Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 2

9:10 chiều – 31/12/2024

4

Ngày hôm sau, ta tìm Hà Thiên Thành, đề nghị rời đi. Ta muốn trở về nhà, trở về ngôi làng nhỏ nơi núi non bao bọc.

Hà Thiên Thành nghe vậy liền nói:

“Ngươi và mẫu thân ngươi quả nhiên đều là loại người không chịu hưởng phúc, không biết lo xa.

Ta đã từng bảo mẫu thân ngươi vào kinh thành nhưng bà ta lại không chịu.”

Nhưng năm đó, bức thư ông ta gửi cho mẫu thân, là mời bà vào kinh làm thiếp. Mẫu thân không biết chữ, phải nhờ tú tài trong làng đọc cho nghe.

Tú tài đọc xong, cười ha hả:

“Phu quân của ngươi nay đã công thành danh toại, hiền thê bên cạnh, nói có thể dung nạp ngươi, chỉ cần ngươi cam lòng làm thiếp.”

Mẫu thân run rẩy cầm lấy bức thư, giọng nghẹn ngào:

“Ta không tin, không tin, nhất định là ngươi hiểu lầm…”

Chuyện này là sau nhiều năm, khi tú tài đến cúng tế mẫu thân, mới kể lại cho ta.

Chẳng bao lâu sau, tú tài cũng rời cõi thế.

Ta chôn ông bên cạnh mẫu thân, không xa là bao.

Dù ông thường nói mình không có bản lĩnh đề tên trên bảng vàng như phụ thân ta, cả đời thi cử không thành, nhưng ông là người duy nhất trong làng không mắng mẫu thân, còn dạy ta đọc sách, nhận chữ.

Hà Thiên Thành tiếp tục nói:

“Năm đó đưa ngươi về, tuy là để ngươi an phận, đừng làm ảnh hưởng việc tốt của Gia Dư, nhưng dù sao ngươi cũng là nữ nhi của ta, ta sẽ tìm cho ngươi một mối hôn sự tốt.

Việc rời đi không cần nhắc lại. Nếu để người khác biết được nữ nhi của Hà Thiên Thành ta lại lưu lạc ở nơi như thế, ngươi muốn ta giấu mặt vào đâu?”

Nói rồi, ông gọi Vương thị đến trước mặt ta. Vương thị cười tươi đáp:

“Lão gia yên tâm, thiếp nhất định sẽ tìm cho An Sinh một nơi an ổn tốt đẹp.”

Từ khi được đưa về tướng phủ, ta bị đổi tên thành “An Sinh”.

Còn hai chữ “Tư Quân” kia, nay đã trở thành nhũ danh của Hà Gia Dư.

Mấy ngày sau, Vương thị dẫn ta đến nơi của quan môi. Bà mối tiếp đãi, cười nịnh nọt: 

“Phu nhân, thân phận cao quý như ngài sao lại đến nơi này! Chỉ cần nói một tiếng, chúng tôi lập tức đến tận phủ phục vụ!”

Từng cuốn sổ ghi danh các nam nhân được đặt trước mặt ta.

Ta chỉ nhìn thoáng qua, không nói một lời. Vương thị khẽ giọng:

“Làm nữ nhân không thể quá kén chọn.”

Bà mối lập tức hưởng ứng:

“Phu nhân nói chí phải, làm người không nên quá tham vọng, cũng phải xem mình có xứng hay không.”

Nhưng trong số những người đó, hoặc là tàn tật, hoặc là đã từng có vợ.

Bà mối rút ra một cuốn, vừa nói vừa chỉ vào bức vẽ nam nhân mặt dài, bên cạnh ghi chú【Thân thể không hoàn chỉnh, chỉ còn một cánh tay.】

“Đừng nhìn bộ dáng Chu Ca không được đẹp, nhưng tính tình thật thà, đã bán bánh kếp ba mươi năm, tích góp được chút vốn liếng để thành thân.

