“Nàng ấy không giống nàng, thú vị hơn nhiều.”
Hắn muốn cưới nàng ta, ta liền gả cho một đại hán.
“Lăng thị, chờ ngày nàng khóc lóc quay lại cầu xin ta, thì chỉ có thể làm thiếp mà thôi!”
Thế nhưng, qua mấy tháng, lương thực trong nhà đã cạn, vẫn không thấy ta mang sính lễ về giúp đỡ.
Không nhịn nổi, hắn tự tìm đến cửa, lại chứng kiến cảnh ta giận dữ tung một cước vào vai vị tướng quân Trấn Bắc.
Người ấy không hề nổi giận, mà chỉ khẽ run rẩy, vẻ mặt ẩn nhẫn nhưng hài lòng, còn nâng chân ta lên xoa nhẹ:
“Có đau không?”
Đêm tân hôn, phu quân ta nhận lệnh khẩn cấp xuất chinh, trên chiến trường lại dính vào chuyện phong nguyệt.
Trong quân có một nữ trung hào kiệt tên gọi Dương Phạm Nhi.
Nàng ta cứng cỏi, không chịu khuất phục, từng tuyên bố rằng cả đời này sẽ không lấy phu quân, mà phải mở ra con đường mới cho nữ giới.
“Nữ nhân chúng ta không chỉ biết thêu hoa, pha trà!”
Thẩm Trường Phong trong chiến trận trúng kế địch, Dương Phạm Nhi vì cứu hắn mà cùng bị vây khốn trong doanh trại địch.
Hai người ẩn náu trong một sơn động, cùng nhau vượt qua hai tháng gian khổ.
Đến mùa xuân, vạn vật đâm chồi, họ dắt tay nhau trở về, và Dương Phạm Nhi đã mang thai.
Nàng ta lấy hết tích cóp để tổ chức tiệc cưới, còn lớn tiếng tuyên bố sẽ không màng đến bất cứ thứ gì của nhà họ Thẩm!
Các binh sĩ đều tán dương nàng ta hiền lương, coi nàng ta là tấm gương sáng cho nữ giới thiên hạ.
“Thẩm phó tướng quả thật có phúc lớn, Dương Phạm Nhi trước kia ai mời cũng chẳng màng!”
“Phải đó, còn Thẩm phu nhân, vào cửa nhiều năm chẳng sinh nổi một đứa con. Có sắc đẹp thì sao? Cũng chỉ là con gà mái không biết đẻ thôi!”
Từ ngày Bắc quân chiến thắng trở về, các tửu lâu, trà quán khắp nơi đều bàn tán về chuyện này.
Cứ như thể ai ai cũng quên mất rằng Thẩm Trường Phong đã có thê tử.
Hắn cùng Dương Phạm Nhi cưỡi chung một ngựa, giữa tiếng hò reo náo nhiệt mà tiến qua phố phường.
Còn ta, phu nhân bị người đời quên lãng, lại đang lo liệu hậu sự cho tiểu cô của hắn.
Trong lúc ta cẩn thận đâm kim bạc vào đầu gối của một lão phụ, bà ấy lại không ngừng cảm thán:
“Lăng nương tử, phu quân nhà cô thật có phúc! Bao năm nay vô chăm sóc bà bà và tiểu cô, cả Thẩm gia đều nhờ vào một nữ nhân yếu đuối như cô mà chống đỡ. Giờ đây, cuối cùng cô cũng khổ tận cam lai rồi!”
Nói xong, bà ấy lại lau giọt nước mắt không tồn tại:
“Giá mà con trai ta lấy được người như cô, lão thái bà này có chết cũng mãn nguyện!”
Ta chỉ cười, không đáp, gắng nén nỗi đau âm ỉ trong lồng ngực. Ra khỏi cửa, trên trán ta đã lấm tấm mồ hôi.
Minh Nhi vội vàng lấy ra vài viên thuốc quý cho ta uống.
Thấy ta dần hồi phục, nàng mới hớn hở nói:
“Tiểu thư, đại nhân thắng trận rồi! Lần này có thể dùng quân công cầu được hộ tâm liên cứu mạng cho người. Lão gia ở suối vàng biết được chắc chắn sẽ rất vui mừng, còn có một phu quân tài giỏi thế này nữa!”
Nghĩ đến phu quân năm năm chưa gặp, tai ta hơi nóng, ngượng ngùng cười nói: “Mong là vậy.”
“Nhất định mà!” Minh Nhi cười tươi.
