngươi nhớ rõ thỏa thuận năm đó, cha ta đã ngầm nhận ngươi làm nữ nhi, còn cho ngươi trăm lượng vàng. Ngươi đừng có mà được voi đòi tiên.”
Ta gật đầu, vẻ mặt ngoan ngoãn.
Hà Gia Dư lại hỏi ta có nhìn ra được điều gì hay không, liệu Xá Hoài có thích nàng ta hay không.
Ta lắc đầu nói, ta không biết.
Nhưng chắc chắn chàng không thích ta.
Ba năm qua, chàng đối với ta vừa ngang ngược vừa bạo ngược, nhưng đôi khi lại gần gũi, khiến ta gần như nhầm lẫn.
May mắn là ta không ngốc.
Còn chàng có thích Hà Gia Dư không…
Ta không muốn thừa nhận, nhưng chàng đối xử với nàng ta dịu dàng hơn rất nhiều.
Hà Gia Dư nhìn ta đầy nghi kỵ và chán ghét, quan sát hồi lâu, không tìm ra sơ hở, mới lạnh lùng hừ một tiếng, quay người rời đi.
Nhưng nàng ta vẫn không yên tâm về ta. Ngày hôm sau, Vương thị đã sắp xếp cho ta gặp mặt một nam nhân.
Lần này, người đến gặp mặt trông không quá khó coi.
“Tiểu sinh là Đổng Tiên, xin hỏi danh tính cô nương?”
Đổng Tiên mặt mày trắng trẻo, dáng người không cao, giọng nói nhẹ nhàng. Hắn còn mang theo một thị vệ, người này cao lớn, da đen, thoạt nhìn dữ dằn.
Chúng ta trò chuyện một lúc, Đổng Tiên đột nhiên mở miệng:
“Tiểu sinh biết chuyện hôn nhân của cô nương là thân bất do kỷ, nhưng có một việc cần nói rõ với cô nương.”
Hắn nói thẳng rằng mình là một đoạn tụ, nhưng sau khi thành thân sẽ cố gắng không làm khó ta.
Chẳng trách Vương thị lại để hắn đến xem mắt ta.
May mắn Đổng Tiên cũng là một người tử tế. Nếu cả đời này ta không định tề gia nội trợ, thì đây quả thực là một lựa chọn đáng cân nhắc.
Nhưng sự ác ý của Vương thị vẫn khiến ta cảm thấy ghê tởm.
Khi bước ra khỏi phòng trà, ta lại gặp Xá Hoài. Nhưng lần này không thấy Hà Gia Dư.
Chàng tựa vào ngựa, nhìn thấy ta liền nhướn mày:
“Hà cô nương, thật khéo.”
Ngữ khí dường như có chút không vui.
Đổng Tiên thấy chàng, mắt sáng lên, lập tức hành lễ:
“Tiểu sinh ngưỡng mộ danh tiếng của Xá tướng quân đã lâu, tiểu sinh…”
Hắn còn chưa nói xong đã bị Xá Hoài cắt ngang:
“Đổng Tiên?”
“Xá tướng quân biết ta?”
Đổng Tiên kinh hỉ hỏi.
Xá Hoài lạnh lùng cười:
“Không thích nữ nhân, thì đừng làm hại họ.”
Sắc mặt Đổng Tiên lập tức tái nhợt. Thấy vậy, ta nói:
“Đổng công tử đối nhân xử thế chân thành lễ độ, mong Xá tướng quân thận trọng lời nói.”
“Ngươi bênh hắn?”
Ánh mắt Xá Hoài dừng lại trên người ta. Đổng Tiên gần như sắp khóc, cảm kích nhìn ta một cái.
Xá Hoài gằn giọng nói với ta:
“Ngươi theo ta, ta có lời muốn nói với ngươi.”
Ta lắc đầu trả lời:
“Ta với Xá tướng quân không quá thân quen, ngài lại là vị hôn phu tương lai của biểu muội ta. Chúng ta gặp riêng là bất hợp lễ, ngài có gì cứ nói ở đây đi.”
“Nếu ta muốn giới thiệu nam nhân cho ngươi thì sao? Ngươi không phải đang vội gả đi sao? Dưới trướng ta có rất nhiều nam tử tốt, ngươi đâu chỉ có mỗi Đổng Tiên làm lựa chọn…”
Nghe vậy, ta bỗng thấy tức giận. Ta gả hay không gả, gả cho ai thì liên quan gì đến chàng!
Chẳng lẽ vì lần trước chàng đáp ứng trước mặt Hà Gia Dư mà giờ phải giữ lời giới thiệu người dưới quyền cho ta?
Những ký ức cũ lướt qua tâm trí ta như một cuốn phim.
Gương mặt chàng, gương mặt ta đã nhìn ba năm trời, giờ đây hiện hữu trước mặt. Khoảng cách gần đến nỗi ta có thể ngửi được mùi hương quen thuộc nhưng xa lạ trên người chàng, lặng lẽ bao bọc và cám dỗ ta.
Nhưng giờ đây, chàng đã không còn thuộc về ta. Hoặc đúng hơn, chàng chưa từng thuộc về ta.
Chàng thậm chí còn muốn giới thiệu nam nhân khác cho ta.
Ta cay cay nơi khóe mắt, không biết lấy đâu ra dũng khí mà bật thốt:
“Đổng công tử, ta đồng ý, ta đồng ý gả cho ngài!”
Đổng Tiên “a” một tiếng, lắp bắp hỏi:
“Gì? A? Thật sao?… Hay là cô nương nghĩ lại đi?”
Hắn nhìn ta, lại liếc sang Xá Hoài.
Nhìn dáng vẻ lúng túng của hắn, trái tim ta vốn còn chút do dự bỗng trở nên kiên định hơn nên điềm tĩnh nhìn thẳng vào hắn nói rõ ràng:
“Đổng công tử, ta đã suy nghĩ kỹ rồi. Ngài cũng nên cân nhắc, ta biết ta không phải lựa chọn duy nhất của ngài.”
Dù sao thì Đổng gia cũng có quyền thế, vị trí Đổng phu nhân là một miếng bánh ngọt, dù phu quân là đoạn tụ cũng chẳng sao, thậm chí có khi còn tốt hơn hầu hết những phu quân không phải đoạn tụ.
Không cần lo lắng chuyện thiếp thất sinh con riêng, điều này không chỉ ta nghĩ đến, mà nhiều nữ tử khác cũng sẽ nghĩ vậy.
Đổng Tiên mang theo thị vệ rời đi. Hắn đi rồi, ta cũng vội vã rời khỏi.
Có một ánh nhìn như đang dõi theo bóng lưng ta rất lâu.