Thỉnh thoảng, trên quầy lại xuất hiện những món đồ trang sức như trâm cài, ngọc bội, được đặt trong hộp lót lụa tím.
Ta nhớ rằng Thẩm Trường Phong thích mặc y phục màu tím nhất.
Dường như thánh thượng đã có hiềm khích với Khâu Hạc Tuyết. Biên cương liên tiếp báo động, nhưng thánh thượng lại phái Thẩm Trường Phong làm giám quân.
Ta lo lắng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình thản. Chỉ mong sớm ngày nắm vững những phương pháp ghi trong sổ tay của phụ thân: nối liền xương gãy, thuốc mê tán, quỷ môn thập tam châm.
Khâu Hạc Tuyết bị thánh thượng lạnh nhạt, nhưng không tỏ ra phiền muộn. Hằng ngày, ngài ấy dẫn ta đi dạo khu dân nghèo phía bắc thành.
“Chỉ nhìn thôi thì ích gì? Phải tự tay làm mới biết đúng sai.”
Thì ra, ngài ấy sớm biết ta đang nghiên cứu những thứ này, không những không ngăn cản mà còn dùng chính mình làm thử nghiệm.
Người dân thấy đại tướng quân để mình bị châm cứu đầy người mà không có phản ứng gì xấu, dần dà cũng bắt đầu tin tưởng, để ta châm cứu và kê đơn.
Khi còn nhỏ, phụ thân từng dạy ta cách sử dụng thuốc mê tán. Năm đó, khi biết Thẩm Trường Phong bị thương, ta đã đặt một túi thuốc mê tán trong thư gửi cho hắn, dặn dò rằng nếu đau quá thì có thể dùng đến…
“Nếu nhàn rỗi thì may thêm vài đôi giày mùa đông, giữ lấy bổn phận của nữ nhi.”
Từ đó, ta không còn dám nhắc đến chuyện y thuật trước mặt hắn nữa.
Trong nhà, khi các nha hoàn, bà tử bị bệnh nhưng cố nhịn không đi chữa, ta chỉ dám sai Minh Nhi lén mang dược liệu đến.
Bọn họ cứ ngỡ đó là lòng tốt của lão thái thái, cảm kích không thôi.
Như vậy cũng tốt, tránh được những lời dị nghị, nhất là khi ngay cả phu quân ta cũng không tin tưởng ta có thể trị bệnh cứu người.
Thế nhưng, Khâu Hạc Tuyết lại đưa ta đi ngày càng xa trên con đường này.
Danh tiếng dần lan ra, ta buộc phải thuê thêm căn nhà bên cạnh y quán, vốn là một tiệm bánh bao, cải tạo thành phòng khám.
Khâu Hạc Tuyết bị thánh thượng lạnh nhạt, không việc gì làm, liền quanh quẩn bên ta cả ngày, miệng nói là học cách tự cứu mình.
Ta nằm nghỉ trong nội đường, lưng đau mỏi nhức.
Thủ phạm chính là Khâu Hạc Tuyết, giờ lại đang chăm chỉ xoa bóp bắp chân ta, mặt đầy vẻ mãn nguyện và thỏa mãn.
“Chàng cả ngày lêu lổng, thánh thượng sợ rằng càng thêm bực mình,” ta lo lắng nói.
Khâu Hạc Tuyết mỉm cười đầy thâm ý:
“Đôi khi chọc thánh thượng giận một chút cũng không sao. Trăng tròn thì khuyết, nước đầy thì tràn, lửa quá lớn sẽ hủy hoa.”
“Nên ta định nương nhờ nàng nuôi vài tháng, được không?”
Nhớ lại đêm qua ngài ấy chẳng biết kiềm chế, ta tức giận, giơ chân đá thẳng vào vai ngài ấy: “Khâu Hạc Tuyết!”
