Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại SÓNG GIÓ CUỘC ĐỜI Chương 5 SÓNG GIÓ CUỘC ĐỜI

Chương 5 SÓNG GIÓ CUỘC ĐỜI

9:49 chiều – 07/11/2024

Sau lần uống thuốc đó, thân thể ta không còn tốt, hắn cũng ít khi ghé thăm, không còn quấy rầy ta nữa, ta cũng nhờ vậy mà thoải mái hơn.

Thỉnh thoảng hắn có mang vài tấu chương đến để phê duyệt.

Có lần hắn đang phê tấu chương rất nghiêm túc, đột nhiên dừng lại, nhíu mày. Sau đó, hắn ngẩng đầu nhìn ta, vẻ mặt đầy suy tư, như có tâm sự gì đó.

Kể từ ngày đó, cung nhân trong cung cũng cẩn thận hơn.

Ta cũng chẳng dám hỏi.

Thư của Ngọc Huyền vẫn từng phong từng phong được gửi đến cho ta.

Những chuyện khác ta đều không để tâm. Chỉ cần chàng còn sống là quan trọng hơn tất thảy.

Ngày tháng trong cung thật buồn tẻ. Có khi ngồi thẫn thờ cả buổi chiều cũng chẳng biết mình đã nghĩ gì.

Ta nhìn trời vuông vức trong cung, nghĩ đến Ngọc Huyền ở phía bên kia. Ta ngắm trời cũng là để ngắm chàng.

Ngày ngày nhàn rỗi, ta chỉ nghĩ đến việc viết thêm vài dòng cho chàng đọc.

Mong sao chàng sớm trở về.

Thậm chí có đôi lúc lo lắng rằng liệu chàng có vì chuyện ta đã phải ở bên Dư Uyên mà không cần ta nữa.

Nếu chàng không cần, ta sẽ lặng lẽ tránh xa, chỉ đứng từ xa nhìn chàng.

Những ngày như vậy kéo dài rất lâu.

Một ngày nọ, ta hiếm hoi ra ngoài dạo trong hoa viên, vô tình nghe thấy hai hạ nhân thì thầm với nhau.

Họ bàn tán về tin tức cái chết của Tần Tướng quân đã lan truyền từ lâu, thi thể vẫn chưa tìm thấy.

Trong đầu ta như có tiếng sấm vang dội.

Quay lại, ta chợt thấy Dư Uyên hối hả bước về phía ta, ánh mắt đầy lo lắng.

Một ngụm máu nóng trào lên cổ họng, trời đất trước mặt ta tối sầm lại.

“Ngươi lại lừa ta.”

16

Là Dư Uyên đã ra lệnh giữ kín chuyện này, toàn bộ cung cấm đều giấu ta.

“Không phải trẫm hại chết Tần Ngọc Huyền.” Hắn giải thích, ánh mắt phức tạp, cau mày nhìn ta.

Ta chẳng nghe nổi lời nào, ngồi bệt xuống giường, đôi mắt đỏ ngầu đến thâm đen nhìn chằm chằm xuống đất.

Trước mắt ta chỉ toàn là hình ảnh cái chết của Ngọc Huyền, liên tục hiện lên.

Trong đầu chỉ nghe thấy tiếng ong ong.

“Chàng đã chết rồi.”

“Ngươi…”

“Thư từ cũng đều là giả.”

Hắn vươn tay muốn nâng mặt ta lên xem.

Ta đột nhiên vùng dậy, dùng cả hàm răng trắng ngần, cắn mạnh vào cánh tay hắn.

Ta dùng hết sức lực toàn thân, máu lập tức trào ra.

Bọn hạ nhân xung quanh luống cuống xông tới kéo ta ra.

Ta vốn yếu đuối, chẳng mấy chốc đã hết sức và bị lôi ra.

Dư Uyên giơ cao tay định tát ta.

Môi ta rướm máu, bị hạ nhân giữ chặt ở một bên, phát điên mà cười lớn.

“Là ngươi hại, tất cả là ngươi, tất cả là ngươi!”

Ta hét lên, tóc tai rối tung, gương mặt vặn vẹo.

Những gì chôn giấu trong lòng bấy lâu nay đột nhiên ào ạt tràn ra.

