12
Ngày ta đứng trên thành lâu tiễn biệt Tần Ngọc Huyền, hiếm hoi ta khoác lên người bộ y phục rực rỡ nhất.
Chàng cưỡi ngựa, không ngừng ngoái đầu nhìn lại ta.
Ta liên tục vẫy tay, cho đến khi bóng dáng chàng hoàn toàn khuất xa nơi chân trời.
Khi trở về đến cổng nhà trong tâm trạng bồn chồn, ta thấy Tần lão phu nhân đang chống gậy chờ sẵn.
Bà nhìn ta với ánh mắt oán độc: “Ngươi là kẻ hại người, ngươi định kéo cháu trai ta vào vòng tai họa đến bao giờ mới thôi?”
Ta nào dám cãi lại, vội vã chạy vào trong nhà, đóng cửa lại.
Bà liền giơ gậy đập vào cửa, miệng không ngừng nguyền rủa: “Đồ sao chổi, ngươi là đồ sao chổi! Cả nhà ngươi chết hết rồi còn đến gây họa cho người khác!”
“Ngươi có biết không, chỗ hắn bị phái đến là nơi nguy hiểm nhất!”
“Đợi đấy, ngươi cứ đợi đấy!”
Ta không hề mong muốn điều này!
Ta cũng không muốn chút nào!
Ta chỉ có thể ngồi khóc, co rúm mình trong góc, hai tay bịt chặt tai, tự lừa mình rằng Ngọc Huyền sẽ không sao.
Tầm lão phu nhân mắng đến khi không còn hơi sức mới chịu dừng lại.
Ta đợi đến khi tình hình lắng xuống vài ngày sau mới dám ra ngoài.
Ta định tìm đến một người bạn của Ngọc Huyền, người mà chàng đã sắp xếp để ta nương tựa trước khi lên đường.
Nhưng chưa đi được bao xa.
“Bắt lấy nó!”
“Đừng để nó chạy!”
Ta ôm hành lý mà chạy trối chết, nhưng bị mấy tên đại hán chặn lại. Chúng nắm chặt cánh tay ta, kéo đến một chiếc xe ngựa.
Rèm xe vừa được vén lên, ta đã thấy khuôn mặt trắng bệch như ma của Tần lão phu nhân, gợi ta nhớ đến mụ tú bà ở kỹ viện.
Bà ta nở nụ cười quái ác: “Ta biết ngươi thương Ngọc Huyền, vậy nên ta cầu xin ngươi hãy cứu lấy nó.”
Ta ngỡ ngàng, không hiểu lời bà ta.
“Cháu ta đã đến chỗ nguy hiểm nhất, chỉ cần người đó nhấc ngón tay là có thể khiến nó vong mạng! Ngươi hãy vì lòng tốt, thương lấy cháu ta, thương lấy bà lão này!”
Bà ta vừa khóc vừa khẩn cầu, nước mắt giàn giụa.
“Ta có thể giúp được gì đây?”
Nếu có thể cứu Ngọc Huyền, ta sẽ không do dự, bởi mối họa này vốn do ta mà ra.
“Lại đây,” bà ta yếu ớt vẫy tay, “Hoàng đế muốn gặp ngươi.”
“Dù sao ngươi cũng xuất thân từ kỹ viện, đâu còn danh dự gì. Chỉ cần bầu bạn với hắn vài đêm, là có thể đổi lấy mạng cháu ta.”
Gương mặt nhăn nheo của bà đầy nước mắt: “Ngươi hãy cứu nó, đợi khi nó trở về, ta sẽ tác thành cho hai người.”
Ta hiểu đây là thủ đoạn của Dư Uyên, lòng ta chùng xuống.
Dù biết đó là lời dối trá, biết rằng có thể là chuyến đi không trở về, ta cũng chỉ có thể gật đầu.
Mạng của Tần Ngọc Huyền quan trọng hơn tất thảy.
13
Tiếng vó ngựa lóc cóc vang lên khi xe ngựa đưa ta tiến vào hoàng cung.
Xuống xe ngựa, ta lục tìm trong gói hành lý và rút ra miếng ngọc bội.
Dư Uyên từng nói rằng nó chẳng đáng giá gì.
Hắn nói đúng, chất liệu không đáng tiền, tình ý cũng chẳng đáng giá.
