“Nàng ấy không giống nàng, thú vị hơn nhiều.”
Hắn muốn cưới nàng ta, ta liền gả cho một đại hán.
“Lăng thị, chờ ngày nàng khóc lóc quay lại cầu xin ta, thì chỉ có thể làm thiếp mà thôi!”
Thế nhưng, qua mấy tháng, lương thực trong nhà đã cạn, vẫn không thấy ta mang sính lễ về giúp đỡ.
Không nhịn nổi, hắn tự tìm đến cửa, lại chứng kiến cảnh ta giận dữ tung một cước vào vai vị tướng quân Trấn Bắc.
Người ấy không hề nổi giận, mà chỉ khẽ run rẩy, vẻ mặt ẩn nhẫn nhưng hài lòng, còn nâng chân ta lên xoa nhẹ:
“Có đau không?”