Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại SÓNG GIÓ CUỘC ĐỜI Chương 3 SÓNG GIÓ CUỘC ĐỜI

Chương 3 SÓNG GIÓ CUỘC ĐỜI

9:47 chiều – 07/11/2024

08

Tần gia hiện nay rất bề thế.

Có lẽ nghe tin Tần Ngọc Huyền sắp về nhà, từ sớm đã có vài người phụ nữ đứng chờ ở cổng.

Trong số đó, người tóc hoa râm là Tần lão phu nhân.

Ngày trước chính bà đã cắt đứt quan hệ giữa hai nhà Tần-Lâm.

Khi thấy Tần Ngọc Huyền, ai nấy đều vui mừng, nhưng ánh mắt họ liền trở nên lạnh lẽo khi nhìn thấy ta.

Tần lão phu nhân tỏ vẻ khách sáo chào hỏi qua loa.

Tần Ngọc Huyền có công vụ gấp nên sau khi sắp xếp chỗ ở cho ta, chàng đã vội vàng trở lại quân doanh.

Chàng vừa đi, Tần lão phu nhân lập tức sắp xếp cho ta ở trong căn phòng nhỏ khuất nẻo nhất.

Nghe nói ta từng ở trong kỹ viện, bà ghê tởm đến nỗi phải giữ khoảng cách mấy bước, như sợ sẽ bị bẩn lây.

Chủ nhân đối đãi như vậy, đám người hầu bên dưới đương nhiên cũng hiểu ý.

Đồ ăn thức uống vẫn có, nhưng là những thứ tệ nhất trong phủ.

Ta cũng chẳng bận tâm, vì cuộc sống ở đây tốt hơn kỹ viện rất nhiều.

Dùng bạc mua vài hạt giống và kim chỉ, ta khai khẩn một mảnh đất nhỏ nơi có ánh nắng để trồng trọt.

Cũng thêu cho Tần Ngọc Huyền một túi bình an, sắp đến Tết rồi, chàng sẽ trở về.

Đúng vào dịp năm mới, Tần Ngọc Huyền trở về, không thấy ta trong bữa tiệc nên đã nổi trận lôi đình.

“Người sắp xếp nàng ở nơi hẻo lánh như thế, sức khỏe nàng vốn yếu, người muốn nàng chết ở đó sao?”

Tần lão phu nhân cương quyết đáp lại: “Đã bước ra từ kỹ viện, ta chịu dung nạp nàng ta, nàng ta nên đội ơn ta!”

Nếu không phải đối diện là bậc trưởng bối của Tần gia, Tần Ngọc Huyền hẳn đã rút kiếm vì tức giận.

Chàng không cãi lại, vội vã chạy về phía nơi ta ở.

Ta đã sẵn sàng chờ đón chàng, cầm túi bình an trong tay: “Chàng trở về rồi! Tết vui vẻ nhé!”

Phía sau là căn phòng với cửa sổ dán tạm bợ mảnh giấy rách, cánh cửa gỗ mục nát kêu cọt kẹt.

Tay ta nổi đầy vết sưng do lạnh, vẫn mặc chiếc áo bông mà chàng mua cho ta.

Mắt chàng đỏ hoe, bước lên ôm chặt lấy ta, nghẹn ngào: “Là ta có lỗi với nàng.”

Chàng chẳng hề có lỗi với ta.

Ta vốn không thấy khổ, những ngày khổ cực ta đã vượt qua, mà trong hoạn nạn nào có ai khóc vì ta.

Nhưng lúc này, thấy chàng đau lòng, ta cũng không kìm được mà nước mắt cứ thế tuôn trào.

09

Tần Ngọc Huyền đưa ta ra khỏi Tần phủ, ra ngoài sống, cuộc sống dần trở nên dễ chịu.

Chàng nhận túi bình an từ tay ta, đưa ta đi dạo phố, mua thức ăn, có ngày trời trong còn cùng ta thả diều.

Chàng là nhân vật phong vân, ngày ngày kề bên ta, cùng ta ra vào khắp nơi.

Danh tiếng “kim ốc tàng kiều” cũng lập tức gán cho chàng.

Danh tiếng “kim ốc tàng kiều” bèn gán lên đầu chàng.

Tần Ngọc Huyền chẳng màng, chỉ cười xòa cho qua.