Khâu Hạc Tuyết không cần ta nuôi. Ngày thứ hai sau khi thành thân, ngài ấy đã đưa ta vào một mật đạo.
Con đường kéo dài đến hồ phía bắc thành, nơi giấu một căn phòng lấp lánh vàng bạc châu báu.
Ngài ấy thoải mái đặt chìa khóa mật đạo vào tay ta, cười nói: “Về sau mỗi tháng cho ta chút tiền tiêu vặt, nếu nàng không vui thì cắt bớt. Ta đợi lệnh nàng.”
Ngài ấy hỏi, nhưng mặt ta lập tức đỏ bừng. Theo bản năng, ta đảo mắt nhìn quanh xem có ai không.
Không ngờ ngài ấy lại nhấc nốt chân còn lại của ta lên, hai tay to lớn xoa bóp khiến ta thoải mái đến mức suýt ngủ quên.
Bỗng, một giọng nam khàn khàn vang lên:
“Lăng Y Y, ngươi còn chút liêm sỉ nào không?”
14
Khâu Hạc Tuyết ngay lập tức vung tay áo che chở ta, kéo ta áp sát vào lòng.
Ta ngẩng lên, nhìn thấy Thẩm Trường Phong trong bộ giáp, dáng vẻ sẵn sàng ra trận. Theo sau hắn là Minh Nhi đang thở hồng hộc, mặt đầy phẫn nộ.
Hắn vừa nói gì?
Liêm sỉ sao?
Phải rồi, Thẩm Trường Phong là người rất coi trọng lễ giáo của nữ nhân.
Khi trước, ngay trước ngày thành thân, hắn tặng ta một gói quà. Ta ngỡ đó là vài món đồ nhỏ để dỗ ta vui.
Ai ngờ mở ra lại là ba cuốn sách dày cộm: “Nữ Đức”, “Nữ Giới”, “Nữ Huấn”.
Dù lòng không thoải mái, ta vẫn nghiêm túc đọc, làm theo, trở thành thê tử đoan trang, hiền thục như mẫu thân từng kỳ vọng.
Thẩm Trường Phong rất hài lòng.
Nhưng giờ đây, hình ảnh ta cười đùa với Khâu Hạc Tuyết, để ngài ấy nâng chân xoa bóp, hoàn toàn không giống với Lăng Y Y đoan chính ngày trước.
“Ban ngày ban mặt lại kéo tay nắm chân với nam nhân, dáng vẻ yêu kiều chẳng khác nào hạng người kia.”
Khâu Hạc Tuyết nhẹ nhàng mang giày cho ta, rồi đứng thẳng, lạnh lùng nhìn Thẩm Trường Phong:
“Thẩm giám quân, ban ngày tự tiện xông vào nội viện, quát tháo chính thê của ta, coi Khâu Hạc Tuyết ta đã chết rồi sao?”
Thẩm Trường Phong ngỡ ngàng:
“Tướng quân? Ngài sao lại ở đây?”
Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt hắn trở lại bình tĩnh, ngẩng cao đầu nói:
“Phải rồi, tướng quân nay nhàn rỗi không việc gì làm, đi dạo khắp nơi cũng là bình thường.”
Hắn tiến lên hai bước, ánh mắt cháy bỏng nhìn ta:
“Mẫu thân lại tái phát bệnh, trước kia ngươi hay xoa bóp cho người thế nào? Thuốc trong nhà cũng hết rồi, nhớ gửi về chút thuốc. Lần này ta ra trận, sẽ sớm trở về…”
Giọng hắn trở nên lạc lõng, cuối cùng khóe mắt ửng đỏ.
“Với lại, giày mùa đông của ta đã hỏng hết, đây là đôi cuối cùng rồi.”
Khâu Hạc Tuyết không nhịn được, lạnh giọng:
“Thẩm Trường Phong, ngươi ăn nhầm nấm độc sao? Nhìn cho rõ, người trước mặt ngươi là thê tử của ta. Còn người mà ngươi dùng công lao để cưới, ở ngay nhà ngươi, muốn giày thì về mà lấy!”