Nếu cô nương gả sang đó, hai người đồng lòng, cô nương quán xuyến việc nhà, lo gì phu quân không làm nên cơ nghiệp?”

Vương thị tiếp lời:

“Khi ngươi được đón về, lão gia còn cấp cho ngươi trăm lượng vàng, nay làm của hồi môn là vừa.”

Ta khẽ lắc đầu.

Trăm lượng vàng ấy đã sớm tiêu hết.

Bà mối lại đưa ra một cuốn khác:

“Lỗ Đại Nhục nhà có quán thịt, tuy từng đánh chết thê, nhưng bây giờ ai mà không như vậy? Chắc thê của hắn làm chuyện gì sai trái khi hắn ở ngoài mưu sinh…”

Ta lắc đầu liên tục.

Cuối cùng, không một mối nào thành, Vương thị bất đắc dĩ nói:

“Thôi, ta không có bản lĩnh tìm người hợp ý ngươi, thật là làm thiếp hổ thẹn với lão gia.”

Bà mối cất cao lời nịnh nọt:

“Phu nhân thật là bậc đại thiện nhân! Đã là thân thích tìm đến nương nhờ, vốn dĩ chẳng phải trách nhiệm của ngài!”

Sau đó, bà ta chỉ vào ta, lớn tiếng nói:

“Cô nương, ta gặp nhiều người như ngươi, một lòng muốn trèo cao, nhưng không ai có kết cục tốt đẹp. Qua tuổi rồi, chẳng phải bị người ta soi xét, chê bai sao?”

Lời bà vang dội, người trong ngoài đều nghe rõ mồn một.

Ta tuy không xứng với những công tử tài hoa, nhưng cũng không hạ mình chọn những người vừa rồi. Ta giống như mẫu thân, thích nam nhân dung mạo tuấn tú, nhưng luôn bị họ trêu đùa.

Nếu đã vậy, chi bằng không gả.

Khi ta cùng Vương thị bước ra khỏi quan môi, bỗng thấy một bóng dáng quen thuộc đứng bên ngoài.

Hà Gia Dư cũng ở bên chàng.

Những lời bà mối nói ban nãy, không biết họ có nghe được không.

Vương thị thấy Hà Gia Dư, gương mặt liền nở nụ cười từ mẫu. Hà Gia Dư khẽ ngượng ngùng, nói:

“Xá lang đi cùng ta mua trâm, vừa hay ngang qua nơi này.”

Trâm cài?

Nam nhân tặng trâm cho nữ tử, ý nghĩa không cần phải nói rõ.

Lòng ta trầm xuống, vị đắng lan trong miệng. Nhưng có sao đâu, giờ đây ta chỉ là biểu tỷ xa của Hà Gia Dư trong lòng chàng.

Hà Gia Dư đột nhiên nói:

“Nghe nói sổ của quan môi có không ít nam nhân tốt, sao tỷ tỷ không chọn được ai?”

Hóa ra là đã nghe thấy.

Nàng ta bỗng quay sang Xá Hoài, dịu dàng nói:

“Chàng nói xem, tỷ tỷ như thế này thì xứng với nam nhân nào?”

Xá Hoài xưa nay ít lời nơi đông người, nàng ta cũng không trông mong chàng đáp, tự mình nói:

“Con trai của Trần quản sự trong phủ thì sao, tuy là người góa vợ…”

“Tướng mạo đường hoàng, bái tướng phong hầu.”

Hà Gia Dư đột nhiên nghẹn lời, quay đầu nhìn Xá Hoài:

“Chàng nói gì?”

Xá Hoài như không hề để ý đến sự thất thố của nàng ta, khẽ nhếch môi cười:

“Cô nương này đã là tiểu thư tướng phủ, tự nhiên có thể tìm được phu quân tốt nhất. Dưới trướng ta có vài vị tướng sĩ chưa lập gia thất, cô nương nếu rảnh có thể đến chọn.”

Rõ ràng trước đây chàng còn nói không xứng, sao bỗng nhiên lại đổi ý?

