Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại BẠO CHÚA CÓ THÂN THỂ BẤT TỬ Chương 6 BẠO CHÚA CÓ THÂN THỂ BẤT TỬ

Chương 6 BẠO CHÚA CÓ THÂN THỂ BẤT TỬ

6:16 chiều – 23/08/2024

21

Từ đó, ta trở nên vô cùng ngoan ngoãn. Tiêu Duyên bảo ta làm gì, ta liền làm theo.

Nhưng dường như hắn không hài lòng với một cái xác không hồn như ta, hắn luôn tìm đủ cách để làm ta vui, cố gắng đưa ta trở lại trạng thái như trước kia khi ta còn tìm cách lấy lòng hắn.

Hắn tìm lại tất cả những cung nhân từng chăm sóc ta từ nhỏ, ép họ viết ra tất cả những sở thích của ta từ thuở bé. Sau đó, hắn liên tục tặng ta những món đồ chơi mà ta từng thích khi còn nhỏ…

Nhưng ta chỉ lạnh lùng đáp: “Đó là những thứ thần thiếp thích hồi bé, bây giờ thần thiếp không còn thích nữa.”

Tiêu Duyên cũng không tức giận, chỉ thất vọng nói: “Cô cũng là lần đầu tiên dỗ dành người khác… A Nhan phải cho Cô thêm thời gian.”

Hắn cứ như vậy loay hoay suốt nửa tháng, nhưng ta vẫn không có phản ứng gì. Cho đến một ngày, tin từ kinh đô truyền đến, các đại thần thúc giục hắn quay về. Hắn hỏi ta có muốn trở về không, ta nói không muốn.

Vậy là hắn đưa ra một quyết định điên rồ: Dời đô đến Tiểu Dạ Quốc.

Hắn hỏi ta có vui không, lần đầu tiên ta nói với hắn rằng ta rất vui, và hắn vui mừng như một đứa trẻ.

Thật sự ta rất vui, vì Tiểu Dạ Quốc vốn dĩ có vị trí địa lý không tốt, nếu không thì cũng không phải là một tiểu quốc chênh vênh như vậy.

Hắn dời đô đến đây, ít nhất sau này trên chiến trường, hắn sẽ gặp nhiều khó khăn hơn.

22

Việc dời đô của Tiêu Duyên khiến hắn gặp không ít rắc rối, hắn bắt đầu trở nên bận rộn. Việc giám sát ta cũng lỏng lẻo hơn nhiều.

Một đêm nọ, ta nhân lúc hắn chưa về, liền một mình leo lên Lầu Ngắm Trăng. Đêm đó trăng rất sáng, ta không kiềm được mà đứng lên lan can, ai ngờ sau lưng lại vang lên tiếng gọi hoảng hốt của Tiêu Duyên.

“A Nhan, đừng nhảy!”

Chỉ trong chớp mắt, ta đã rơi vào vòng tay của Tiêu Duyên. Hắn ôm chặt ta, tim đập nhanh, giọng nói như nghẹn lại: “Cô cứ tưởng ngươi muốn bỏ đi!”

Ta bỗng cười: “Bệ hạ, thần thiếp muốn một lần được mặc hỉ phục…”

Tiêu Duyên sững sờ trong giây lát, rồi hỏi lại: “Ngươi nói thật sao?”

“Thật… thần thiếp chấp nhận số phận rồi.”

“Cô không quan tâm ngươi nghĩ gì, chỉ cần ngươi nguyện ở bên Cô… là đủ rồi!” Tiêu Duyên ôm chặt lấy ta, rồi nói: “Cô sẽ lập tức chuẩn bị, ba ngày nữa, lễ cưới và lễ phong hậu sẽ tổ chức cùng một lúc! Nhưng trước đó, ngươi hãy yên tâm ở lại tẩm cung, đừng để Cô phải lo lắng, được chứ?!”

Hắn nghĩ rằng ta sẽ tự tử sao?!

Ta nũng nịu nói: “Nếu bệ hạ không yên tâm, hãy để thần thiếp ở trong tàng thư các, tẩm cung thật sự rất nhàm chán.”

“Được!”

23

Ngày đại hôn đã đến. Tiêu Duyên vì muốn làm ta vui lòng, nên tất cả các nghi lễ đều được tổ chức theo phong tục của Tiểu Dạ Quốc.

Những nghi thức phức tạp cứ trôi qua như một dòng chảy, ta cũng không để lại ấn tượng gì đặc biệt. Chỉ có phần “lễ tặng quà” là ta nhớ rõ hơn. Bởi theo phong tục của Tiểu Dạ Quốc, gia đình ta phải tặng cho ta một chiếc túi gấm thêu hình phượng.

A Cửu, dưới sự ép buộc của Tiêu Duyên, miễn cưỡng trao cho ta chiếc túi gấm.

“Mệt rồi phải không?” Sau khi nghi lễ kết thúc, Tiêu Duyên bế ta về tẩm cung.

Ta lắc đầu.

“Hôm nay mặc bộ trang phục này, càng làm A Nhan trở nên xinh đẹp hơn…” Tiêu Duyên nói rồi tiến tới định hôn ta, nhưng ta nhẹ nhàng đẩy hắn ra.

“Chúng ta còn chưa uống rượu giao bôi…” Ta cười, rót hai chén rượu, rồi cắn đầu ngón tay mình, để máu nhỏ vào trong chén. Sau đó, ta nói: “Bệ hạ, đến lượt ngài…”

“Đây là ý gì?”

“Theo phong tục của Tiểu Dạ Quốc, trước khi uống rượu giao bôi, tân lang và tân nương phải kết ước… Sau khi uống máu của đối phương, họ sẽ thề sống chết có nhau.”

Thấy Tiêu Duyên hơi do dự, ta lại nói: “Sao? Bệ hạ không muốn sao?”

Tiêu Duyên cười nhẹ: “Sống chết có nhau, Cô cầu còn không được!”

Nói rồi, Tiêu Duyên cũng để máu mình nhỏ vào chén rượu.

Sau khi uống rượu giao bôi, ta không kiềm được mà hỏi: “Bệ hạ rõ ràng biết đây là một cái bẫy, tại sao vẫn uống?”

Kể từ khi chiếc nhẫn Kết Phách không thành công trong việc lấy mạng hắn, ta luôn muốn quay lại tàng thư các để tìm lời giải. Bất ngờ thay, A Cửu đã làm điều đó trước ta.

Hồi nhỏ, ta thường bị phụ vương giam trong tàng thư các, A Cửu liền bảo người đào một đường hầm nối giữa tàng thư các và tẩm điện của hắn, để mang thức ăn cho ta.

Dạo gần đây, do bị hạ cổ độc, Tiêu Duyên không còn để ý đến hắn. Vì vậy, hắn lén vào tàng thư các, tìm được phương pháp kết ước.

A Cửu đã đặt phương pháp kết ước vào chiếc hộp chúng ta thường dùng để trao đổi tin nhắn khi còn nhỏ. Đồng thời… hắn cũng chuẩn bị thuốc độc trong chiếc túi gấm ngày hôm nay.

Ta không khỏi mỉm cười… A Cửu của ta đã trưởng thành, và dần trở thành một vị vua thực thụ.