Mấy tháng không gặp, ánh mắt vốn sắc bén của nàng ta giờ đã lụi tàn, khuôn mặt tiều tụy, má hõm sâu, môi nhợt nhạt như người mất hồn.
Mất đi hài tử, ngay cả một nữ tướng sắt đá cũng khó mà gượng dậy.
Sắc mặt Thẩm Trường Phong cực kỳ khó coi:
“Nàng ta cái gì cũng không biết.”
Dương Phạn Nhi cười lạnh, ánh mắt đầy vẻ mỉa mai:
“Ngươi không phải hôm nay mới biết ta không biết gì, phải không?”
Nói xong, nàng ta xoay người rời đi, từ xa đã vang lên tiếng hiệu lệnh xuất phát.
Thẩm Trường Phong gạt đi ánh đỏ nơi khóe mắt, nghiêm nghị nhìn ta:
“Y Y, những thứ nàng muốn, ta đều có thể tranh thủ giúp nàng. Ý tứ của thánh thượng đã rất rõ, có kẻ dựa vào thế gia làm những việc không thể để người ta thấy. Chẳng sớm thì muộn cũng là người chết.
“Ta khuyên nàng sớm tỉnh ngộ, nhìn rõ ai mới là chỗ dựa chân chính trong tương lai của nàng.”
Khâu Hạc Tuyết nhìn bóng lưng của Thẩm Trường Phong, trầm ngâm một lúc rồi trở lại vẻ điềm tĩnh.
“Phu nhân, ta có thể tạm ứng trước hai tháng tiền tiêu vặt không? Ngày mai thánh thượng đi săn mùa thu ở Thu Sơn, ta phải đi mua loại quả xanh mà nàng thích ở thành Nam.”
Lời nói vừa rồi của Thẩm Trường Phong khiến ta căng thẳng, nhưng câu nói của Khâu Hạc Tuyết lại làm ta buông lỏng cả người. Ta lườm ngài ấy một cái:
“Vậy ta muốn ăn tào phớ ngọt ở hẻm Tây Nam.”
“Được, mua hai bát, ta ăn mặn.”
Khâu Hạc Tuyết ôm lấy ta từ từ trở về nhà, chiều hôm đó ta đã quên sạch chuyện tào phớ, chỉ nhớ đôi chân mỏi nhừ.
Khâu Hạc Tuyết lại xuất chinh khi xuân về. Nghe nói Thẩm Trường Phong trận này đánh rất đẹp, khiến man di phải rút lui về phía bắc năm trăm dặm.
Tháng tư mưa phùn rả rích, từng ngày trôi qua, ta gửi từng lô thuốc mê do ta chế tạo ra biên ải.
Ta tin rằng Khâu Hạc Tuyết sẽ khiến chúng phát huy tác dụng thật sự, chứ không như trước đây bị Thẩm Trường Phong ném vào lò lửa.
Cuối mỗi tháng, Khâu Hạc Tuyết đều gửi về một xấp thư dày.
Trong thư ngài ấy đôi khi còn kèm theo một nắm cát hoặc ít kẹo sữa dê ngọt ngấy từ biên giới.
Nhưng đã lâu rồi không thấy tin tức gì từ ngài ấy.
Ta đợi mãi, đợi đến khi trăng mới lại lên, tiếng pháo nổ vang trời chào đón năm mới.
Đại quân khải hoàn. Người bà bà thường e dè người lạ bỗng đập cửa xông vào.
“Hạc Tuyết gặp chuyện rồi!”
Tay ta run lên, cây kim đâm sâu vào da thịt, máu tuôn xối xả.