Một ngày, chàng dẫn ta cùng tham dự một buổi yến tiệc trong cung.

Ta vừa cầm ly rượu ngọt Tần Ngọc Huyền đưa, thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

“Đây chính là ‘giai nhân’ của Tần tướng quân sao?”

Thân hình ta khẽ cứng lại, quay đầu lại thì bắt gặp gương mặt quen thuộc của Dư Uyên.

Hoảng hốt, ta vội vàng nấp sau lưng Tần Ngọc Huyền.

Thấy ta sợ hãi, Tần Ngọc Huyền liền bước lên phía trước hành lễ: “Thái tử điện hạ.”

Dư Uyên làm như không quen biết ta, chỉ liếc nhẹ rồi đi xa.

Ta lén thở phào nhẹ nhõm.

Tần Ngọc Huyền có chút việc phải giao thiệp, để ta một mình ở góc đình nhỏ uống rượu.

Bỗng một tiểu thái giám chạy đến, nói rằng Tần Ngọc Huyền đang ở một phòng khác và muốn ta tới gấp.

Ta lo lắng chàng gặp chuyện không lành, vén váy chạy vội đến.

Vừa bước vào phòng, ta liền bị người từ sau bịt miệng, kéo lê đến giường.

Tiếng cười của Dư Uyên thì thầm bên tai: “Đừng động đậy, để ta ôm nàng một chút.”

Ta càng giãy giụa dữ dội: “Buông ta ra!”

Người nam nhân này khiến ta thấy ghê tởm đến tận xương tủy.

Hắn dễ dàng ngăn chặn mọi phản kháng của ta, hung hăng cắn vào vai ta từ phía sau:

“Từ xa xôi tìm đến tận đây, là nhớ ta phải không?”

Nhớ lại những khổ đau đã trải qua, ta nắm chặt tay: “Ta là tới tìm Tần Ngọc Huyền! Không phải ngươi!”

Hắn siết eo ta, kéo ta ngã xuống giường: “Đừng giận mà, đừng giận. Có lẽ ta thật sự yêu nàng rồi?”

Hắn đè lên người ta, lại như ngày xưa vẽ từng nét lên chân mày đôi mắt của ta:

“Tần Ngọc Huyền có thể cho nàng thứ gì, ta đều có thể cho, chỉ là nhiều hơn, không thiếu.”

Hắn sờ vào eo ta, rút ra chiếc ngọc bội khắc uyên ương, nở nụ cười đắc thắng:

“Vật này nàng vẫn giữ, mà lại cứng miệng nói với ta rằng không còn tình ý sao?”

Ta vội giật lại, giấu đi: “Vì có thể đổi lấy chút tiền.”

Thật ra không phải, có lẽ chỉ vì ta còn vương vấn chút lòng tốt giả dối ngày ấy của hắn.

Vương vấn một chút chân tình giả tạo.

“Loại đồ rẻ tiền này bao nhiêu ta cũng mua được cho nàng,” hắn thì thầm bên tai ta, “chỉ cần nàng lại hầu hạ ta cho thoải mái như lần đầu tiên.”

Ta biết rõ thủ đoạn của hắn, lưng liền toát mồ hôi lạnh.

Nếu ở kỹ viện, ta có thể nhẫn nhịn, nhưng lúc này không thể.

Ta không muốn trước mặt Tần Ngọc Huyền lại cảm thấy bản thân hạ tiện.

Dư Uyên hôn lên cổ ta, toan cởi bỏ y phục.

Trong cơn nóng giận, ta vùng vẫy được một tay, tát vào mặt hắn một cái.

Âm thanh chát chúa khiến ta hả lòng hả dạ, nhưng thứ đáp lại là cú đấm từ hắn.

“Ngươi dám đánh ta!”

10

Ta biết mình đã gây họa, vội vàng bò dậy quỳ xuống dập đầu xin lỗi Dư Uyên.

Chỉ sợ làm liên lụy đến Tần Ngọc Huyền.

Hắn nhấc chân, đá ta từ trên giường ngã xuống đất.

“Ngươi nghĩ ngươi là cái thứ gì chứ!”

Đầu ta va đập đau nhói.

Ta mặc kệ cơn đau, chỉ có thể bò dậy tiếp tục dập đầu xin lỗi hắn.