Ngọc Huyền đã mất, ta chẳng còn ai để chờ đợi, cũng chẳng còn gì để sợ nữa.

“Ta căm hận ngươi, ta thấy ngươi ghê tởm, ngươi làm sao sánh được với chàng!”

“Có giỏi thì ngươi cứ giết ta luôn đi!”

Bàn tay giơ cao của Dư Uyên nắm thành quyền, cuối cùng cũng hạ xuống.

Ta cố sức giãy mạnh, cuối cùng cũng thoát khỏi tay bọn hạ nhân hai bên.

Lảo đảo đến bên tủ, lục tìm chiếc ngọc bội uyên ương, ném xuống chân hắn.

“Tim ngươi cũng như viên đá vỡ nát này, lạnh lẽo vô tình, chẳng ai cần!”

Ngọc bội vỡ thành hai mảnh dưới chân hắn.

Ta thở hổn hển, nhắm mắt lại, chờ đợi hình phạt sắp tới, lòng trào dâng một niềm khoái trá khó tả.

“Gọi Thái y đến đây,” giọng Dư Uyên trầm thấp đầy giận dữ.

“Hôm nay nếu chuyện này truyền ra ngoài, đầu các ngươi sẽ chẳng giữ được.”

17

Sau khi làm loạn một hồi, ta chỉ cảm thấy sức lực đã bị rút cạn.

Ngọc Huyền không còn, ta chẳng biết phải sống tiếp những ngày tới như thế nào.

Dư Uyên cho người mang những vật dụng của Tần Ngọc Huyền đến cho ta.

Hắn đứng ngoài cổng viện của ta, không bước vào.

Một thanh kiếm gãy, một lá bùa hộ thân.

Ta nhẹ nhàng vuốt qua những vết sẹo lớn nhỏ trên thanh kiếm gãy.

Trong lòng chỉ nghĩ liệu lúc chàng mất có phải cũng đau đớn như vậy.

Trước mắt và bên tai ta vẫn là hình bóng của chàng trước lúc rời đi: “Hiểu Hiểu, ta nhất định sẽ trở về.”

Ta ôm chặt thanh kiếm gãy suốt ngày, tay nắm chặt lá bùa hộ thân.

Nằm trên giường, không hề nhúc nhích.

Gối bên cạnh vẫn là bọc đồ mà ta mang theo khi vào cung, cứ thế không ăn không uống mà chịu đựng.

Thuốc là do cung nhân run rẩy dùng tay bẻ miệng ta để đổ vào.

Đêm xuống, mệt mỏi không chịu nổi, thiếp đi, trong mơ hồ cảm thấy có người nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt ta.

“Ngọc Huyền…”

Người đó ngừng lại, khe khẽ đáp “Ừ.”

Ta tựa vào bàn tay ấy, chìm sâu vào giấc ngủ.

18

Đêm đen dần bao phủ, thân thể hao gầy của ta dường như chỉ còn lại chút hơi tàn, như đèn dầu cạn kiệt.

Lúc ấy, một lá thư mới đến, khiến ta cố gắng gượng dậy. Cung nữ thân cận đưa thư tới, nói rằng nó đến từ phía Tần Ngọc Huyền.

Ta dồn chút sức lực còn lại, dựa vào cạnh giường mở thư ra.

Lá thư này khác với những bức trước, cũ kỹ và bẩn thỉu, thậm chí còn dính vài vệt đất vàng đã khô.

Chữ viết nguệch ngoạc, như thể được viết trong lúc khẩn trương, nhưng ngày tháng lại rất mới.

Đúng là nét chữ của Ngọc Huyền, giống hệt với những bức thư trước đó.

“Thật tốt quá…”

Ta không kìm được, nước mắt từng giọt lớn rơi xuống, ướt cả lá thư đã ngả màu.

Cung nữ nhỏ nhẹ nói: “Thi thể của Tần tướng quân đến giờ vẫn chưa tìm thấy, có lẽ vẫn còn sống.”

Có lẽ chỉ là một sự nhầm lẫn thôi.

Ta cười, niềm vui khiến môi khô nứt đến rỉ máu cũng chẳng hề cảm thấy đau đớn.