Ta lao ra phố Chính Dương, một đoàn lính uy nghiêm áp giải xe tù chậm rãi tiến qua. Trong tiếng người ồn ào, loáng thoáng nghe thấy Thẩm Trường Phong lập đại công, bắt được gián điệp của man di, cứu được mười thành khỏi tai họa.
Hy sinh chỉ là một đội quân nhỏ xung phong.
Chính là đội của Khâu Hạc Tuyết.
Ngài ấy luôn đi đầu, lần này ngay cả thi thể cũng không tìm được.
Mắt ta mờ dần, ta bấu mạnh móng tay vào da thịt.
Ta không tin. Rõ ràng ngài ấy nói lần này về sẽ dẫn ta đi Giang Nam ăn tào phớ ngọt ngon nhất mà…
Đội quân dừng lại trước mặt ta.
Thẩm Trường Phong cưỡi trên lưng ngựa cao lớn, cúi nhìn ta đầy vẻ đắc ý:
“Y Y, nàng đến đón ta sao?
“Y Y, về nhà với ta đi. Hắn chết rồi, đừng làm loạn nữa.”
Ánh mắt ta lướt qua hắn, nhìn về phía xe tù phía sau.
Bên trong là một nữ nhân tóc tai rối bù, toàn thân bê bết máu, chỉ còn đôi mắt là ánh lên chút tia sáng của người sống.
Là Dương Phạn Nhi.
Giọng nói khàn khàn của ta cất lên:
“Nàng ấy… làm sao vậy?”
Thẩm Trường Phong nhàn nhạt liếc nhìn Dương Phạn Nhi, thốt ra mấy chữ: “Gián điệp của địch.”
Giữa đám đông, Thẩm Kiều chen ra, ôm lấy cánh tay Thẩm Trường Phong:
“Ca! Huynh giỏi quá! Lần này nhất định được thăng tướng quân! Mẫu thân nói đã sớm biết người đàn bà đó là điềm xấu, không ngờ còn là gián điệp. Ta khinh!”
Thẩm Kiều chạy tới, kéo tay ta định dẫn đến bên cạnh Thẩm Trường Phong.
Thẩm Kiều kéo tay ta, giọng nói đầy hả hê:
“Đại tẩu, trở về đi! Ca ca nói sẽ không bận tâm quá khứ của đại tẩu. Hơn nữa, chẳng phải Khâu Hạc Tuyết đã nói rồi sao? Nếu hắn chết trên chiến trường, toàn bộ gia sản đều thuộc về tẩu. Tẩy mau kiểm kê đi, ngày mai mẫu thân sẽ sai người đến đón tẩu về!”
Thẩm Trường Phong nhìn sâu vào ta, ánh mắt chứa đựng sự cam đoan:
“Y Y, trở lại bên ta đi. Ta hứa sẽ đối xử với nàng tốt hơn cả Khâu Hạc Tuyết.”
Thẩm Kiều phụ họa thêm:
“Đúng thế! Khâu Hạc Tuyết có lẽ giờ chỉ còn là một đống thịt nát rồi, tẩu đừng mơ tưởng nữa!”
“Chát! Chát!”
Ta dồn hết sức lực tát thẳng hai cái vào mặt Thẩm Kiều: “Câm miệng!”
Không thèm để ý đến họ nữa, ta bước tới gần xe tù, nhìn Dương Phạn Nhi chỉ còn lại nửa mạng người.
“Ta không tin ngươi là gián điệp. Khâu Hạc Tuyết chưa chết, đúng không?”
Ta nhìn nàng ta chằm chằm, gần như van nài một câu khẳng định từ miệng nàng ta:
“Đúng vậy, Khâu Hạc Tuyết chưa chết.”
Nàng ta từng nói cả làng bị tàn sát bởi man di, ta không tin nàng ta là gián điệp.
Nhưng Dương Phạn Nhi chỉ cười lạnh nhìn ta, không đáp.
Nàng ta không thể trả lời được nữa.
Lưỡi của nàng ta đã bị cắt.