Hà Gia Dư thở phào nhẹ nhõm, nhưng đã bị hù dọa một phen, không muốn ở lại nữa, làm nũng đổi đề tài, yêu cầu Xá Hoài đi xem vòng tay cùng mình.

Trước khi đi, nàng ta còn lén lườm ta một cái.

Vương thị, với đôi mắt tam giác sắc lẹm, liếc ta một cái rồi lạnh lùng nói:

“An Sinh, ngươi có hiểu ý nghĩa cái tên này không?”

Ta tất nhiên là hiểu.

“An Sinh”, ý là muốn ta sống an phận.

5

Sau hôm đó, ta liền bị giam lại, chỉ được thả khi nào Xá Hoài đến cầu thân.

May là chắc sẽ không lâu nữa.

Những ngày bị giam cũng xem như nhàn nhã.

Trong đống cỏ dại ở sân, ta lại phát hiện ra loại dược thảo đã tìm kiếm từ lâu. Trước kia, để dùng nó điều chế thuốc trị thương, ta đã từng tìm trên núi suốt một ngày một đêm. Nhưng nay gặp lại, lòng lại chẳng còn ý định hái.

Ta vẫn nhớ lần đó, sáng sớm hôm sau ta mới xuống núi, từ xa đã thấy Xá Hoài đứng đó.

Nghe tiếng ta, chàng lập tức lao tới, ôm chặt ta không buông. Cơ thể chàng rất lạnh, tóc vương sương, hẳn là đi suốt đêm không nghỉ.

Đường trong thôn chàng còn không quen, thế mà vẫn tìm được đến chân núi. Nếu ta xuống chậm hơn, e rằng chàng đã mò lên núi.

Xá Hoài áp tới hôn ta. Nói là hôn, không bằng nói là cắn. Chàng tựa như vô cùng phẫn nộ:

“Ngươi không phải muốn gả cho ta sao, sao lại không nói một tiếng đã bỏ đi!”

Miệng chảy vị tanh của máu, ta giãy giụa nhưng không thoát được:

“Không bỏ, không bỏ.”

Là người học y, ta hiểu tâm lý của chàng.

Chàng ghét ta, nhưng vì đôi mắt mù lòa lại lệ thuộc vào ta, sợ ta không chịu chữa trị cho chàng. Nhưng ta không ngờ chàng lại nóng nảy đến như vậy, hôn ta suốt nửa canh giờ, suýt khiến ta ngất lịm.

Về nhà, chàng vẫn chưa thỏa mãn, động tác thô bạo. Lòng ta chợt hoảng hốt:

“Ngươi… chẳng phải vết thương chưa lành sao?”

Chàng liếm vết máu nơi môi ta do chính mình cắn, nở nụ cười:

“Đâu có tổn thương ‘chỗ hiểm’… nên ngươi ngoan ngoãn chút, đừng để ta lại bị thương.”

Khi đó, chàng vừa là phu quân, vừa là bệnh nhân, lại là một mỹ nam, ta tất nhiên phải cố gắng nhẫn nhịn.

Rõ ràng hôm tiệc rượu, lớp giấy mỏng đã bị đâm thủng, vậy mà Xá Hoài vẫn chậm chạp không đến cầu thân.

Hà Gia Dư mấy lần tức giận trong phủ, đập phá không ít đồ vật.

Hà Thiên Thành gọi ta đến, nói:

“Ngươi đã từng sống với Xá Hoài ba năm, chắc hiểu hắn không ít. Ngươi nói xem, hắn đang do dự điều gì? Gia Dư còn điểm nào chưa chu toàn?”

Hà Thiên Thành xưa nay nói thẳng với ta, đến mức ngay cả việc Hà Gia Dư giả danh ta, ông cũng có thể đường hoàng hỏi ta cách làm sao để nàng ta giả danh được tốt hơn.

