Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại BẠO CHÚA CÓ THÂN THỂ BẤT TỬ Chương 7 BẠO CHÚA CÓ THÂN THỂ BẤT TỬ

Chương 7 BẠO CHÚA CÓ THÂN THỂ BẤT TỬ

6:16 chiều – 23/08/2024

24

Tiêu Duyên không trả lời câu hỏi của ta, thay vào đó, hắn hỏi: “A Nhan, ngươi có biết tại sao Cô thích uống canh muối không?”

Hắn cố tình hỏi ta, chẳng lẽ không như ta đã nghĩ? Ta không khỏi lắc đầu.

Thấy vậy, Tiêu Duyên nói: “Mẫu phi của Cô từng để đổi lấy một bát canh muối, đã giao Cô cho một đám thái giám già… Bát canh muối đó, đã thay đổi cuộc đời của Cô.”

Ta nhất thời không biết phải nói gì.

Hắn lại tự mình tiếp tục: “Nhưng mỗi lần đổi được canh muối về… bà chỉ uống một ngụm, còn lại đều để lại cho Cô. Vì thế… Cô không biết nên hận bà, hay nên nhớ thương bà! Còn ngươi… ngươi đã để lại toàn bộ bát canh muối cho Cô!”

Sau một lúc im lặng, hắn nói tiếp: “Vậy nên, hôn lễ lần này, là lần đầu tiên ngươi đòi hỏi điều gì đó từ Cô… Cô tất nhiên sẽ không từ chối ngươi…”

Ta cười lạnh: “Bệ hạ nghĩ rằng, chỉ vì bệ hạ nói như vậy, ta sẽ tha thứ cho ngươi sao?”

“Ngươi oán hận Cô vì đã giết cha ngươi?”

“Ngươi không được  nhắc đến cha ta… vì ngươi không xứng…”

Nhưng Tiêu Duyên lại nói: “Ngươi có biết tại sao sau khi đăng cơ, người đầu tiên cô giết chính là ông ta không?”

“Bởi vì… chính vì ông ta đưa Cô trở lại cung, mà trong một lần say rượu, phụ hoàng của Cô đã nhầm Cô là mỹ nhân… Cuối cùng, Cô không chịu nổi nhục nhã, đã giết cha mình.”

“Từ đó trở đi, Cô dường như trở thành một con người khác, chỉ khi giết người, Cô mới cảm thấy vui vẻ.”

Vậy ra… đây là lý do hắn giết cha ta, và ghét bỏ chính gương mặt của mình?

Cảm xúc của ta đột ngột bùng nổ, ta kích thích chất độc trong cơ thể, máu bắt đầu chảy ra từ khóe miệng…

Tiêu Duyên ôm chặt ta, lau vết máu trên miệng ta. Nhưng ta thấy ở khóe miệng hắn cũng chảy máu… Xem ra lần này ta đã thực sự thành công.

“Nếu cô không giết cha ngươi… ngươi vẫn sẽ giết Cô chứ?”

“Sẽ!”

“Tại sao?”

Nhìn thấy vẻ thất vọng hiện lên trên gương mặt Tiêu Duyên, ta tiếp tục nói: “Bệ hạ luôn nói yêu thần thiếp… nhưng ngài có biết rằng, có vô số người đã mất đi những người thân yêu chỉ vì một câu nói vui của bệ hạ không?”

“Nếu biết ngươi coi trọng điều này đến vậy, Cô có thể hứa với ngươi sẽ không giết người nữa!”

“Tình yêu của quân vương, có thể kéo dài bao lâu? Khi thần thiếp mất đi sự sủng ái… liệu bệ hạ còn nghe lời thần thiếp nói không? Thần thiếp không thể đem mạng sống của thiên hạ ra làm cược…”

Nói xong câu này, ý thức của ta dần trở nên mờ nhạt, trong cơn mơ hồ, ta dường như nghe thấy Tiêu Duyên nói: “Tất cả các ngươi đều trách Cô, hận Cô… nhưng A Nhan, chưa bao giờ có ai dạy Cô thế nào là yêu, ngay cả ngươi… cũng chỉ là đang lừa dối Cô.”

(Hết)