Sau khi gia tộc bị tịch thu, ta từ một tiểu thư cao quý, ta đã bị đẩy xuống làm kỹ nữ.
Vốn định để cuộc đời tàn lụi tại đây, nhưng lại được Dư Uyên bảo hộ, hắn tặng ta một miếng ngọc bội, hứa hẹn cả đời không bỏ rơi ta.
Ta ngỡ rằng mình có thể từ đó thoát khỏi vũng bùn.
Nào ngờ, sau một đêm xuân tình, hắn lập tức thay lòng, tìm người mới.
“Chơi vui thôi mà, ngọc bội đó đầy ngoài đường, không đáng mấy đồng bạc.”
Thì ra, lòng tốt ấy chỉ là một trò săn đuổi con mồi của hắn, nhưng về sau, hắn lại hối hận, hóa trang thành người khác đến tìm ta, cầu xin:
“Chúng ta về nhà được không?”