Đúng lúc ấy, tiếng gõ cửa vang lên, giọng của thái giám vọng vào, nói rằng Hoàng hậu triệu Thái tử đến gặp.

Dư Uyên trừng mắt nhìn ta đầy căm hận: “Chuyện này chưa xong đâu.”

Ta vội vàng chỉnh lại y phục lộn xộn, lén lút rời khỏi phòng như kẻ trộm.

Khi Tần Ngọc Huyền tìm thấy ta, gò má ta đã bầm tím rõ rệt.

Chàng bước nhanh lên vài bước: “Ai đã làm vậy?”

Ta lắp bắp nói dối: “Là do ta vô ý va phải cột.”

Chàng nhíu mày nhìn ta, hiển nhiên không tin, ta bối rối cúi đầu, tránh ánh mắt của chàng.

Không ngờ vết hằn trên cổ ta lại lọt vào mắt chàng.

Tần Ngọc Huyền chụp lấy cánh tay ta, nhìn ta đầy lo lắng, như hồi tưởng lại thái độ khác thường của ta khi thấy Dư Uyên:

“Là Thái tử?”

Ta không dám thừa nhận, cũng chẳng thể phủ nhận.

“… Sau này tránh xa hắn ra.”

Tần Ngọc Huyền suy nghĩ mãi, cuối cùng chỉ còn cách này.

11

Ta cuối cùng cũng kể mọi chuyện liên quan đến Thái tử cho Tần Ngọc Huyền.

Chàng giận dữ mắng Dư Uyên là kẻ bỉ ổi, nếu ta không ngăn lại, chắc chàng đã đập nát bàn.

Sau đó, ta hầu như không bước chân ra ngoài, mọi buổi tiệc đều lấy cớ bệnh tật để trốn tránh.

Thân thể của lão Hoàng đế ngày càng yếu, Thái tử bận rộn tiếp nhận việc triều chính.

Những ngày yên ổn chưa kéo dài bao lâu, tin tức Hoàng đế băng hà đã truyền đến.

Thái tử lên ngôi làm Hoàng đế.

Bấy giờ, những bộ tộc man di ở biên giới thừa cơ thời cuộc bất ổn mà lăm le nổi dậy.

Tần Ngọc Huyền ngày càng bận rộn, đi sớm về khuya, hiếm khi có thời gian gặp mặt.

Ta lo lắng đến nỗi lòng như lửa đốt, sợ rằng Dư Uyên còn giữ trong lòng ý định trả thù.

Ta không sợ chết, chỉ sợ liên lụy đến Ngọc Huyền.

Chỉ là, lưỡi đao vô hình ấy cuối cùng cũng giáng xuống.

Dư Uyên ra lệnh cho Tần Ngọc Huyền đi biên cương bình định phản loạn.

Khi Tần Ngọc Huyền báo tin này cho ta, ta cuống quýt, vừa khóc vừa ôm lấy vạt áo chàng, không muốn buông tay.

“Đừng đi, đừng đi mà!”

Tần Ngọc Huyền lau nước mắt cho ta: “Ta không đi không được, dân chúng nơi biên ải giờ đang lầm than, ta sao có thể trốn trong kinh thành mà mặc kệ?”

“Vậy thì để người khác đi, có bao nhiêu tướng lĩnh, sao hắn lại cứ bắt chàng phải đi? Hắn muốn chàng chết.”

Chàng khẽ xoa đầu ta, không đáp.

Ta hiểu rằng chàng nhất định phải đi, lại khóc càng lớn, thở không ra hơi.

“Vậy thì phải viết thư cho ta, nhất định phải viết!”

“Được, một lời đã định.”

“Ta sẽ mang theo bình an phù nàng tặng, đặt bên ngực trái, nhất định sẽ bình an vô sự.”

Ta ôm chặt lấy eo chàng, vừa khóc vừa hít thở khó nhọc, cố gắng bình tĩnh lại.

“Ta đợi chàng trở về.”

Chàng nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu ta, lại nâng gương mặt ta lên, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của ta, như có điều muốn nói nhưng lại ngừng.

Cuối cùng chỉ khẽ hôn đi nước mắt trên mặt ta, chạm nhẹ vào trán: “Hiểu Hiểu, ta nhất định sẽ trở về.”