Ta ném thẳng ngọc bội về phía phu xe: “Ban cho ngươi đó.”
Ta lại mặc vào y phục giống như khi còn ở kỹ viện, dễ cởi, nửa kín nửa hở.
Nhìn thấy ta trong bộ dạng ấy, Dư Uyên cười khinh bỉ.
“Hóa ra bộ dạng thế này mới hợp với ngươi, đúng là ti tiện mà.”
Lòng ta chết lặng, gượng gạo nặn ra một nụ cười: “Cầu xin bệ hạ sủng hạnh.”
Dư Uyên nâng cằm ta lên, cười nhạo: “Trước đây trẫm mời, ngươi không đến, giờ vì tên nam nhân kia mà ngươi lại chạy tới như thiêu thân.”
Nói đến đó, hắn đẩy ta ra với vẻ chán ghét: “Ngươi cũng biết tự cao đấy!”
Ta sợ hắn không chịu giữ ta lại, tất cả những gì ta cố gắng sẽ đổ sông đổ biển, liền vội vàng quỳ xuống, bò đến ôm lấy chân hắn.
“Cầu xin hoàng thượng sủng hạnh!”
“Xin hoàng thượng đừng làm khó Ngọc Huyền!”
Câu nói này như thêm dầu vào lửa, Dư Uyên nắm chặt tóc ta: “Hắn là thần tử, trẫm bảo hắn đi đâu, hắn phải đi đó!”
“Trẫm muốn hắn chết, thì hắn phải chết.”
Ta lo đến mất cả phương hướng, đôi mắt đỏ hoe.
Lúc này, hắn chậm rãi nói: “Nếu cả đời này ngươi không gặp lại hắn nữa, trẫm sẽ tha cho hắn.”
Nghe điều kiện đó, ta sững sờ, ngây ngốc nhìn hắn, không thốt nên lời.
Hắn cười lạnh một tiếng, quay người bước đi.
Không còn cách nào khác, ta đành trút bớt y phục, lao tới cởi áo hắn.
Những thủ đoạn học được ở kỹ viện, ngày trước ta cảm thấy nhục nhã, giờ cũng chẳng còn để tâm.
Dư Uyên có vẻ bất ngờ khi thấy ta như vậy.
Thịt đã dâng tới miệng, hắn chẳng có lý do gì để từ chối.
Hắn ném ta lên giường, không chút dịu dàng, giày vò khiến ta như muốn chết đi sống lại.
Tiếng thở gấp thấp trầm của hắn vang bên tai ta: “Như thế này thì không tính.”
14
Sau trận hành hạ ấy, ta chẳng thấy chút vui thú nào.
Xong việc, ta lặng lẽ ngồi ở mép giường mặc lại y phục, Dư Uyên nằm nghiêng, vân vê lọn tóc của ta.
Hắn nhíu mày suy nghĩ, đột nhiên như sực nhớ ra điều gì, bật dậy túm chặt lấy tay ta.
“Miếng ngọc bội trẫm ban cho ngươi đâu?”
Ta cố nén giọng khàn đục, cười khổ:
“Đem tặng người khác rồi, dù sao nó cũng không đáng giá.”
Ánh mắt hắn lóe lên một thoáng ngỡ ngàng, rồi lửa giận bừng bừng, hắn mạnh tay tát ta một cái.
Ta mệt mỏi, kiệt sức, ngã lăn xuống đất rồi cũng chẳng muốn gượng dậy nữa.
Hai mắt nhắm nghiền, ta ngất lịm.
Khi tỉnh lại, ta đã nằm trong căn viện hẻo lánh mà Dư Uyên sắp xếp.
Vết bầm trên mặt đã được bôi thuốc.
Hạ nhân hầu hạ nói với ta, hoàng đế đã ban cho ta không ít đồ đạc.
Ta không muốn nhận bất cứ thứ gì từ hắn, chỉ bảo cung nhân tự chọn thứ mình thích mà lấy.
Ngày ngày, ta chỉ ngồi trong tịch mịch, mân mê những món đồ ít ỏi mà Ngọc Huyền đã để lại cho ta trước lúc lên đường.
Ta đọc đi đọc lại những lá thư chàng gửi về từ biên cương, tâm trí chìm vào những kỷ niệm xa xưa.