Cung nữ khuyên nhủ: “Chủ nhân phải bảo trọng, còn phải đợi Tần tướng quân trở về.”

Nàng nói đã chuẩn bị bữa ăn, khuyên ta đi tắm rửa và thay y phục trước.

Mắt ta chẳng rời khỏi lá thư, chỉ gật đầu, để mặc nàng dắt đi. Sau khi tắm rửa trở về, ta thấy Dư Uyên ngồi chờ ở bên bàn.

Ta vui đến mức ngay cả việc nhìn thấy hắn cũng không còn chán ghét như trước.

Giả vờ như không thấy hắn, ta lặng lẽ ngồi xuống và gắng nhét thức ăn vào miệng.

Ta đã hứa với Tần Ngọc Huyền sẽ đợi chàng.

Dư Uyên thấy ta ăn một cách vội vã, dường như cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Hôm nay nàng có muốn đến nơi nào không?”

Câu hỏi của hắn làm ta sững lại.

Ta không ngẩng đầu, vẫn nhai thức ăn trong miệng, nói thật lòng:

“Ta muốn về nhà,” rồi bổ sung thêm, “ngôi nhà của ta và Tần Ngọc Huyền.”

Hắn gật đầu, khẽ đáp: “Được.”

“Trẫm sẽ sai người sửa soạn lại nơi ấy, để nàng có thể về ở.”

Ta khựng lại, không ngờ hắn lại đồng ý dễ dàng đến thế. Hắn đưa tay ra, muốn nắm lấy tay ta, nhưng ta lánh đi, hắn sững người, nhìn bàn tay trống rỗng của mình.

Ta ngước mắt nhìn hắn.

Đôi mắt đen sâu thẳm của hắn chăm chú nhìn ta: “Hiểu Hiểu…”

Giọng nói dịu dàng đến mức khiến ta giật mình.

Trong chốc lát, hình bóng của Tần Ngọc Huyền như hiện ra trước mắt ta.

Suy nghĩ ấy khiến ta thấy rợn người.

19

Ngày rời cung, ta chọn một ngày trời quang mây tạnh.

Thời gian ở trong cung không ngắn, nhưng đồ đạc chẳng có bao nhiêu.

Những vật thưởng nhỏ ta để lại cho hạ nhân, món lớn thì tặng cho các nương nương trong cung.

Chẳng còn lại gì đáng kể.

Ta mang theo thanh kiếm gãy, lá bùa bình an, và gói hành lý ban đầu, rồi trở về nhà.

Nhà được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng cảm giác vẫn xa lạ, còn có mình ta sống, còn lạnh lẽo hơn cả trong cung.

Ta bắt chước như những ngày xưa, khai một mảnh đất nhỏ nơi có ánh mặt trời chiếu vào, lại bắt đầu trồng trọt vài thứ.

Nhờ đó mà thời gian trôi qua nhanh hơn, chỉ mong mau đến ngày chờ được Tần Ngọc Huyền về nhà.

Một đợi là vài năm.

Biên cương khi thì yên ắng khi thì lại bùng lên chiến sự, dây dưa mãi không dứt.

Trong cung đấu tranh không lúc nào ngơi, thư từ của Ngọc Huyền vẫn đều đặn gửi về.

Mỗi ngày, vào buổi chiều, ta lại nằm lên chiếc ghế đu.

Đọc từng bức thư dày cộm ấy, những lá thư từ trong cung ta cũng mang ra theo.

Thật giả lẫn lộn, chẳng rõ là ai viết.

Cuối cùng, chiến sự cũng bình ổn.

Một số tướng sĩ đóng quân nơi biên cương cũng bắt đầu trở về.

Cách dăm ba ngày ta lại mặc bộ y phục rực rỡ ấy, lên thành lầu trông ngóng, ra cổng thành đợi chờ.

Một ngày nọ, ta thay y phục chuẩn bị ra ngoài.

Ánh nắng chiếu vào từng sợi chỉ trên áo khiến chúng lấp lánh rạng ngời.

Cánh cửa bên ngoài khẽ gõ.

Ta đẩy cửa, người đứng đó mỉm cười, trong ánh mắt chứa đầy nỗi nhớ mong bấy lâu: “Hiểu Hiểu…”

End