Bởi vì ông nghĩ rằng mình chỉ cần giơ tay là có thể bóp chết ta nên từ trước đến nay chưa từng coi ta ra gì. Nhưng ông không biết, ta đã tính kế ông.

Dấu chu sa trên cổ tay ta là do ta dùng thảo dược chế thành, tự tay điểm lên lại.

Ông luôn nghĩ ta và Xá Hoài phát sinh tình cảm nhưng dừng lại trong lễ nghĩa.

Nào hay, sự thật không phải như vậy.

Xá Hoài sau lần đầu đã như con sói khó thuần, nếu không phải ta âm thầm cho hắn uống thuốc tránh thai, e rằng đã không biết mang thai bao nhiêu lần.

Cho nên, khi Xá Hoài phát hiện Hà Gia Dư vẫn là xử nữ, toàn bộ dối trá và âm mưu của Hà Thiên Thành sẽ tự nhiên sụp đổ.

Trước câu hỏi của ông, ta chỉ im lặng, không đáp. Ông chán ghét hất tay:

“Thôi vậy, ngày mai Gia Dư mời hắn đi du thuyền, ngươi hãy nhìn kỹ một chút.”

6

Ta bị hóa trang thành một tỳ nữ, đứng phía sau Hà Gia Dư.

Nàng ta vài lần trừng mắt nhìn ta, nhưng vì đây là sắp đặt của Hà Thiên Thành, nàng ta không thể không nghe theo.

Tỳ nữ còn lại là tâm phúc của Hà Gia Dư, gọi là Thúy Oanh.

Con thuyền nhỏ lững lờ trên hồ sen.

Hà Gia Dư gần như dán sát vào người Xá Hoài, trong khi chàng ngồi ngay ngắn, lưng thẳng như cây tùng.

Nàng ta bảo ta mang khay điểm tâm đến, chọn một miếng, dùng bàn tay trắng nõn tự mình đút cho Xá Hoài.

Sắc mặt Xá Hoài không đổi, nhưng ánh mắt rủ xuống, khóe miệng mím chặt.

Thần thái này ta rất quen thuộc. Xá Hoài tuy nóng tính, nhưng cũng có lúc giận mà không phát tác. Hiện giờ chính là lúc đó.

Chàng đang giận điều gì?

Không thích ăn miếng điểm tâm này sao?

Hay không thích người khác đút cho mình?

Không phải vậy chứ…

Ngày trước, chàng còn cố ý làm rơi cơm xuống bàn, chỉ để ta thương tình đút cho chàng ăn. Nhưng khi đó, ta còn phải lo ăn phần của mình, làm gì có thời gian đút cho chàng.

Giờ đây, có tiểu thư mỹ mạo đút cơm, chàng còn kén chọn gì nữa?

Thấy Xá Hoài không há miệng, Thúy Oanh vội vã giải vây:

“Tiểu thư đối với tướng quân thật tốt! Chắc hẳn trước đây, khi tướng quân mất đi ánh sáng, tiểu thư cũng từng đút từng miếng một phải không?”

Lời vừa dứt, cả thuyền im bặt. Sắc mặt Hà Gia Dư tối sầm, như sắp nhỏ nước. Ta giật mình, quay đầu nhìn lại Thúy Oanh.

Lúc này ta mới nhận ra, Thúy Oanh không phải nha hoàn đi theo Hà Gia Dư từ trước.

Đúng rồi, những hạ nhân đi cùng Hà Thiên Thành và Hà Gia Dư ngày trước, hẳn đã bị diệt khẩu hết.

Thúy Oanh sợ hãi không dám nói gì thêm.

Miếng điểm tâm trong tay Hà Gia Dư vẫn lơ lửng giữa không trung, đầy lúng túng.

Không ai ngờ được, Xá Hoài lại bất ngờ lên tiếng:

“Không, nàng chưa từng đút cho ta. Ta ăn toàn là canh thừa cơm nguội.”

Ta toát mồ hôi lạnh. Những lời chàng nói cũng không hẳn là giả.