Ta chỉ muốn trở về ngôi nhà nhỏ của ta và Ngọc Huyền.
Chẳng biết liệu có còn cơ hội đó hay không.
Một người từ kỹ viện bước chân vào cung, quanh ta tất nhiên chẳng thiếu những phi tần đến gây chuyện.
Ta chẳng tranh cãi cùng bọn họ, chỉ xin một bát thuốc tránh thai.
Thấy ta biết điều, họ cũng không làm khó thêm.
Người mà ta không muốn gặp nhất vẫn là Dư Uyên.
Hắn lúc nào cũng bày đủ mọi cách ép ta phải chấp nhận điều kiện của hắn.
Ta van xin hắn đổi một điều kiện khác.
Dư Uyên cười, tay vuốt nhẹ lên mặt ta, nơi vết bầm đã dần tan: “Ngươi cũng gan lắm, dám ra điều kiện với trẫm.”
Hắn ra lệnh cho người mang đến một chiếc lọ sứ.
“Trẫm có một loại thuốc mới,” hắn cười ác độc, “nếu ngươi có gan uống hết, trẫm sẽ tha cho Ngọc Huyền.”
Ta thầm hứa sẽ đợi Ngọc Huyền trở về, ta chưa muốn chết.
“Uống xong liệu có chết không?”
“Chưa có ai thử qua cả.”
Thấy ta do dự, hắn lại nhắc lại điều kiện: “Chỉ cần ngươi hứa rằng sẽ không bao giờ gặp lại hắn, ngươi sẽ không cần uống.”
Ta khẽ mím môi, lòng quyết tâm, đưa tay về phía lọ thuốc: “Vậy thử xem có chết hay không.”
Biết đâu, nếu ta sống sót, ta sẽ còn được gặp lại Ngọc Huyền.
Ngửa đầu, từng ngụm lớn nuốt trôi chất lỏng từ chiếc lọ, ta uống cạn.
Dư Uyên giật mình, bước tới đánh văng chiếc lọ khỏi tay ta, mắt trợn tròn nhìn.
Ta mỉm cười với hắn, rồi cảm thấy cơn đau như lửa thiêu đốt trong bụng, cơ thể dần ngã khuỵu xuống.
Máu bắt đầu rỉ ra từ miệng.
Dư Uyên ôm lấy ta, vẫn thì thào những lời uy hiếp: “Chỉ cần ngươi đối đãi với trẫm như ngày trước…”
Ta cười yếu ớt.
Ta không thể làm vậy.
Giọng hắn ngày một xa dần, ta nhắm mắt lại.
Ta cảm nhận được đôi tay hắn khẽ run rẩy.
15
Dư Uyên cuối cùng cũng triệu gọi thái y.
Nhờ có thuốc thang đầy đủ trong cung, mạng ta mới được giữ lại.
Khi tỉnh dậy, ta thấy hắn ngồi bên giường.
Thấy ta mở mắt, hắn nở nụ cười nhẹ.
Hắn cúi xuống, nhét một thứ gì đó vào tay ta và khẽ nắm lại.
Là chiếc ngọc bội khắc uyên ương trắng.
Ta vẫn còn yếu, kéo chiếc ngọc đưa lại cho hắn: “Vật này ngài tìm về được, tự nhiên là của ngài.”
Hắn bỗng nhiên có chút giận dữ: “Đã đưa cho ngươi, thì là của ngươi.”
Ta nhìn chiếc ngọc bội này, không đáng giá, không ăn uống được, giữ lại cũng chẳng biết làm gì.
Thấy ánh mắt sắc lạnh của hắn, ta đành khẽ cúi đầu cảm ơn rồi đặt nó vào ngăn kéo bên cạnh.
“Hắn có điểm nào tốt hơn ta?” Hắn nhìn động tác của ta, cắn răng hỏi.
Nghe hắn hỏi vậy, ta ngẩn người trong thoáng chốc.
“Không biết,” ta đáp, không để ý đến vẻ mặt hung dữ của hắn, chỉ nhớ lại khuôn mặt của Ngọc Huyền, đôi má thoáng đỏ ửng. “Chỉ là làm người ta muốn yêu thích.”
Dư Uyên im lặng nhìn ta một hồi, rồi vung tay áo rời đi.