“Khắp kinh thành ai không biết tiểu thư chúng ta hiền thục, còn đẹp như tiên nữ? Đại nhân chắc chắn nóng lòng trở về gặp người!”
Vì muốn kịp nghênh đón phu quân, ta gắng chịu cơn khó chịu, thuê xe ngựa trở về phủ.
Không hiểu trong thành có chuyện vui gì mà khắp nơi treo lụa đỏ.
Màu đỏ như ánh hoàng hôn kéo dài đến phủ Thẩm gia.
Giữa vòng vây của đám đông, hai bóng dáng được mọi người vây quanh, sắc đỏ ấy chói mắt khiến ta đau lòng.
Minh Nhi phấn khởi hét lên: “Tránh ra! Thẩm phu nhân đã trở về!”
Nhưng giọng nàng ấy bị chìm trong tiếng huyên náo.
Chẳng biết ai đã đụng phải nàng ấy, khiến nàng ấy ngã vào một người trong đám đông.
“Bốp!” Một cái tát giáng thẳng lên mặt Minh Nhi.
“Con nha đầu vô lễ ở đâu tới? Nếu làm động đến hài tử trong bụng ta, ngươi gánh nổi không?”
Minh Nhi lớn lên bên ta, từ nhỏ da thịt chưa từng bị tổn thương, nay gò má đã sưng đỏ.
Không chút nghĩ ngợi, ta tiến lên, tát thẳng vào người vừa ra tay.
Người đó hét lên: “Người đâu! Mau bắt ả lại!”
Hóa ra, là một nữ nhân trong quân phục.
Còn phu quân của ta, người đã năm năm không gặp, lúc này lại nhẹ nhàng đỡ eo nàng ta, trên mặt đầy vẻ tức giận, nhíu mày nhìn ta: “Lăng thị? Sao nàng lại vô lễ như vậy?”
Ta cúi đầu, nhìn đôi giày chiến mới tinh trên chân Thẩm Trường Phong.
Nhớ lại ta vì vội vã, phải thức khuya dưới ánh đèn dầu, khiến tay đầy vết kim châm.
Trái tim như bị nhúng vào nước sôi, dần dần hóa lạnh, mọi chuyện đều đã rõ ràng.
Tiểu cô Thẩm Kiều chen qua đám đông, tức tối nhìn ta, lớn tiếng trách móc:
“Đại tẩu! Sao tẩu dám động tay với Dương tỷ tỷ? Còn suốt ngày ra ngoài khoe mẽ, không sợ ca ca ta bỏ tẩu sao? Cha nương tẩu đều không còn, đến lúc đó tẩu biết về đâu?”
Bỏ ta? Hắn dám sao.
Nếu không nhờ ta dùng phân nửa sính lễ để lo liệu, e rằng hắn đã chết ngay trong trận chiến đầu tiên năm ấy.
Cũng chính ta đã đưa cho hắn vài phương thuốc chữa ngoại thương, để hắn dâng lên và từ đó thăng tiến vững vàng.
Ta ngẩng cao đầu, từng chữ rõ ràng: “Thẩm Trường Phong, ngươi dám bỏ ta không?”
Thẩm Trường Phong quay đầu, nét mặt cứng ngắc, đáp:
“Lăng thị, ta và Phạm Nhi cùng nhau vào sinh ra tử nơi chiến trường, tình cảm vượt trên tình yêu nam nữ. Nàng ấy không giống những nữ nhân trong nội trạch, xem thường chuyện tranh đấu cỏn con ấy. Chúng ta dùng quân công để cầu hôn sự này, nàng không thể phá hỏng, đừng gây chuyện nữa.”
Những người xung quanh cũng bắt đầu lên tiếng khuyên nhủ:
“Đại trượng phu nào lại không lấy vợ nạp thiếp? Nay cơm đã chín, chẳng lẽ không cho Dương cô nương vào cửa, lại ép nàng đi vào chỗ chết?”
“Đúng vậy, chẳng lẽ bao năm qua nàng tỏ ra hiền đức đều là giả? Ghen tuông chẳng phải là tội thất xuất sao?”
Minh Nhi không nhịn được, liền nhảy lên cào vào mặt kẻ vừa nói:
“Các người biết gì mà nói?
“Năm đó Thẩm gia lợi dụng ân huệ một bữa cơm để cầu hôn tiểu thư nhà ta. Hắn Thẩm Trường Phong còn thề thốt trước trời rằng cả đời này sẽ chỉ giữ tiểu thư nhà ta, sẽ lấy quân công cầu hộ tâm liên cứu mạng!
“Tiểu thư nhà ta gả vào đây, Thẩm gia chỉ còn cái vỏ rỗng, ngay cả cá trong ao cũng phải vớt lên nấu canh.
“Là tiểu thư nhà ta dùng sính lễ chống đỡ từng chút, chỉ tiền thuốc cho lão phu nhân mỗi năm cũng ba ngàn lượng, y phục bốn mùa cho tiểu cô là bốn mươi bộ. Mọi chi tiêu trong nhà, đều từ tiểu thư nhà ta mà ra. Đến cặp sư tử đá trước cửa kia, cũng là tiểu thư bỏ hàng trăm lượng mua về để giữ thể diện cho nhà các người!
“Thế mà nay, ngươi lại dùng quân công để cưới thêm thiếp? Đại nhân, người biết rõ rằng nếu không có hộ tâm liên, tiểu thư nhà ta không sống nổi ba năm!”
Minh Nhi vừa nói vừa khóc như mưa, Thẩm Trường Phong thoáng nét áy náy, nhìn về phía ta, giải thích:
“Phạm Nhi không phải thiếp, nàng ấy cứu mạng ta, làm bình thê đã là thiệt thòi cho nàng ấy. Nàng ấy đồng ý không phân lớn nhỏ với nàng, nàng nên yên tâm.
“Còn hộ tâm liên, đợi lần tới ta lập quân công, nhất định sẽ cầu về cho nàng.”
Ánh nắng chiều làm mắt ta đau nhói, nhưng lại không khó chấp nhận như ta từng tưởng tượng.
Dương Phạm Nhi nhíu mày, hướng về ta, lạnh lùng nói:
“Lăng thị, thật không ngờ phu quân luôn khen ngợi ngươi là người dịu dàng hiền thục, hóa ra cũng chỉ là nữ nhân nội trạch hẹp hòi thường tình. Ta biết ngươi không cam tâm, nhưng sự đã rồi, mong ngươi lấy đại cục làm trọng.”
Nói xong, nàng ta vung tay áo định bỏ đi.
Ta ngẩng đầu, dõng dạc nói: “Khoan đã!”
Mọi người đều quay lại nhìn ta, ta thẳng lưng, ánh mắt kiên định, rút tấm thẻ bài của Thẩm phủ ném vào tay Thẩm Trường Phong.
Sau đó, tháo cây trâm ngọc trưởng tức, vấn tóc gọn thành búi đuôi ngựa đơn giản của thiếu nữ.
“Nếu ngươi đã phá bỏ lời thề ban đầu, ta và ngươi từ nay đoạn tuyệt tình nghĩa.
“Thẩm Trường Phong, ngươi bội tín bạc tình, không để tâm đến thê tử, ngươi không dám bỏ ta, vậy để ta bỏ ngươi!”
Trên mặt ta tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng sóng gió cuộn trào, bệnh cũ tái phát, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Minh Nhi run rẩy lấy ra viên thuốc cứu mạng, vội đút cho ta uống.
“Tiểu thư… không thể được! Không có hộ tâm liên, người sẽ chết mất!”
Ta chỉ khẽ lắc đầu.
Phẩm tính thấp kém của Thẩm Trường Phong giờ đây đã phơi bày rõ ràng.
Dù sao cũng là đi đến cái chết, ta hà tất phải níu giữ một gốc cây mục để cùng chìm đắm trong biển khổ?
“Khụ, khụ… Minh Nhi, thu dọn đồ đạc đi.”
Mặt Thẩm Trường Phong tái mét, ngón tay run rẩy chỉ vào ta, giận đến nỗi không nói nên lời.
Dương Phạm Nhi thì thẹn quá hóa giận:
“Lăng thị, không cần bày trò ‘lấy lùi làm tiến’, cũng không cần cái vẻ đáng thương này. Trò này có thể lừa nam nhân, nhưng với ta thì không hiệu nghiệm đâu!”
Lời của nàng ta như nhắc nhở Thẩm Trường Phong, khiến cơn giận trên mặt hắn tan đi, chỉ còn lại vẻ bất đắc dĩ
“Lăng thị, ta và Phạm Nhi quả thật làm tổn thương nàng, nhưng nội trạch này cuối cùng vẫn để nàng quản. Đợi Phạm Nhi sinh con xong, đứa bé sẽ được ghi dưới danh nghĩa nàng mà nuôi dạy. Nếu nàng muốn tự sinh, ta sẽ đến phòng nàng, cho đến khi nàng có thai.”
Thẩm Trường Phong nói như thể hắn đang hy sinh điều gì to lớn lắm.